Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 5: Diễn viên quần chúng



Trong lời nói của gã có toan tính khiến Giang Sắt không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc cô còn là Phùng Nam không hề dính dáng gì tới ngành giải trí, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được vài tin đồn.

Đều nói đó chính là vũng nước sâu, nên hành động của người nọ ngay lúc này khiến cô bật cười.

Danh thiếp vẫn phải nhận, nếu từ chối chỉ sợ là vai diễn quần chúng vất vả mới có được này sẽ bay mất.

Người đàn ông đó nhìn cô nhận danh thiếp thì mặt tươi hẳn lên:

“Tôi quen thuộc đoàn phim, nếu cô muốn diễn vai gì trong phim thì gọi cho tôi, đoàn phim vẫn còn ở Thẩm Trang vài ngày nữa.”

Gã vừa nói xong thì có người gọi tên, gã đáp lại rồi nói với Giang Sắt:

“Nhớ phải gọi cho tôi đấy.”

Nói xong mới chạy mất.

Lư Bảo Bảo nhìn gã vừa đi thì vội vàng bu lại:

“Sắt Sắt, chẳng lẽ gã thấy cậu xinh đẹp nên muốn ‘lăng xê’ cậu?”

Giang Sắt lắc đầu, thuận tay ném danh thiếp vào thùng rác gần đó:

“Cậu đừng bị lừa.”

Gã nọ chỉ là chân chạy vặt trong đoàn phim, bị người khác gọi tới quát lui, chẳng có địa vị gì cả.

Những lời lúc nãy cùng lắm chỉ dỗ dành mấy giấc mộng ngôi sao, chiếm hời các thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời. Quyền lợi duy nhất của gã chỉ sợ là chọn diễn viên quần chúng mà thôi, chứ nhân vật tốt thật sự đâu đến lượt người này chỉ định.

“Đi thôi.”

Đám phụ nữ phía trước đã đi vào đoàn phim, hai người tụt lại một đoạn. Lúc vào phòng thay đồ đã không ít người thay quần áo trang điểm trong đó.

Từ trang phục xem ra bối cảnh bộ này chắc là thời dân quốc, căn cứ từ cái tên [Hành động cứu viện], Giang Sắt đoán bộ phim này có đề tài kháng chiến.

Trên giá treo từng dãy đồ diễn* màu sắc không giống nhau, dễ nhận ra vài ngày trước từng có người mặc rồi, bốc mùi chua chua.

*Đồ diễn: Quần áo mặc đi diễn.

Lư Bảo Bảo từ nhỏ được nâng niu, mặt mày lộ rõ vẻ không vui. Ngược lại Giang Sắt thản nhiên cầm quần áo vào sau rèm thay đồ.

Sau rèm có không ít người nhưng lúc này không ai lên tiếng trò chuyện gì. Lúc thay đồ trang điểm xong thì có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi phong cách thời thượng cầm cái bảng danh sách tiến vào:

“Hôm nay chọn diễn viên quần chúng, mỗi người có 41 giờ, giờ công 8 tiếng, bao cơm.” Cô ấy gọi từng tốp diễn viên quần chúng đi qua rồi cầm bảng danh sách giải thích:

“Đã thay đồ trang điểm xong thì phải nghe theo đoàn phim sắp xếp, nếu không sẽ không có tiền. Không có vấn đề gì thì ký tên vào đây, đến tối cứ theo tên nhận tiền là được.”

Mọi người tiến lên ký tên, đến lượt Giang Sắt thì người phụ nữ kia có hơi bất ngờ, liên tục nhìn Giang Sắt mấy lần rồi mới ôm đồ đi ra.

Tốp người xếp hàng chờ trang điểm. Nhìn ra được mọi người không được diễn vai gì đó xinh đẹp gọn gàng, nên lúc Lư Bảo Bảo trang điểm xong thì cả người buồn thiu, tóc rối xù, phối hợp với cái áo màu xanh rách be bét trên người, nhìn già đi mấy tuổi.

Trang điểm cho Giang Sắt là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, anh ta ngắm Giang Sắt thở dài:

“Đẹp quá.”

Giang Sắt đúng thực là được trời ưu ái, cho dù có mặc đồ quê mùa cồng kềnh nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô.

“Cảm ơn.” Giang Sắt mỉm cười, thợ trang điểm kia lại ngắm cô một lúc.

