Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 6: Bắt đầu quay



Mặt của cô bị bôi đen, không thấy rõ cảm xúc trên mặt, Giang Sắt tới gần cô ấy nói:

“Đóng vai người chết.”

Những diễn viên khác nghe được lại phấn khích, có người nhỏ giọng nói:

“Xong việc chắc chắc đoàn phim sẽ phát hồng bao.”*

*Hồng bao: giống phong bì bên mình.

Lư Bảo Bảo đang muốn mở miệng hỏi thì bên kia thư ký trường quay đã nhanh chóng kêu người trói đám diễn viên quần chúng lên, đẩy đến mấy cọc gỗ dựng trên bờ sông.

Giang Sắt bị người ta trói hai tay ra sau lưng đẩy lên bờ sông, nút thòng lọng dây thừng ở trong tay cô, đám diễn viên đóng vai kẻ xâm lược trong tay đã cầm đạo cụ lưỡi lê, chờ đạo diễn ra hiệu.

Người của đoàn phim đi lên trang bị túi máu cho diễn viên, một người đàn ông cầm bút đang thảo luận kịch bản với một cô gái:

“…chờ khi Cao Vinh nói xong lời thoại, thì cô nói ‘Phi’.”

Cô ấy có một câu thoại khiến không ít diễn viên tỏ vẻ hâm mộ.

Cô gái kia liên tục gật đầu, người đàn ông cầm bút quay lại hướng đám người Giang Sắt:

“Đợi lát nữa có người cầm đao vung tới, mấy người bóp túi máu rồi đổ vào sông.” Anh ta chỉ một đoạn khu vực an toàn được rào lại ở bờ sông, dưới nước còn có rất nhiều người. “Biện pháp an toàn đã làm xong, hôm nay người rơi xuống nước thù lao sẽ tăng thêm hai mươi.”

Nói xong anh ta phủi tay: “Tốt, chuẩn bị.”

Đoạn phim này không có ảnh đế Lưu Nghiệp, cũng chả dính líu gì tới mấy ngôi sao nữ mà Lư Bảo Bảo nhắc qua, chỉ là một đoạn ngắn trong [Hành động cứu viện] mà thôi.

Giang Sắt bị người ta đẩy đến bờ sông, bờ sông có dựng năm, sáu cây cột. Lư Bảo Bảo may mắn bị trói trên cột, không cần rơi xuống nước. Còn Giang Sắt đứng ở một góc bờ sông, tất nhiên là phải xuống nước.

Mọi người ai vào chỗ nấy, đạo diễn hô ‘Action’, “Thử một lần trước”.

Thư ký trường quay tiến lên cầm phấn ghi lên bảng phân cảnh buổi quay phim “Take one”.

Cảnh quay này là lần thứ nhất, tiếng bảng clapper vừa dứt, diễn viên trung niên mặc quân phục bên giặc nói:

“Nếu Chu Minh Sùng không giao đồ ra, toàn bộ các người phải chết!”

Tiếng ông vừa dứt thì tất cả ngẩn người, đạo diễn dận giữ:

“Cắt!”

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì thư ký trường quay cầm bút lúc nãy vội vàng chạy lên quát với cô gái:

“Mẹ kiếp cô có bệnh à? Không phải đã nói với cô khi Cao Vinh nói xong lời thoại thì cô phải ‘Phi’?”

Cô gái kia bị mắng không dám ngẩng đầu, người đàn ông kia mắng dữ dội một trận rồi phất tay:

“Làm lại.”

Mọi người lần nữa ai vào chỗ nấy, ánh đèn máy quay nhắm ngay vào đám người Giang Sắt, nam diễn viên được gọi là Cao Vinh kia thủ thế xong, đè lưỡi lê bên hông lại rồi nói:

“Nếu Chu Minh Sùng không giao đồ ra, toàn bộ các người phải chết!”

Lần này cô gái bị mắng lúc nãy nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng hé miệng:

“Phi.”

Lúc nãy cô ấy vừa bị mắng nên tiếng “Phi” này khá yếu ớt, thư ký trường quay nọ tất nhiên lại nổi một trận lôi đình:

“Cô có được không? Không được thì đổi người!”

Cô gái kia bị mắng rưng rưng nước mắt, không ngừng nói xin lỗi, một lúc lâu sau mới bắt đầu lần nữa:

“Katethree.”

Sau khi tiếng clapper vang lên, Cao Vinh lại nói lời thoại, liên tục thất bại hai lần, lần này cô gái kia lớn tiếng hô: “Phi!”

Lần này không có ai kêu dừng, chỉ là cách đó không xa thư ký trường quay đang nói mấy câu với đạo diễn, lúc nhìn về phía này thì nhíu chặt mi.

