Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 7: Đạo diễn Trương



Mọi người xung quanh vây tới, có người đàn ông trẻ tuổi cợt nhã hỏi Giang Sắt:

“Cô em cũng đến đây ngắm ảnh đế à?”

Lát sau mấy người có ý bắt chuyện cũng vây tới, Giang Sắt đang muốn kéo Lư Bảo Bảo thì bên phải truyền đến tiếng bóp còi của ô tô, cô quay đầu lại nhìn thì thấy có xe đoàn phim chạy tới.

Đạo diễn nãy giờ vẫn ngồi bắt chéo chân dưới tán ô vội vàng đứng dậy, hấp tấp chạy ra đón.

Cửa xe mở ra, Lư Bảo Bảo hồi nãy thà chết không chịu đứng dậy suýt nữa nhảy dựng lên:

“Á a a a, Trương Tĩnh An kìa? Sao Trương Tĩnh An lại tới đây nhỉ?”

Cô ấy cố nén kích động, thì thầm vào tai Giang Sắt:

“Hôm nay tới đúng dịp ghê!”

Giang Sắt không biết nên khóc hay nên cười nhìn bộ dáng tràn đầy sức sống của cô nàng:

“Đó là Trương Tĩnh An? Đạo diễn lớn mà cậu nói hả? Thế người lúc nãy ngồi ở đó là ai?”

Cô hếch cằm về hướng cái ô bên phải, lúc nãy rõ ràng nghe được thư ký trường quay gọi ông chú kia là “Đạo diễn”.

“Chắc là phó đạo diễn.”

Không đợi Lư Bảo Bảo nói thì đã có người xum xoe giải đáp thắc mắc cho người đẹp:

“Ở đoàn phim dưới đạo diễn sẽ có hai phó đạo diễn sắp xếp công việc ở hiện trường. Còn bộ bom tấn [Hành động cứu viện] này, studio sẽ có thêm vài ông phó đạo diễn nữa. Thường thì đạo diễn lớn sẽ không xuất hiện ở đây, ông ta chủ yếu chỉ phụ trách mấy cảnh chính của mấy người Lưu Nghiệp mà thôi.”

Gã trai cướp được cơ hội nói chuyện, dăm ba câu nói xong tình hình mà mình biết được thì nhìn Giang Sắt cười nói:

“Anh tên là Vương Sở Kiệt, Vương trong ‘đại vương’, Sở trong ‘nước Sở’, Kiệt trong ‘xuất kiệt’, ở trong đoàn phim cũng được một thời gian rồi, nếu cô em có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.”

Bên cạnh có người ‘xì xì’ bật cười:

“Cái gì mà trong đoàn phim, không giống diễn viên quần chúng ở chỗ là mời riêng làm diễn viên quần chúng thôi nhá, tiền lương có một ngàn một trăm đồng.”

Vương Sở Kiệt nghe xong lời này trên mặt lộ vẻ tức giận, quay đầu trợn mắt nhìn người vừa mới phá hình tượng của mình trước mặt người đẹp: “Đó cũng là mời riêng, diễn phụ thì sao?” Lúc gã nói lời này, khóe mắt còn liếc qua mặt Giang Sắt.

“Diễn viên phụ chưa chắc không nổi tiếng đâu. Trong giới cũng có nhiều ngôi sao năm xưa đóng vai phụ cho người ta mà.”

Giang Sắt biết rõ ý đồ của gã, cô chỉ lễ phép nói cảm ơn, thư ký trường quay cách đó không xa gọi những người bóp túi máu, rơi xuống nước đi thay đồ, trang điểm lại.

Nhóm thợ trang điểm đã ở phim trường chờ lệnh ở gần chỗ phó đạo diễn ngồi.

Lúc Giang Sắt đi đến đó, vừa lúc nhìn thấy xe của Trương Tĩnh An chen chúc trong đám người đi tới, khiến người ta không ngờ là có cả ảnh đế Lưu Nghiệp mà Lư Bảo Bảo khen không dứt miệng cũng ngồi trong xe.

Vị ảnh đế này xuất hiện khiến đoàn phim xôn xao hẳn lên, không ít người nhìn về hướng này, có người nóng lòng muốn lên xin chữ ký, chỉ là bên cạnh Lưu Nghiệp còn có hai bảo vệ và một trợ lý lễ phép ngăn chặn mọi người.

Trương Tĩnh An vừa đến thì tất nhiên ông phó đạo diễn lúc này mất chỗ ngồi.

Lúc Giang Sắt thay đồ ra thì Trương Tĩnh An đã ngồi chễm chệ ở vị trí của phó đạo diễn lúc nãy, cau mày nhìn màn hình camera, sắc mặt có vẻ khó coi.

Phó đạo diễn đứng cạnh ông ấy nói gì đó mà có vẻ hồi hộp, thi thoảng đưa tay lau mồ hôi.

Vị ảnh đế nọ đeo kính râm ngồi trên ghế ở bãi cát uống nước khoáng lạnh, đôi khi cũng liếc qua màn hình.