Tuy nói là mùa hè tháng sáu, nhưng diễn biến của [Hành động cứu viện] lại vào mùa đông, quần áo mấy người Giang Sắt vừa dày vừa nặng. Cô với Lư Bảo Bảo tới chậm, mấy bộ mỏng nhẹ hơn đã bị người khác giành mất, chỉ dư lại hai bộ này. Bây giờ mặc lên người, cho dù phòng thay đồ có mở điều hòa nhưng mồ hôi vẫn tuôn ra như suối làm cái áo dính vào lưng Giang Sắt, cộng thêm cái mùi của nó khiến Giang Sắt không thở nổi.

Cô thực sự rất xinh đẹp, vẻ đẹp này so với mấy cô ngôi sao nữ trong đoàn phim chẳng hề kém cỏi. Nhưng nếu như với diễn viên quần chúng mà nói thì vẻ ngoài này có hơi gai mắt.

Thợ trang điểm suy nghĩ rồi đánh phấn nền cho cô đen đi một chút, người trong gương lập tức bị che đi mấy phần hào quang, không còn quá nổi bật như hồi nãy.

“Các cô vào vai thôn dân bị Hán gian bắt giam, sát hại.”

Thợ trang điểm kia nhìn Giang Sắt cười nói: “Cho nên tôi muốn vẽ vài vết thương lên mặt cô.”

Nếu như là nhóm diễn viên bình thường thì thợ trang điểm sẽ không cẩn thận đến thế, cũng không tốn sức giải thích nội dung quay cho cô.

Nhưng bôn ba trong giới đã lâu, thợ trang điểm kia cũng tinh tường, nhìn ra được Giang Sắt rất xinh đẹp, dạng người này chỉ cần không quá ngu thì không chừng sẽ nổi tiếng trong cái giới này. Động tác của anh ta nhẹ nhàng tô vẽ lên mặt Giang Sắt, vừa cười vừa giới thiệu:

“Tôi là Tony.”

Giang Sắt khẽ gật đầu, nhìn anh ta vẽ mấy vệt vết thương lên mặt mình, lại làm tóc, tức thì cả người khác trước rất nhiều.

Tony nhìn quanh Giang Sắt, hóa trang xong rồi mà vẫn thấy có chỗ nào đó không hợp.

Lưng cô rất thẳng, khí chất kia tự nhiên mà có, cho dù đã hóa trang bẩn thỉu nhưng nhìn qua cô vẫn không giống với mấy người đóng vai phụ nữ khác.

“Không thể để vậy được.” Anh ta lắc lắc ngón trỏ: “Cô khom người xuống, lưng cũng cong một chút.” Anh ta chỉ vào mấy cô gái uể oải gần đó: “Giống mấy cô kia mới đúng.”

Giang Sắt nhìn người khác rồi lại nhìn mình trong kính, da của cô đã bị bôi đen, thế nhưng cái cổ áo đứng lại không thể che hết cái cổ thon dài mảnh khảnh cùng với chiếc cằm xinh đẹp. Cho dù trên gò má cô có “vết thương”, nhưng ánh mắt cô vẫn điềm tĩnh ung dung, không có mảy may vẻ chật vật nào, thế này đúng là không được.

Cô cảm ơn Tony nhắc nhở, nếu đã làm diễn viên quần chúng thì không nên quá khác người.

Cong eo xuống, cô lại rụt cổ vào, đối diện cái gương thử mấy loại ánh mắt rụt rè sợ hãi, bên ngoài đã có người thúc giục tốp diễn viên quần chúng đi ra, không còn thời gian để cô suy nghĩ.

Lư Bảo Bảo vừa phấn khích vừa sợ sệt ôm cánh tay Giang Sắt, dáng vẻ của cô nàng khá buồn cười.

Giang Sắt phải diễn nội dung mà thợ trang điểm Tony đã báo cho cô lúc nãy, lúc xe studio chạy tới, Giang Sắt lại cực kỳ bình tĩnh.

Đoạn này là cảnh ở bến tàu sông Đại Hưng, studio dọn dẹp xong, đoàn phim đã mướn vùng Thẩm Trang này trước, có thể thấy được máy quay phim khắp bốn phía.

Dưới ánh mắt trời, một đám người mặc đồ diễn tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện.

Xa xa có cắm mấy cái ô lớn, vài người trên ghế ở bờ cát có vẻ như đang nghiên cứu kịch bản.

Chỉ thấy xe studio chở người tới, trong đó có một người đàn ông trung niên vóc người mập mạp đứng dậy, cầm một cái loa hô:

“Nhóm diễn viên tới, người nào vào chỗ người nấy đi!”

Đám người Giang Sắt hoang mang bị đuổi xuống xe, mấy người trong đoàn phim cầm dây thừng tiến lên:

“Làm gì vậy?”

Lư Bảo Bảo thấy cảnh này thỉ hoảng hốt nhỏ giọng hỏi Giang Sắt, cơ thể run rẩy.