Vị bác sĩ đứng tuổi vội đi vào trong, nhìn thấy cô tỉnh lại thì phải thốt lên đầy kinh ngạc.
“Đúng là kì tích.”
Trong lúc cô rơi vào trạng thái hôn mê sâu, ông ấy đã nhiều lần kiểm tra và kết luận rằng, cô có khả năng sẽ chết não. Hy vọng tỉnh lại thật sự là rất mong manh. Vậy mà không ngờ tới, cái hy vọng mong manh ấy vậy mà lại trở thành sự thật.
Sau khi kiểm tra cho cô một lượt, bác sĩ khẳng định rằng sức khỏe của cô đã hoàn toàn hồi phục. Để chắc chắn, cô sẽ được làm kiểm tra tổng quát thêm một lần nữa. Nếu không có gì đáng ngại, cô có thể về nhà.
Liễu Minh Minh tiễn bác sĩ ra ngoài. Lúc quay lại giường bệnh, cô ấy kích động tới mức nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Tiểu Linh Linh! Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh lại rồi.”
“Minh Minh! Thời gian qua đều là cậu chăm sóc mình sao?”
“Tất nhiên rồi. Cậu có biết mình lo lắng và sợ hãi như thế nào không hả?”
“Xin lỗi! Làm cậu phải lo lắng cho mình rồi.”
“Điên quá đi, giữa mình và cậu còn cần phải khách sáo như vậy sao chứ!”
Trần Tuệ Linh mỉm cười. Cô là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong côi nhi viện. Không gia đình, không bạn bè cũng chẳng có người thân. May mắn lớn nhất của cô trong kiếp này, có lẽ là gặp được Liễu Minh Minh.
Cô ấy tốt bụng, lại rất trọng tình cảm. Chỉ cần có cô ấy thì chẳng có ai có thể ức hiếp được cô. Nếu như nói khoác hơn một chút thì Minh Minh cũng giống như vị thần bảo hộ của cô vậy.
“Chắc cậu đói rồi đúng không? Để mình đi mua chút gì đó cho cậu ăn.”
“Được! Cảm ơn cậu.”
Minh Minh mỉm cười rồi xoay người định rời đi. Sựt nhớ ra điều gì đó, Tuệ Linh gọi cô ấy lại.
“Minh Minh! Cậu… cho mình mượn điện thoại có được không?”
“Điện thoại? À… Được! Được mà.”
Minh Minh đưa điện thoại cho cô rồi đi ra khỏi phòng. Cầm điện thoại trong tay, Tuệ Linh lên mạng, tìm kiếm bộ phim mà bản thân mình vừa mới được trải nghiệm trong đó.
Màn hình điện thoại hiển thị lên đoạn cuối của bộ phim. Cô ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt. Bên trong màn ảnh nhỏ, Sở Thiên Minh ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ ôm chặt lấy thi thể của Lâm Thanh An. Anh không khóc, cũng không cười, chỉ lặng lẽ ngồi ôm thân xác cô như thế. Nhìn thấy cảnh đó, trái tim cô càng xót xa thêm bội phần.
Đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt ấy, Tuệ Linh chỉ có thể nói một câu tạm biệt. Duyên phận của hai người đã hết, ở thế giới bên đây, cô chỉ hy vọng anh sẽ một đời bình an.
Một tháng sau…
Dung Hoa đang quan sát diễn biến của một thế giới khác thì không gian chủ thần lập tức phát ra tiếng cảnh báo. Hai chị em họ vội vàng đến xem thì lại nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
“Không phải chứ? Sao lại như vậy?”
Sở Nhi bất ngờ đến mức chỉ biết thốt lên một câu. Nhìn những gì đang diễn ra ở thế giới của Sở Thiên Minh, cô thật sự là không dám tin vào mắt mình.
Ở thế giới đó, Sở Thiên Minh hắc hoá, trở thành tên đại ma đầu giết người không gớm tay. Anh mang thân thể của Lâm Thanh An vào trong động băng, đặt cô nằm trên giường băng lạnh lẽo để thân thể cô không bị phân hủy.
“Chuyện này… tỷ tỷ, chuyện này là sao hả?”
