Đầu Đề Giới Giải Trí

Chương 1: Trùng sinh



“Dãy Pyrénées Phía Tây Nam Châu Âu, một đội xe thể thao lao nhanh dọc theo sông Garonne gây kinh động đến cảnh sát nước Pháp…” Giọng nói ngọt ngào của nữ MC trên TV vang lên, màn hình phía sau cô ấy là hình chiếu tiêu đề tin tức ngày hôm nay.

Từng chiếc xe thể thao vụt qua như tên bắn, dưới trời đêm trực thăng đang đuổi theo, phía sau còn có thể nhìn thấy cảnh sát đang truy đuổi, “…Cảnh sát nghi ngờ là băng nhóm đua xe từ các nước phương Đông, thân phận chủ xe chưa điều tra rõ…”

Nữ MC vừa dứt lời, màn hình sau lưng cô ấy lập tức phóng to, tiếng còi xe với tiếng cánh quạt chuyển động của trực thăng, xen lẫn tiếng xe thể thao gào thét vốn bị nén nhỏ nay lại vang lớn, căn phòng lập tức ầm ĩ.

Vách tường mỏng không thể ngăn được tiếng ồn trong TV, Giang Sắt bò dậy tiến vào phòng khách chật chội. Đỗ Bưu mở TV không biết đã chạy đi đâu, trên màn hình TV đội xe thể thao lũ lượt lao nhanh như tên bắn.

Ống kính đổi hướng đúng lúc cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng dẫn đầu, động tác chuẩn bị tắt TV khựng lại. Cửa phòng bên trái sau lưng “rầm” một tiếng bị kéo ra, giọng Đỗ Hồng Hồng nổi điên vang lên:

“Khuya rồi còn mở tiếng lớn vậy, có biết tôi phải thi cấp ba không đây!”

Giang Sắt quay đầu nhìn, thiếu nữ mặc váy ngủ màu đỏ đã không kiên nhẫn đóng sầm cửa lại, chấn động đến nỗi cửa sổ phòng khách run rẩy rơi xuống mấy vụn sơn.

Cô tắt TV trở về phòng, cuối tháng năm thời tiết dần nóng lên, quạt máy đối diện giường chậm rãi quay đều thổi gió mát tới.

Cô bò lên giường nhìn chằm chằm ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu. Cô nhận ra chiếc xe màu trắng có tạo hình phách lối mở đường kia, đó là Bùi Dịch.

“Sắt Sắt.”

Tiếng gọi của mẹ Giang cắt đứt suy nghĩ của cô, cửa bị đẩy ra, mẹ Giang – Chu Huệ vươn nửa người vào, chỉ cái đèn giường của cô:

“Hơn chín giờ rồi.”

Cô nhẹ gật đầu, chống người đi đến chỗ dây thừng cạnh đầu giường kéo một cái, căn phòng lập tức tối om.

Khuôn mặt Chu Huệ dưới ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối co rúm lại:

“Hồng Hồng phải thi cấp ba, tiền điện dạo này lại đắt, chú Đỗ con tháng này lợi nhuận không tốt, quạt mở một lúc cho mát rồi tắt đi…”

Giang Sắt lên tiếng cắt lời bà: “Con biết rồi.”

Chu Huệ không nói nữa, tiện tay đóng cửa lại.

Căn phòng tối tăm lại không có cửa sổ, Giang Sắt trên giường không kìm được trở mình.

Đã rất lâu rồi cô không nhớ chuyện lúc trước, tối nay nhìn thấy tin tiêu đề đó khiến cô phiền muộn.

Nửa tháng trước cô còn là thiên kim Phùng gia Phùng Nam, thức dậy sau giấc ngủ đã trở thành Giang Sắt.

Ông nội cô Phùng Trung Lương trước kia từng nhậm chức trong quân đội. Lúc Hoa Hạ loạn lạc, Phùng Trung Lương dắt người nhà di dân đến Hồng Kong, mua khách sạn, một đường lên tới bây giờ, Phùng gia cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm.

Về già Phùng Trung Lương không muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn. Dưới sự giúp đỡ của bạn bè ngày xưa, ông mang theo Phùng Nam về Hoa Hạ định cư.

So với Phùng Nam, Giang Sắt với cô là một trời một vực.

Mẹ Giang- Chu Huệ thời trẻ gặp người không tốt, sau khi ly hôn chồng thì mang theo con gái Giang Sắt tái hôn với Đỗ Xương Quần, sinh thêm một đôi nam nữ.

Dượng Đỗ Xương Quần làm trong một nhà máy, làm hơn hai mươi năm vẫn chỉ là công nhân tầng dưới chót ở nhà máy, tiền lương ít ỏi lại phải nuôi sống cả nhà.

Dù sao cũng không phải họ Đỗ, vị trí của Giang Sắt ở Đỗ gia rất xấu hổ. Đỗ Xương Quần không thích cô ấy lắm, kéo theo hai đứa em cùng mẹ khác cha cũng không biết chừng mực tôn trọng theo.