Sau khi cô gái kia nói xong lời thoại, người đàn ông trung niên đóng kẻ giặc trên mặt lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng một tiếng rồi giơ súng lên.

Kịch bản tới đây tạm dừng, đạo diễn giơ tay lên, người phụ trách tạm thời kêu ngừng.

Cao Vinh dừng lại, tổ đạo cụ trong đoàn phim đi lên kiểm tra cây súng trong tay ông ấy.

Giang Sắt xa xa nhìn thấy cây súng kia lóe sáng, chắc là đồ thật, chỉ là bên trong không có đạn.

Bộ [Hành động cứu viện] thuộc dạng bom tấn đầu tư lớn, đoàn phim chắc sẽ không dùng súng đạo cụ. Vì theo đuổi chân thật, trước tiên camera sẽ quay súng, sau đó quay theo hướng đạn bắn phun máu là được.

Thư ký trường quay một lần nữa giảng giải cho cô gái có lời thoại nọ. Trời thì cực nóng, Giang Sắt đứng nửa ngày chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng từ cổ xuống, mọi người vì quay cảnh bị trói chật vật nên cũng không thể nhúc nhích.

Thợ trang điểm đoàn phim tiến lên dặm thêm phấn cho mọi người, tổ đạo cụ kiểm tra xong súng, xác nhận an toàn thì thư ký trường quay mới vỗ tấm clapper bắt đầu.

Lần này Cao Vinh giơ súng lên, chỉ là cô gái có lời thoại có lẽ quá hồi hộp nên không bóp túi máu, lại bị mắng cho một tăng.

“Cảnh này bỏ qua, quay đám diễn viên trước rồi tính.”

Người đàn ông đeo kính râm ngồi dưới ô vẻ mặt mất kiên nhẫn, nói xong lời này thư ký trường quay hét to một tiếng, lại một phen dặn dò đám người Giang Sắt, camera lập tức chuyển hướng quay về đám người Giang Sắt.

Thư ký trường quay vỗ tấm clapper, đầu tiên là ống kính quay từng dãy súng. Giang Sắt đứng ở bờ sông, nhìn người đàn ông cầm đao đi tới chỗ mình, giơ đao lên tạo tư thế chém tới chỗ cô.

Đao chém vào đầu vai trái cô, mặc dù là đạo cụ sẽ không bị thương nghiêm trọng, nhưng người này ra tay không nhẹ, đau đớn vẫn phải có.

Trên mặt Giang Sắt tỏ vẻ đau đớn, nhớ kỹ lời dặn của thư ký trường quay hét thảm một tiếng, túi máu trên người nổ “bụp” bắn tung tóe. Cô lập tức không chút do dự kéo nút thắt dây thừng ở sau lưng, ngã tùm xuống nước.

Trời nóng cực mà cô còn mặc đồ diễn dày nóng không chịu nỗi, lúc rơi xuống nước thì mát hơn nhiều.

Nước sông bao vây lấy cô, áo trên người hút nước nên hơi nặng.

Cũng may Giang Sắt biết bơi, với cả mấy người chờ dưới sông đã lâu cũng xông lên vừa đẩy vừa kéo cô lên bờ.

Người xung quanh rớt xuống nước cũng lần lượt lên bờ, Giang Sắt vừa vắt nước áo để giảm bớt trọng lượng trên người vừa lau mặt.

Cứ như vậy lớp trang điểm trên mặt bị nhạt đi mấy phần, bên kia đạo diễn nhìn camera giơ tay lên ra hiệu tạm ngừng.

Quay phim tạm thời nghỉ giải lao, mọi người tốp năm tốp ba tìm chỗ nghỉ ngơi.

Giang Sắt bị giày vò một trận mệt mỏi không ít, Lư Bảo Bảo bị trói trên cột cũng được người thả xuống, quần áo cô ấy cũng dính máu, mắt vẫn còn dại ra:

“Làm tớ sợ muốn chết.”

Cô ấy ngồi nhìn Giang Sắt ướt toàn thân, tóc lại còn nhỏ nước thì không khỏi than vãn:

“Lúc nhìn cậu rớt xuống nước, tớ rất sợ.”

Vào đoàn phim đóng vai phụ cũng không tốt như Lư Bảo Bảo tưởng tượng, còn không thấy được ngôi sao chứ đừng nói là chụp ảnh với ngôi sao.

“Lúc cây súng kia nhắm vào tớ, tớ cũng rất sợ.”

Cô ấy khá uể oải, ánh mắt lộ vẻ muốn lùi bước, hiển nhiên là hối hận quyết định hôm nay đóng vai phụ.

Giang Sắt đưa tay vắt nước trên tóc.

“Đoàn phim chắc dùng đồ thật, có điều đã có người kiểm tra, không có vấn đề gì đâu.”