Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 8: Nâng đỡ



Người nọ gọi khiến mọi người trong đoàn phim chú ý, Giang Sắt duỗi tay lau nước trên cằm đi, thở hổn hển hai cái thì nghe người kéo cô lên bờ nói:

“Người đẹp, gọi cô kìa.”

Giang Sắt nghe thấy thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên thấy thư ký trường quay đứng cầm loa gần đó đang nhìn cô mà ra hiệu:

“Cô đó, tới đây.”

Người cô ướt sũng, đoàn phim [Hành động cứu viện] quả nhiên là bom tấn, chất lượng đồ diễn đều không kém, sau khi hút no nước thì cực nặng. Cô vắt nước vạt áo hai lần, trong giày cũng toàn là nước, quần áo dính sát vào người, đi một bước là để lại một dấu chân ướt sũng.

Thư ký trường quay vẫn đang nhìn cô, người bên cạnh hâm mộ đẩy cô một cái:

“Gọi cô thì cô đi đi, không chừng đạo diễn Trương nhìn trúng cô đó.”

Giang Sắt vội vã chạy chậm tới, thư ký trường quay nhìn cô từ đầu đến chân. Cô mới rơi xuống nước, bề ngoài hơi nhếch nhác, thế nhưng gương mặt đó quả thật là xinh đẹp, mang theo nét thanh xuân không thể so được.

Ánh mắt thư ký trường quay lộ vẻ bất ngờ:

“Đi với tôi.” Lúc anh ta nói lời này, vẻ mặt bực bội khi nhìn đến Giang Sắt cũng giảm được đôi chút.

“Chút nữa đừng nói lung tung, đạo diễn kêu cô làm thế nào thì cô làm thế đó.”

Giang Sắt nghe hiểu ý anh ta, quả nhiên là Trương Tĩnh An kêu người gọi cô tới.

Dưới ánh nắng gắt, đám người Trương Tĩnh An ngồi trong bóng râm dưới tán dù.

Khi Giang Sắt theo thư ký trường quay tới, ánh mắt của mấy người đang ngồi đều rơi lên người cô. Ngay cả Lưu Nghiệp đeo kính râm đang cầm nước khoáng cũng quay đầu qua, lúc nhìn thấy Giang Sắt còn ngồi dậy kéo kính râm xuống nhìn cô một cái.

“Đạo diễn Trương, cô ấy tới rồi.”

Trương Tĩnh An ngồi sau camera ngoái đầu lại nhìn, theo lời Lư Bảo Bảo thì vị đạo diễn này nổi tiếng quốc tế, thế nhưng dáng vẻ Trương Tĩnh An lại rất bình thường không có gì lạ.

Ông đang ở độ tứ tuần, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh bình thường, tóc chia ba bảy, ánh mắt cũng không sắc bén nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Ngồi trong trường quay là hai nhân vật lớn hết sức quan trọng của giới giải trí, nếu đổi thành Giang Sắt mười bảy tuổi thì sẽ khó mà kiềm chế được sự hồi hộp xúc động.

Thế nhưng Giang Sắt lại đứng rất thẳng, Trương Tĩnh An bất ngờ phát hiện ra lúc thiếu nữ này đối mặt với mình cũng không có bao nhiêu sợ hãi. Nét mặt cô điềm tĩnh, đứng nghiêm, tóc ướt dính sát vào mặt nước nhỏ dọc theo gò má, thế mà không hề ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô cả.

Nơi cô đứng đã loang lổ nước, nhưng cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, không bối rối khó xử cũng không lúng túng.

Từ tư thế và vẻ mặt là nhìn ra được xuất thân của cô không hề kém, tầm mắt khí thế có thể nuôi dưỡng từ từ, thế nhưng phong thái và thần thái của một người thì cần phải có sự vun đúc của gia đình.

Ông chỉ nhìn thoáng qua hình bóng Giang Sắt trong camera, không ngờ lúc nhìn từ xa thì cảm giác cô có nét đẹp, nhìn gần lại càng đẹp hơn nữa.

“Lưu Nghiệp, cậu thấy sao?”

Trương Tĩnh An chỉ Giang Sắt, quay đầu cười hỏi Lưu Nghiệp.

Lưu Nghiệp khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch nhẹ, nửa cười nửa không:

“Đạo diễn Trương thật có mắt nhìn người.”

Trong những người đẹp thường thấy của làng giải trí thì vẻ đẹp của Giang Sắt đúng là khiến Lưu Nghiệp ngạc nhiên.

Cô xinh đẹp không theo khuôn mẫu, vẻ đẹp của cô tựa như một hòn ngọc hoàn mỹ được trời cao chế tác. Lại thêm tuổi trẻ làm nguồn vốn, cho dù là mấy tiểu hoa đán Lục Băng Băng nổi tiếng gần đây đang hợp tác với Lưu Nghiệp, nhưng ngắm Giang Sắt tựa như cảm giác hạnh phúc khi ăn một miếng kem lớn vào mùa hè vậy.