Trương Tĩnh An nghiêng đầu dặn dò phó đạo diễn vài câu, phó đạo diễn khẽ gật đầu. Không bao lâu sau thư ký trường quay cầm tấm clapper ra, Giang Sắt nhìn thoáng qua, đây rõ ràng là tấm clapper ban nãy thư ký trường quay cầm lúc cô gái đọc lời thoại với Cao Vinh.

Rõ ràng là đạo diễn lớn không hài lòng với biểu hiện của cô ấy, yêu cầu quay lại lần nữa.

Cô gái kia dưới lều trang điểm cũng thấy cảnh này, cắn môi tỏ vẻ lo lắng.

Mọi người hóa trang xong, Giang Sắt lại bị trói đến bờ sông, túi máu lại bị treo lên người cô, mọi người đều tránh camera dưới mặt đất đứng ngay ngắn ở vị trí của mình.

Sau khi đạo diễn ra hiệu, Cao Vinh lại đọc thoại.

Cô gái có lời thoại đã bị áp lực, Trương Tĩnh An ở camera phía sau, mặc dù không lên tiếng nhưng lúc này đang đối mặt với camera có thể quay rõ từng biểu cảm trên mặt của cô ấy.

Mỗi một phản ứng nhỏ xíu của cô ấy đều bị vị đạo diễn này nhìn thấu.

Lúc nãy quay mấy lần mà không qua đã khiến cô có áp lực tâm lý, lại thêm hồi hộp, lần nãy không ngoại lệ lại bị kêu “Cắt” lần nữa.

Thư ký trường quay không mắng cô ấy nữa, chỉ là ánh mắt nhìn cô càng thêm đáng sợ.

Trương Tĩnh An không nói lời nào, phó đạo diễn chỉ đành bất lực dặn dò làm lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tràng hài này đã quay tới giữa trưa, Giang Sắt cảm thấy mồ hôi mình đã làm ướt đẫm quần áo. Miệng cô chát ngắt, lúc này cũng đã cảm thấy khó chịu.

Lư Bảo Bảo trên cột cũng suýt khóc, nhưng vì ngại đoàn phim áp lực nên cố nén.

Nhiều lần sau liên tiếp thất bại, vị đạo diễn lớn kia không như phó đạo diễn không hài lòng giận tím mặt, nhưng đôi mi nhíu lại, hồi lâu sau ông quay đầu dặn dò phó đạo diễn, lúc nói chuyện còn thi thoảng nhìn về bên này. Người sáng suốt đều nhận ra lúc này vị đạo diễn lớn kia đã có ý muốn thay người.

Mấy cô gái bị trói trên cột, trên bờ sông đáy mắt đều tỏ ra sự khát vọng.

Nhưng chẳng hiểu vì sao vị đạo diễn lỡn này không mở miệng nói thẳng là muốn thay người, mà để phó đạo diễn quyết định quay cảnh con dân bị sát hại trước.

Lúc người đoàn phim đánh tới, Giang Sắt rõ ràng cảm thấy không giống với lần đập lúc nãy.

Có điều cô chỉ là diễn viên quần chúng, người đoàn phim cũng không có ý định giải thích cho cô hiểu. Lúc thư ký trường quay kêu đám diễn viên mặc quân phục Nhật Bản, có rất nhiều người trong đó đổi lưỡi lê thành cây súng.

Chuyên gia súng ống tiến lên kiểm tra lần lượt, đã chứng minh những thứ này đều là đồ thật.

Lần này trang bị trong ngực Giang Sắt là túi nổ máu bằng nhựa cây, sau khi chuyên gia súng ống tiến lên kiểm tra lại có người tiến lên đo đạc khoảng cách, bầu không khí lập tức trang nghiêm hẳn lên.

Biên kịch đoàn phim tiến lên dặn dò đám người Giang Sắt, yêu cầu sau khi tiếng súng vang lên thì bọn họ phải bóp nổ túi máu trong người để máu bắn tung tóe ra.

Tất cả mọi người nhẹ gật đầu.

Chuẩn bị xong xuôi, thư ký trường quay gõ tấm clapper, tiếng súng vang lên “đùng đoàng”, chỗ họng súng lóe lên ánh lửa, trong ánh lửa mịt mù không ít người bị tiếng súng bất thình lình dọa sợ.

Giang Sắt bất chấp tiếng súng đáng sợ mà bóp nổ túi máu trên người, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, nhựa cây trên quần áo nổ ra, máu bên trong bắn ra, nổ mạnh khiến lực phản lại lên ngực trái của cô, dù cho đồ hóa trang rất dày nhưng vẫn khiến Giang Sắt bị đau.

Cô kéo dây trói ở tay, ‘tùm’ một tiếng rơi xuống sông.

Trước khi Giang Sắt rơi xuống nước đã lấy hơi, sau khi xuống nước thì thở ra một hơi, hai chân vùng vẫy, trước khi nhân viên cứu hộ bơi tới đã nổi lên mặt nước.

Cô bơi lên bờ, đưa tay với để người trên bờ kéo lên, cô lên bờ lau mặt, còn chưa kịp cảm ơn thì cách đó không xa có người cầm loa kêu lên:

“Cô kia, tới đây.”