Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 4: Bất đắc dĩ



Hai người ngồi trong trạm xe siết chặt vé chờ xe bus.

Giang Sắt đi đến nỗi mồ hôi ướt đẫm gò má, hai tay quạt lên mặt. Thỉnh thoảng có người nhìn cô bằng ánh mắt kinh diễm.*

*Kinh diễm: Đẹp hết hồn:))

Cô cau mày xoay người, Lư Bảo Bảo vẫn còn đang ngắm hình ngôi sao trên điện thoại.

“Bộ [Hành động cứu viện] này nghe nói đầu tư tới 200 triệu.” Lư Bảo Bảo dùng mu bàn tay lau mồ hôi trán: “Nóng ghê, Sắt Sắt cậu muốn uống nước không?”

“Không có tiền.” Giang Sắt lắc đầu, trên người cô tổng cộng chỉ có hai mươi đồng moi được ra từ quyển nhật ký giấu dưới gối.

Vừa đi vừa về ở nội thành Thẩm Trang phải mất mười sáu đồng, còn lại mấy đồng mà mua nước, cô còn phải về Đỗ gia nữa đấy.

Cô nhớ mình hồi trước “đốt tiền như giấy” cỡ nào thì buồn bã vỗ đầu Lư Bảo Bảo:

“Bộ [Hành động cứu viện] đó quay cái gì?”

“Chả biết.” Lư Bảo Bảo dang tay chớp mắt: “Mấy ông đạo diễn lớn trước đó bấm máy toàn ra vẻ bí mật chả lộ tí gì. Có điều chúng ta tới đoàn phim, diễn viên quần chúng có một đống, chắc sẽ moi được chút tin.”

Cô ấy nóng hết chịu nổi, cuối cùng mua hai chai nước đưa cho Giang Sắt một chai.

Lúc tới Thẩm Trang thì đã hơn mười giờ, mặt trời cực chói chang.

Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần, lại thêm không ít người như Lư Bảo Bảo đã sớm nghe tin [Hành động cứu viện] có cảnh quay ở Thẩm Trang nên hôm nay nơi này cực kỳ đông.

Thẩm Trang vào thời nhà Thanh là bến tàu Thủy Lục được xây trên sông Đại Hưng, đến thời dân quốc bị phú thương nổi tiếng Thẩm Tòng Tri mua lại, vì có vị trí địa lý đặc thù nên sau này nhiều lần bị kẻ xâm lược nhăm nhe.

Thẩm Tòng Tri đối mặt súng đạn vẫn không khuất phục, lo lắng sau này nơi đây bị chiếm đóng, kẻ địch sẽ mượn sông Đại Hưng vận chuyển súng đạn khắp cả nước, chịu khổ chịu tội vẫn là đồng bào trong nước. Nên ông mấy lần đấu tranh với kẻ địch, cuối cùng bị sát hại trên bến tàu Thủy Lục, cũng vì thế nên mới gọi là Thẩm Trang.

Nơi này không chỉ bảo tồn lại còn dự định hồi phục kiến trúc cổ điển, còn có sự tích cách mạng anh dũng đời trước. Cho nên thông thường ngoại trừ du khách đến chơi thì còn có đoàn phim đến đây quay phim.

Đến Thẩm Trang rồi Giang Sắt mới phát hiện mình còn trẻ người non dạ lắm, lại đi tin tưởng tuyệt đối lời Lư Bảo Bảo nói.

Tin tức đoàn phim [Hành động cứu viện] đến Thẩm Trang quay phim ngay cả Lư Bảo Bảo cũng biết thì có thể đoán ra là không lừa được ai hết.

Có rất nhiều người theo đuổi ngôi sao giống Lư Bảo Bảo. Tuy đoàn phim quay ở đâu có thể thăm dò được, nhưng nó được vây lại ba tầng trong ba tầng ngoài cực kỳ chặt chẽ.

Thỉnh thoảng có người còn giơ điện thoại lên quay trộm. Đoàn phim thuê bảo vệ tới cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người, cho dù các thiếu nam thiếu nữ nũng nịu cầu xin thế nào cũng không chịu cho người vào.

Giang Sắt kéo Lư Bảo Bảo cũng mặt dày mày dạn đi năn nỉ lại, trợn mắt nhìn cô nàng:

“Đã nói là đóng vai phụ…”

Hai người bị đẩy tới đẩy lui, thật sự quá nhiều người. Vì để không bị lạc mất nên Lư Bảo Bảo siết chặt lấy tay cô: “Tớ đâu ngờ có nhiều người đến thế…”

Người đến Thẩm Trang theo đuổi ngôi sao rất nhiều, nhưng người chờ đóng vai phụ cũng không ít.

Người nào cũng ôm lòng chạy đi làm diễn viên quần chúng, chờ ngày nào đó thời cơ xoay chuyển được đạo diễn nhìn trúng mà lên như diều gặp gió. Nên họ cứ xoay quanh cổng đoàn phim với ý đồ chen vào.