“Sở Thiên Minh hắc hoá rồi…”
Trên bậc thềm cao cao, Sở Thiên Minh ngồi trên một chiếc ghế lớn, toàn thân khoác lên một bộ y phục đen. Đôi mắt y lúc này, vừa lạnh lùng lại vừa tàn nhẫn. Ở giữa mi tâm điểm một chấm đỏ, khí thế toả ra khiến người người khiếp sợ.
Bên dưới kia, Tần Khởi Hoành và Lâm Uyển Nhi hai tay bị trói chặt, quỳ trên mặt đất, bộ dạng trông vô cùng thê thảm.
“Sở Thiên Minh! Ngươi muốn làm gì?”
Tần Khởi Hoành vừa giận vừa sợ, luôn miệng hỏi Sở Thiên Minh muốn gì ở bản thân mình. Hắn biết, Lâm Thanh An đã chết, mà bản thân hắn lại không thể thoát khỏi liên can.
Sở Thiên Minh im lặng, ánh mắt lạnh lẽo chất đầy sát khí nhìn chằm chằm vào hai kẻ trước mặt. Thời khắc này đây, y đã không còn là Sở Thiên Minh nữa rồi. Bản thân hắc hoá, bị ma tính khống chế, trở thành tên Đại ma đầu trong mắt của tất cả mọi người.
“Tần Khởi Hoành! Ngươi nói xem, bổn thiếu chủ đây nên làm gì với hai người các ngươi?”
“Thiên Minh! Nể tình chúng ta trước đây, huynh tha cho bọn ta đi có được không?”
Lâm Uyển Nhi sợ hãi, vội vã van xin. Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiên Minh lạo chỉ cười lạnh mà đáp lời cô ta.
“Trước đây? Lâm Uyển Nhi, cô còn dám nhắc chuyện trước đây sao?”
“Ta sai rồi! Ta sai rồi! Xin huynh… cầu xin huynh hãy tha cho bọn ta đi mà.”
“Muốn ta tha cho các người cũng không phải là không thể. Trừ phi… Thanh An có thể sống lại, ta sẽ tha cho các người.”
Lâm Uyển Nhi và Tần Khởi Hoành đưa mắt nhìn nhau. Lâm Thanh An đã chết, họ làm sao có thể khiến nàng ấy sống lại được kia chứ.
“Thế nào? Làm không được?”
“Sở Thiên Minh! Lâm Thanh An đã chết rồi, dù ngươi có làm gì thì cô ta cũng không thể sống lại đâu.”
“Vậy sao? Vừa hay bổn thiếu chủ tìm được một cách. Lấy đủ một trăm quả tim của người sống để điều chế thuốc thì liền có thể cứu nàng ấy sống lại rồi.”
“Ngươi… Sở Thiên Minh… Ngươi điên rồi.”
“Cứ tiếp tục nói đi. Một chút nữa thôi, hai người các ngươi sẽ là hai người đầu tiên dâng tim lên cho ta.”
Dung Hoa và Sở Nhi chứng kiến tất cả, nghe rõ mồn một từng lời mà y nói ra. Hai người chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Nếu như hắn thật sự làm như vậy thì thế giới đó sẽ loạn mất.”
“Tỷ tỷ! Chúng ta phải làm sao đây?”
“Lâm Thanh An cô ấy đang ở đâu?”
“Ở thế giới của cô ấy. Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?”
“Tất nhiên là đưa cô ấy trở về thế giới của Sở Thiên Minh để ngăn cản hắn rồi.”
“Không được không được! Ở thế giới kia, Lâm Thanh An chính là Trần Tuệ Linh. Cô ta đang sống rất tốt, nếu vô duyên vô cớ mà mang cô ấy đi vậy thì sẽ loạn thật đó.”
Lời mà Sở Nhi nói hoàn toàn có lí. Lần trước, Trần Tuệ Linh là vì bị tai nạn xe khiến bản thân rơi vào trạng thái hôn mê sâu nên mới có thể đến được thế giới của Sở Thiên Minh. Lần này, cô ấy đang khoẻ mạnh, dù có muốn thì cũng không thể vô duyên vô cớ mà bắt cô ấy đi.
“Tỷ tỷ! Tỷ mau nghĩ cách đi.”
Trước sự thúc giục của Sở Nhi, Dung Hoa cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.
“Đi thôi!”
“Đi đâu chứ?”
“Đến tìm Sở Thiên Minh.”