Có điều xinh đẹp thì không có nghĩa sẽ đóng phim, trong giới này không bao giờ thiếu người đẹp.

Muốn lăn lộn ở đây, sắc đẹp chỉ là một tấm phiếu thông hành, còn lăn kiểu gì vẫn phải nhìn xem hên xui của mỗi người.

Bởi vậy sau khi Lưu Nghiệp giật mình thì nhanh chóng hoàn hồn trở lại.

Phó đạo diễn đứng bên cạnh cũng bất ngờ, quay đầu hỏi khẽ thư ký trường quay:

“Ai tìm đến?”

Thư ký trường quay nhỏ giọng nói:

“Chắc là Trương Phàm tìm.”

“Đạo diễn Trương thật tinh mắt, quay nửa ngày mà chúng tôi còn chả thấy trong đám diễn viên có mầm non tốt đâu đấy.”

Phó đạo diễn thầm ghi lại chuyện này, quay đầu lại nịnh nọt Trương Tĩnh An.

“Anh vừa đến đã nhìn ra.”

Trương Tĩnh An chẳng tỏ ý kiến:

“Phải nhìn kỹ mới biết được có phải hạt giống tốt hay không.”

Lưu Nghiệp ngồi bên ngồi thẳng người, đánh giá Giang Sắt từ đầu đến chân:

“Tôi vừa nhớ ra ở thôn Đại Khánh có một cảnh quay cần phải có một nữ diễn viên xinh đẹp, đạo diễn Trương đã tìm được chưa?”

Trương Tính An nghe thấy thì nhíu mày.

Mọi người trong trường quay nghe Lưu Nghiệp nói lời này đều giật mình há hốc miệng.

Rõ ràng nghe được vị ảnh đế này đang cố ý đề cử người mới, không ít người thay đổi ánh mắt nhìn Giang Sắt, nội tâm cảm thấy thiếu nữ này thật sự quá may mắn.

Cô ấy có thể khiến ảnh đế đạt giải thưởng nghệ thuật Lưu Nghiệp đề cử thì tám chín phần Trương Tính An sẽ nể mặt.

Giang Sắt không biết cảnh quay ở “thôn Đại Khánh” kia, nhưng cũng hiểu rõ tuy nhân vật đó đất diễn không nhiều, nhưng vẫn có đất diễn, đám diễn viên quần chúng ra vừa sân là chết không thể so sánh được.

Huống chi Trương Tĩnh An làm đạo diễn nhiều năm, sản phẩm mặc dù không nhiều, nhưng mỗi bộ phim đều nổi tiếng quốc tế. Nếu như Giang Sắt có thể nhận một vai trong phim thì điểm xuất phát tiến vào giới giải trí của cô khá cao, tương lai sợ khó mà nói trước.

Lưu Nghiệp cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì. Mặc dù Trương Tĩnh An là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, nhưng ông ta cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tám chín phần mười Trương Tĩnh An sẽ đồng ý.

Thế nhưng ngoài dự liệu của mọi người là Trương Tĩnh An lại nhíu mày trầm ngâm một lát rồi mới nói:

“Nhìn kỹ rồi nói.”

Ông không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.

Chiếc kính râm trên mặt che lại ánh mắt của Lưu Nghiệp, người này không hổ là ảnh đế, lúc này khóe miệng anh ta mang ý cười tựa như không có chuyện gì:

“Thế cũng được.”

“Tập đoàn Giang Hoa cố ý đầu tư thêm một trăm triệu.”

Chuyện này tất nhiên cũng không phải tin mới gì trong giới, chí ít lúc Giang Sắt nghe lời này thì mọi người xung quanh không hề tỏ vẻ bất ngờ.

Trương Tĩnh An phất tay ra hiệu cho thư ký trường quay mang Giang Sắt xuống dưới thay quần áo trang điểm lại.

Lúc Giang Sắt quay người rời đi, vị ảnh đế ngồi trên ghế kia lại đánh giá cô một lần nữa rồi im lặng dời đi chỗ khác, cười nói:

“Xem ra lần này tập đoàn Giang Hoa đối với [Hành Động cứu viện] không có không được rồi.”

Trong lời nói của anh ta có ý riêng.

Giang Sắt nghe được mấy chữ “tập đoàn Giang Hoa” thì ánh mắt hốt hoảng, một khắc sau đã nghe Trương Tĩnh An nói:

“Cậu biết công nghiệp Trung Nam không?”

Giang Sắt theo thư ký trường quay rời khỏi tán ô, cách xa đám người Trương Tĩnh An mấy mét, thế nhưng lúc Trương Tĩnh An thốt ra lời này, bước chân cô vẫn dừng lại, toàn thân lập tức căng thẳng.

“Công nghiệp Trung Nam, Phùng gia? Hồng Kông?

Lưu Nghiệp hỏi một câu, Trương Tĩnh An nhẹ giọng đáp:

“Ừ.”