Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 2: Tin tức



Một tay Lư Bảo Bảo để dưới hộc bàn mò mẫm lấy một chiếc điện thoại màu hồng ra. Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi của cô ấy, phía trên đính đầy pha lê nhìn cực kỳ thiếu nữ.

Lúc này điện thoại sáng lên, Giang Sắt ngó đầu nhìn sang vừa lúc nhìn thấy tiêu đề: Châu Âu xuất hiện lượng lớn siêu xe chạy đua với cảnh sát, nghi ngờ chủ xe là người Hoa Hạ.

Dẫn đầu với đó là một chiếc xe thể thao tạo hình kiêu ngạo, trong tấm ảnh mà vệ tinh chụp là một góc bóng xe mờ mờ, đó là xe được đặc chế riêng. Hai chữ “Bùi Dịch” lăn lộn trên đầu lưỡi Giang Sắt, nhưng cô không lên tiếng.

Lư Bảo Bảo lắc lư điện thoại di động, nhìn Giang Sắt một lúc rồi lại cẩn thận nhìn giáo viên tiếng Anh trên bục giảng một hồi, mới ghé sát Giang Sắt hỏi:

“Sắt Sắt, thấy tiêu đề không?” Cô ấy nói lời này lại không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng nên nhỏ giọng hỏi:

“Tin tức nói những tay đua siêu xe này là người trong nước, kẻ có nhiều tiền trong nước ấy.”

Giang Sắt không lên tiếng, Lư Bảo Bảo lại duỗi khuỷu tay huých cô:

“Ớ, cậu nói chút xem, mấy người này là ai?” Cô ấy cầm bút máy chỉ vào chiếc xe thể thao màu trắng trong hình: “Đêm qua tớ điều tra, giá của xe này ít nhất.” Cô ấy buông bút máy, giơ cả hai bàn tay năm ngón: “Năm ngàn vạn.”

Trong lòng Giang Sắt vẫn đang suy nghĩ không dừng.

Đây là xe thể thao đặc chế riêng, cả thế giới chỉ có một chiếc, ngoại hình chói mắt, tất nhiên giá cả cũng rất đẹp.

“Tớ nhớ trong ‘Vương Chi Thịnh Yến’ năm ngoái.” Lư Bảo Bảo nháy mắt ra hiệu, cô ấy nói là năm ngoái trong showbiz rùm beng một vụ bê bối lớn rúng động cả Hoa Hạ: “Cậu nói xem bên trong mấy chiếc xe này có thể có người mẫu xinh đẹp trong giới giải trí hay không, minh tinh gì đó? Đầu tiên là chơi xe thể thao, tiếp theo là chơi gái.”

“Đừng nói nữa.” Giang Sắt nhắc cô ấy một câu, hai người bàn tán xì xào đã làm giáo viên tiếng Anh chú ý tới. Lư Bảo Bảo còn muốn nói chuyện nhưng ngẩng đầu lên thì thấy giáo viên Tiếng Anh liên tục nhăn mày nhìn qua bên này, cũng đành lè lưỡi nhét di động vào hộc bàn, không dám lên tiếng nữa.

Có điều trong lớp không còn dám tám chuyện về vụ này cũng không có nghĩa Lư Bảo Bảo đã quên.

Tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy móc điện thoại ra lại kéo Giang Sắt hồ hởi mà nói:

“Có thể có được cái xe thể theo giá cỡ này, minh tinh ngồi bên trong địa vị cũng không thấp đâu nhỉ? Năm ngoái trong ‘Vương Chi Thịnh Yến’ phú hào minh tinh trên du thuyền tụm lại đều bị chụp được…”

Mí mắt Giang Sắt giật một cái: “Bố cậu tặng cậu cái điện thoại có hối hận không?”

Lư Bảo Bảo không ngẩng đầu, lướt ảnh trên điện thoại:

“Cậu ngốc thế, bố tớ không biết!”

Tin tức trên di động cũng không khác mấy tin tức tối qua cô xem, đằng sau là giới thiệu các loại kiểu hình xe thể thao. Lư Bảo Bảo đang xem say sưa, Giang Sắt ngồi một lúc:

“Nơi đó gần Bordeaux.”

“Cái gì? Bo gì…?” Lư Bảo Bảo ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt tròn nhìn chằm chằm Giang Sắt: “Đó là đâu?”

“Bordeaux, Bordeaux.” Giang Sắt nhìn vẻ mặt còn đang choáng váng của cô nàng: “Là nơi bao thầu rượu vang.”

Lư Bảo Bảo mới chợt hiểu ra, vỗ bàn một cái: “Thì ra là chỗ đó.”

Giang Sắt bị cô ấy chọc cười, chỉ là nhắc tới ba chữ “rượu vang” là cô lại thở dài.*

*Ba chữ ‘葡萄酒’ (bồ đào tửu): rượu nho, rượu vang.

Lư Bảo Bảo bên cạnh vẫn đang tíu tít không ngừng, trong lòng cô thế nhưng lại nhớ tới Bùi Dịch.

Bùi Dịch là chắt trai của lãnh đạo cấp trên năm đó của ông nội Phùng Trung Lương, là con cưng của Bùi gia.

Lúc trước cô theo Phùng Trung Lương từ Hồng Kông về Hoa Hạ, theo Phùng Trung Lương qua Bùi gia thăm hỏi mới biết Bùi Dịch.