Đúng là không nên dựa vào Lư Bảo Bảo, Giang Sắt thở dài tìm một bảo vệ hỏi:

“Anh ơi, xin hỏi đoàn phim [Hành động cứu viện] có tuyển vai phụ không ạ?”

Cô hết sức xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, nổi bật hẳn trong đám người đang đứng.

Cho dù bảo vệ đoàn phim thuê đã từng gặp không ít ngôi sao nữ, người nào cũng mặt mày xinh đẹp. Thế nhưng lúc nhìn thấy Giang Sắt, trong ánh mắt người đàn ông mặc đồ bảo vệ vẫn hiện lên sự kinh diễm.

Người như Giang Sắt có ý tiến vào giới giải trí anh ta gặp không ít, nghe được lời này thì nhìn Giang Sắt thêm mấy lần, hồi lâu mới chỉ về một hướng:

“Xoay trái ra cửa chính, rẽ phải đi thẳng, đến chỗ viết “lầu Trường Xuân” thì chính là nơi đó.”

Giang Sắt nói cảm ơn rồi kéo Lư Bảo Bảo xông ra khỏi đám người, đi theo lời anh bảo vệ thì quả nhiên thấy phía trước không xa có ba chữ to “lầu Trường Xuân”.

Cái “lầu Trường Xuân” này thực ra chỉ là một cái cửa miếu có bảo vệ canh chừng không để mọi người đi vào.

Trước cửa không ít người ngồi xổm chờ đoàn phim đến chọn diễn viên quần chúng, trẻ có già có, lớn tuổi thì năm-sáu mươi, trẻ thì mười bảy-mười tám tuổi.

Cả nam cả nữ rất nhiều người, đếm sơ sơ thì có đến trăm người, chỉ sợ chuyến này đi tay không.

Giang Sắt cau mày, xa xa phía sau cửa lầu Trường Xuân có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun trắng chầm chậm chạy tới đây. Đám người ngồi nơi này thấy có người từ đoàn phim đi ra thì vội vàng đứng dậy muốn chen vào cổng.

“Đừng lấn, cách xa chút, cần năm mươi diễn viên nam không giới hạn tuổi tác với hai mươi nữ.”

Người đàn ông trẻ tuổi vừa tới kia quát to hai tiếng kêu mọi người đứng xa ra rồi mới nêu yêu cầu của mình.

Lư Bảo Bảo kéo tay Giang Sắt chen vào, cô nàng thấy có cơ hội được gặp ngôi sao thì phấn khích vô cùng, cũng không biết sức lực đâu ra mà hùng hổ lôi Giang Sắt vượt lên đám người.

Người đàn ông trẻ từ đoàn phim nọ điểm danh đại: “Cô, anh, cô…”

Người được gọi đều phấn khởi đứng qua một bên, những người còn lại tranh nhau muốn lên trước, Lư Bảo Bảo giơ tay hét lớn:

“Chúng tôi, chúng tôi, nữ!”

Giọng cô ấy lớn, người đàn ông trẻ quay đầu lại thì thấy được Giang Sắt.

“Các cô đi.”

Tròng mắt người đàn ông trẻ tuổi sáng lên, dù cho Giang Sắt bị Lư Bảo Bảo kéo chen vào đám người suýt nữa đứt cả hơi thì vẫn rất hấp dẫn. Người đàn ông chọn xong diễn viên quần chúng, lúc dẫn người vào đoàn phim còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Giang Sắt mấy cái.

Những người còn lại không được chọn thất vọng quay về ngồi chồm hổm. Theo chân đám người tiến vào đoàn phim, Lư Bảo Bảo phấn khích đến nổi run cả giọng:

“Sắt Sắt, tụi mình được chọn thật rồi, được chọn thật rồi, ha ha ha.”

Cô ấy lại sờ điện thoại:

“Lát nữa tớ muốn chụp ảnh với Lưu Nghiệp, Lục Băng Băng, Triệu Nhược Quân, Nguyễn Mật, còn muốn chữ kí nữa!”

Còn chưa vào tới đoàn phim đã có người gấp gáp chạy tới thúc giục:

“Đàn ông đi với tôi qua đây thay đồ trang điểm.”

Còn lại một đám phụ nữ, người đàn ông trẻ dẫn đường nọ chỉ về một hướng:

“Hướng bên kia, trên đó viết ‘phòng thay đồ’, vào đó có thợ trang điểm.” Nói đoạn thì chỉ vào Giang Sắt gọi:

“Cô kia, lại đây.”

Giang Sắt khựng lại, đám phụ nữ xung quanh kinh ngạc thoáng nhìn qua cô, ánh mắt lộ vẻ châm chọc quay người đi.

Ngược lại Lư Bảo Bảo ngu ngơ hỏi: “Gọi cậu hả?”

Giang Sắt đi tới chỗ người nọ, có lẽ Lư Bảo Bảo ở phía sau cô nhìn tới nên người đàn ông đó cũng không có hành động gì quá khích, chỉ móc một cái danh thiếp trong quần jean ra:

“Tôi là Trương Phàm, trong đoàn phim phụ trách tuyển chọn diễn viên. Nếu cô có hứng thú đóng phim thì gọi điện cho tôi.”