Năm nay Giang Sắt mười bảy, học kỳ hai lớp mười hai, cô ấy không hiếu học, một lòng muốn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp tiến vào giới giải trí, trở nên nổi tiếng.

Đây là tình huống từ nửa tháng trước đến nay Giang Sắt tự tìm hiểu dần.

Cô không biết hiện giờ mình thành Giang Sắt thì Phùng Nam lúc này là ai, nghĩ nửa ngày cũng không ra kết quả. Cô lại lật người thở dài, chiếc giường vang lên tiếng “cót két”.

Đỗ Hồng Hồng sát vách gõ lên tường:

“Có thôi đi chưa?”

Đỗ gia ở thủ đô Hoa Hạ tấc đất tấc vàng, cả nhà tính cả người mẹ góa của Đỗ Xương Quần tất cả sáu người chen chúc trong căn hộ cũ không tới 15 mét vuông. Gian phòng bị Đỗ Xương Quần dùng ván gỗ cách ra. Phòng Giang Sắt ở nơi hẻo lánh nhất, chỉ chứa đủ một cái giường đơn lò xo với ghế, không có cửa sổ, ban ngày cũng chả thấy nổi năm ngón tay.

Trên đỉnh đầu là chỗ ngủ của vợ chồng Đỗ Xương Quần, vì thế trần nhà ép rất thấp.

Khi Giang Sắt mới mở mắt ra, quả thực là không thể tin nổi ở thủ đô còn có dạng nhà cũ kỹ thế này.

Đỗ Hồng Hồng vẫn còn đang tức giận đùng đùng. Giang Sắt nhắm mắt lại, cô có gương mặt cực kỳ xinh đẹp tựa như thượng đế ban ân, cái này cũng khiến Giang Sắt nguyên bản khát khao được tiến vào giới giải trí. Không gian hẹp bên giường lò xo dán đủ loại poster ngôi sao, dưới gối là một quyển nhật ký viết đầy những tâm sự thiếu nữ mơ ước thành công.

Giang Sắt bị một trận ho khan đánh thức.

Trên lầu Đỗ Xương Quần vẫn đang ho, ông đã bị cảm mấy ngày, Chu Huệ nhỏ giọng khuyên ông xin nghỉ một ngày đến trạm y tế khám bệnh truyền thuốc, Đỗ Xương Quần lại nổi giận nói:

“Tiền đâu, cô có biết xin nghỉ một ngày mất bao nhiêu tiền lương không? Một đám người chỉ biết ngày ngày há mồm đòi tiền lương của tôi, mà cô còn nói nghỉ?”

Giang Sắt chớp mắt, nhanh chóng tỉnh táo.

Đỗ Xương Quần còn đang hăng say mắng, ghét bỏ Chu Huệ tái hôn còn dẫn theo con gái:

“Mười bảy rồi còn chưa chịu làm gì chỉ biết xài tiền, lúc tôi mười bảy đã vào nhà máy làm việc, nào giống nó chứ?”

Chu Huệ im lặng, khi Giang Sắt mò xuống giường đúng lúc khuôn mặt Đỗ Xương Quần âm trầm mò từ cầu thang xuống, thấy Giang Sắt cũng không có phản ứng gì, rửa mặt xong thì xoay người đi ra cửa.

“Chú Đỗ con gần đây áp lực rất lớn.”

Chu Huệ mấp máy miệng, nhìn con gái một chút, Giang Sắt mười bảy dưới ánh đèn cũng đã xinh đẹp như ngọc. Bà vội lấy khăn mặt Đỗ Xương Quần vừa dùng để lau mặt rồi hướng đến phòng bếp:

“Mẹ thấy con bây giờ cũng không muốn đi học, em trai em gái con lại còn nhỏ…”

Giang Sắt hiểu ý bà.

Trong lớp Tiếng Anh cô cầm bút thất thần vẽ nghuệch ngoạc lên vở.

Sáng sớm nay Chu Huệ nói, ý tứ để cô học hết lớp mười hai sẽ nghỉ học đi tự lập kiếm tiền.

Khi còn là Phùng Nam cô chưa từng phiền não vì tiền bạc bao giờ cả.

Thâm tâm cô còn đang đắn đo nhưng lại nhạy cảm thấy lạ lạ, quay đầu thì thấy Lư Bảo Bảo bàn bên cạnh cầm một cây bút định chọc vào tay cô.

Lư Bảo Bảo lớn hơn Giang Sắt một tuổi, là một cặp bạn bè chí cốt với Giang Sắt nguyên bản. Mặt cô ấy hơi tròn, dáng vẻ đáng yêu, hết sức tò mò đủ chuyện bát quái, nhất là nhiều ngôi sao giới giải trí cô ấy rõ như lòng bàn tay.

Giang Sắt nguyên bản lại một dạ muốn vào giới giải trí, trở thành ngôi sao lớn nên tất nhiên khá hợp rơ với Lư Bảo Bảo.

Lư Bảo Bảo thu bút lại cuối đầu viết ngoáy một hàng chữ trên vở bài tập: “Đang suy nghĩ gì đấy, nhìn cậu mất hồn cả nửa ngày?”