Phùng Nam lớn hơn Bùi Dịch năm tuổi, từ nhỏ Bùi Dịch rất thân thiết với cô, cô xem Bùi Dịch như em trai vậy.

Nhưng một tháng trước, Bùi Dịch cãi nhau với cô, dưới cơn nóng giận cùng đám bạn bè đến Pháp.

Hắn có một cái trang viên ở Pháp, là hai năm trước người nhà họ Bùi mua cho hắn. Ban đầu hai người còn hứa hẹn đến mùa thu hoạch nho sẽ cùng nhau đi Pháp, đáng tiếc không chờ hắn chở về, cô tỉnh lại đã thành Giang Sắt.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Giang Sắt sa sút hẳn đi, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt bớt.

Chuyện cô và Bùi Dịch cãi nhau chỉ là một chuyện nhỏ, hắn là bảo bối của Bùi gia, từ nhỏ bị chiều đến vô pháp vô thiên, tính cách hống hách phản nghịch. Trong mấy cô bé thì chỉ chịu thân thiết với cô.

Hắn là trưởng tử thế hệ này, người nhà họ Bùi đều nói hắn thiếu một người chị.

Ngày ấy hai đứa cãi nhau, cô ăn cơm cùng người thừa kế tập đoàn Giang Hoa, khi về liền tranh chấp với Bùi Dịch đã chờ sẵn trong nhà.

Mặc dù tính hắn vênh váo nhưng trước mặt cô luôn luôn nhường nhịn mấy phần. Nào biết ngày đó ầm ĩ xong hắn quay đầu một cái là đi luôn, đây là lần đầu tiên hai người nhận thức từ trước tới nay.

“Cậu đang nghĩ gì đấy?”

Lư Bảo Bảo lại nhịn không được đụng Giang Sắt một cái: “Cầm sách Tiếng Anh cả nửa ngày.”

Cô ấy một mình nói khô cả họng cũng không thấy đáp lại, ngẩng đầu mới phát hiện Giang Sắt không xem điện thoại của mình.

“Có nghe tớ nói chuyện không vậy!”

Giang Sắt lắc đầu: “Đừng quan tâm mấy thứ này, mấy phút nữa vào học rồi, tiết sau là tiết toán, đừng để bị bắt cậu nghịch điện thoại.”

Lư Bảo Bảo nghe xong lời này thì lè lưỡi, nhanh chóng tắt điện thoại bỏ vào cặp, đưa tay mò sách vở dưới hộc bàn. Sờ soạng nửa ngày vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi:

“Cậu nói thử mấy người kia đến cùng là ai?”

Bây giờ Giang Sắt nào còn tâm trạng nói mấy lời này với cô ấy, cô còn có việc buồn phiền của mình.

Bỏ qua chuyện Bùi Dịch. Sau khi thành Giang Sắt, nhỏ đi mấy tuổi, có vẻ ngoài xinh đẹp của Giang Sắt nguyên bản, cô đơn giản không chút ưu thế.

Ngày ấy cô tỉnh lại mặt sưng vù một bên, căn cứ vào mấy lời “khách sáo” của Đỗ Hồng Hồng thì biết được đêm trước Giang Sắt nguyên bản cãi nhau đôi câu với Đỗ Bưu, bị một bạt tai của Đỗ Xương Quần đánh ngất xỉu.

Giang Sắt nguyên bản là con ghẻ ở Đỗ gia, Đỗ gia từ trên xuống dưới không thích cô ấy. Bây giờ cái cục diện rối rắm này lại để Giang Sắt tiếp thu.

Sáng sớm nay lời của Đỗ Xương Quần và Chu Huệ cô đều nghe được. Tức khắc phải thi tốt nghiệp trung học, chỉ sợ Đỗ Xương Quần sẽ không cho cô tiền học đại học, sách vẫn phải đọc, cô còn phải tự nghĩ biện pháp.

Giang Sắt lật sách Toán trên bàn học ra, thi cuối kỳ đến nơi mà sách Toán của Giang Sắt vẫn như mới, lật hai lần vẫn không thấy chút bút tích nào.

Lư Bảo Bảo còn đang cười:

“Đến lúc ôm chân Phật nhà cậu đây.” Cô nàng dẫu miệng: “Phiền ghê, thứ bảy tuần này [Hành động cứu viện] có cảnh ở Thẩm Trang, tớ rất muốn đi.”

“Muốn đi thì đi.”

Giang Sắt lên tiếng, Lư Bảo Bảo liền chồm tới hai tay ôm chặt lấy tay cô, bộ ngực dán chặt lấy cô cọ qua cọ lại.

” ** tớ vô dụng.”

Cô dùng một cái tay khác đẩy mặt Lư Bảo Bảo ra, Lư Bảo Bảo lộ ra vẻ mặt cầu khẩn:

“Không bao lâu nữa là thi đại học, bố tớ quản tớ như dắt lừa ý, ngày nào cũng bắt tớ ở nhà ôn bài, cậu mau cứu tớ.”

“Cậu phải xin mẹ cậu chứ.” Giang Sắt bị dáng vẻ đáng thương của cô ấy chọc cười, Lư Bảo Bảo lập tức ngồi ngay ngắn, ôm tay cô mà lắc.

“Cậu qua nhà tớ tìm tớ, nói rủ tớ đến thư viện học, bố tớ chắc chắn đồng ý, sau đó cậu dẫn tớ đi Thẩm Trang!”

Cô ấy nói xong vẫn thấy Giang Sắt không hề lay động thì không khỏi lại nói: