Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 3: Bức bách



“Nghe nói [Hành động cứu viện] là dự án lớn do tập đoàn Giang Hoa đầu tư cùng công ty Thái Xương, nam chính là Kim Tượng ảnh đế Lưu Nghiệp. Không phải cậu muốn vào giới giải trí à? Lúc đó tụi mình đến Thẩm Trang xem thử, cậu đẹp vầy, nói không chừng đến lúc đó được đạo diễn nhìn trúng, cho làm vai chính luôn á?”

Lư Bảo Bảo lanh lẹ, vì đạt được mục đích mà há mồm bla bla không ngừng:

“Đi mà đi mà, dù sao cũng không có gì làm, chẳng lẽ cậu thật sự muốn học giỏi, ngày một tiến bộ?”

Cô liếc mắt, mình mà nói như thế chắc chắn cô nàng sẽ không tin.

Giang Sắt nguyên bản học hành không giỏi, khăng khăng sau khi tốt nghiệp trung học muốn vào giới giải trí.

Giang Sắt bây giờ suy nghĩ tất nhiên không giống nguyên chủ, nhưng hiện nay khó ở chỗ là cho dù cô có thi đậu đại học thì cũng không trả nổi tiền học phí.

Lúc còn là Phùng Nam cô học không ít thứ, nhưng sau khi trùng sinh trở thành Giang Sắt cũng không thể lôi mấy thứ đó ra.

Giang Sắt nguyên bản ngoại trừ khuôn mặt thật sự không còn gì khác, lại vẫn cứ đòi vào giới giải trí làm ngôi sao kiếm nhiều tiền.

Kiếm nhiều tiền thì Giang Sắt không dám mơ mộng, có điều trong kỳ nghỉ hè ngược lại có thể nghĩ cách kiếm ít tiền.

“Xin cậu, đi với tớ đi mà.” Lư Bảo Bảo ôm tay Giang Sắt lắc lư: “Đây chính là chế tác lớn, có nhiều ngôi sao lắm.” Cô ấy lại cầm di động của mình: “Cậu xem, có Lục Băng Băng, Triệu Nhược Quân, mấy cô này đều là tiểu hoa đán, nam chính còn là Lưu Nghiệp, đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy Trương Tĩnh An, thế mới có sức kêu gọi, phim còn chưa quay mà đã nổi rồi nè.” Cô ấy liệt kê một loạt minh tinh, hai mắt phát sáng.

“Đoàn phim bự vậy, tụi mình đi không chừng có thể gia nhập diễn viên quần chúng chạy trốn, may mắn có khi còn quay chung với ảnh đế, được chữ ký nữa, đến lúc đó về rồi mấy đứa trong lớp chắc chắn sẽ hâm mộ tụi mình lắm.”

Giang Sắt bị cô ấy nói tới “đóng vai phụ” hấp dẫn: “Đóng vai phụ?”

“Đúng vậy.” Lư Bảo Bảo gật nhẹ đầu, con mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại không thoát ra nổi: “Đoàn phim to thế, dù sao vẫn cần nhiều diễn viên quần chúng nhỉ? Quay phim với ngôi sao, đến lúc đó tụi mình được lên TV cũng không biết chừng!”

“Diễn viên quần chúng có thể được bao nhiêu tiền?” Giang Sắt chả mấy hứng thú với ảnh đế, minh tinh gì đó, nhưng bây giờ cô đang thiếu tiền.

Lư Bảo Bảo há to miệng, tất nhiên là không hiểu vụ này lắm, cô ấy cũng đâu có làm diễn viên quần chúng. Nhưng lại không muốn bị Giang Sắt xem thường, nghĩ nửa ngày mới nói bừa:

“Chắc là hơn trăm đồng luôn ấy. Dù sao cũng là chế tác lớn mà.”

Lời cô ấy nói không đáng tin lắm, nhưng Giang Sắt vẫn suy nghĩ rồi gật đầu: “Thế thứ bảy đi xem một chút.”

Lư Bảo Bảo sau khi được đồng ý thì không làm phiền cô nữa.

Giáo viên dạy toán viết xuống bảng số ngày đếm ngược trước kỳ thi đại học rồi mới bắt đầu giảng bài.

Giang Sắt tập trung nghe một lát, trong lúc vô tình quay đầu nhìn Lư Bảo Bảo thì thấy cô nàng hồn vía đã treo tít trên cây.

Sáng thứ bảy, trước tiên Giang Sắt phụ Chu Huệ làm bữa sáng, gương mặt lạnh lùng của Đỗ Xương Quần bước xuống cầu thang nhìn Giang Sắt.

Ông làm trong một nhà máy tiêu thụ điện tử ở thủ đô, đã làm rất nhiều năm nhưng sự nghiệp vẫn không khởi sắc gì, cầm tiền lương ít ỏi phải nuôi sống một đám người Đỗ gia.

Giang Sắt không phải con gái ruột của ông, tự nhiên Đỗ Xương Quần sẽ không ưa gì Giang Sắt mấy.

Hôm nay là thứ bảy, Giang Sắt phải dậy sớm phụ việc nhà, còn Đỗ Hồng Hồng với Đỗ Bưu lại có thể ngủ đến khi tự dậy.

Chu Huệ bưng cháo vào phòng phục vụ mẹ chồng, trên bàn cơm Đỗ Xương Quần cúi đầu bưng bát ăn một hớp cháo, gắp dưa muối bỏ vào bát.

Đỗ gia không quá giữ ý, cũng không dùng đũa chung. Giang Sắt nhìn hạt cơm dính trên đũa ông ta thì hết muốn ăn cơm.

Bầu không khí nhất thời lạnh xuống, Đỗ Xương Quần nhai hai miếng dưa muối, nhìn con gái riêng đang lùa cơm, ánh mắt lóe lên sự chán ghét:

“Cô cũng không nhỏ nữa”. Đột nhiên ông mở miệng: “Sắp tốt nghiệp trung học rồi. Khi tôi bằng cô đã vào nhà máy làm, một tháng kiếm được một ngàn đồng giúp đỡ gia đình rồi.”

Giang Sắt nghe lời này thì chậm rãi buông đũa.

“Tình hình trong nhà hiện nay cô cũng thấy đó, Hồng Hồng sắp thi cấp ba, tiền học phí sinh hoạt còn chờ chị gái là cô đỡ đần.” Đỗ Xương Quần mặt không biến nói xong câu này, tay đưa lên lau miệng.

“Tôi đã hỏi thăm nhà máy, họ đang tuyển nữ công.”

Giang Sắt không lên tiếng, mà Đỗ Xương Quần cũng không đợi cô đáp lại đã xách túi đứng dậy đi mất.

Mặc dù là thứ bảy nhưng ông không nghỉ ngơi. Giang Sắt chờ ông vừa đi, quay đầu đã thấy Chu Huệ bưng chén không đứng trước cửa phòng bà Đỗ, tất nhiên lời Đỗ Xương Quần nói bà cũng nghe được.

“Chú Đỗ con nói có lý, tình cảnh trong nhà dạo này…” Chu Huệ giật giật khóe miệng. Giang Sắt nhẫn nhịn: “Nếu là Hồng Hồng thì mẹ có để nó học hết trung học rồi bỏ học không?”

Chu Huệ miễn cưỡng nói: “Thành tích con cũng đâu tốt…”

Giang Sắt đứng dậy dọn bát đũa trên bàn:

“Con ăn no rồi, con hẹn bạn học ra ngoài.”

Chu Huệ mấp máy miệng nhìn cô bưng bát đũa vào bếp rửa, không lên tiếng nữa.

Lúc từ Đỗ gia ra phải đi mười mấy phút mới đến trạm xe bus.

Xe bus có điều hòa không còn chỗ ngồi, trời cực nóng. Cô trơ mắt nhìn từng chiếc xe bus lướt qua trước mặt mình, chờ đến khi trạm xe vãn người mới đợi được một chiếc xe không có điều hòa chạy tới.

Cô lên xe, trên xe không có người nào. Cô ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, mở cửa ra để gió lùa vào trong ít nhiều gì cũng mát được một chút.

Trước kia Giang Sắt sống hai mươi bốn năm, lần đầu cảm nhận được ý nghĩa của chữ “Nghèo”.

Lư gia cách Đỗ gia chỉ có bốn trạm xe, mặc dù Lư gia không phải dạng nhà cao cửa rộng, nhưng tốt hơn tình hình Đỗ gia rất nhiều.

Cô gõ cửa, Lư Bảo Bảo đã đợi nửa ngày, lúc mở cửa nhìn thấy cô lập tức thở dài một hơi:

“Sao giờ mới đến?”

Lư Bảo Bảo thấp giọng trách móc: “Tớ còn tưởng cậu không tới, làm tớ sợ muốn chết.” Tay cô nàng còn cầm bút máy, cho thấy trước khi Giang Sắt tới thì cô nàng bị bố mẹ bắt học bài.

Giang Sắt giật giật khóe miệng, mồ hôi đầm đìa leo cầu thang:

“Ở nhà có chút việc.”

Lư Bảo Bảo chu miệng, để cô đợi mình một hồi, trở về phòng không bao lâu thì xách cái ba lô nhỏ ra, chạy vào phòng khách hô với cha mẹ:

“Bố mẹ, con với bạn đến thư viện tìm tài liệu, trưa không về ăn cơm, đừng chờ con.”

Không đợi cha mẹ đáp lại, cô ấy kéo Giang Sắt giục khẽ:

“Đi mau đi mau!”

Xuống lầu, mẹ Lư còn trên ban công gọi Lư Bảo Bảo: “Buổi tối nhớ về sớm.”

Lư Bảo Bảo phất tay, đợi khi hai người chạy xa xa mới phấn khích:

“Cuối cùng cũng ra.”

Đường đến Thẩm Trang rất xa, tuy nói là vùng ngoại thành thủ đô nhưng ngồi xe phải mất hơn một giờ.