Một Mối Lương Duyên

Chương 33: Sở Thiên Minh! Tạm biệt



Tần Khởi Hoành bị nàng đâm một nhát ngay vào tử huyệt thì vô cùng đau đớn. Hắn dùng nội lực đẩy nàng ra xa, bản thân cũng bị hao tổn nguyên khí mà phun thêm một ngụm máu.

“Lâm Thanh An! Ngươi điên rồi.”

Đúng! Nàng điên rồi.

Nàng đúng thật là điên rồi.

Vậy nhưng nếu điên vì Sở Thiên Minh thì nàng đều nguyện ý.

Thanh An bị đẩy ra lại rơi vào vòng tay của Sở Thiên Minh. Nàng chịu một đòn đẩy của Tần Khởi Hoành khiến cho bên trong cơ thể bị tổn thương. Cũng vì lẽ đó, chất độc bên trong người nàng cũng tái phát nhanh hơn.

Sở Thiên Minh vội vàng dìu nàng ngồi xuống, y muốn vận nội công để giúp nàng giải độc thì nàng liền ngăn lại. Nắm chặt lấy tay y, nàng nói.

“Chàng đừng phí công nữa. Chất độc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi, ta… không xong rồi.”

“Không cho nàng nói bậy. An nhi! Nàng cố thêm chút nữa. Đợi Lục Bạch Kiêu đến đây, hắn nhất định có cách cứu nàng.”

“Không kịp đâu. Sở Thiên Minh, thiếp… thiếp sắp phải xa chàng rồi.”

“Không! Ta không cho phép. Ta không cho phép nàng rời khỏi ta, nàng nghe chưa?”

Thanh An khẽ mỉm cười, nàng đưa tay lên áp vào má của y. Ngón tay mềm mại khẽ cử động, nàng nhẹ nhàng chạm vào từng đường nét trên gương mặt anh tuấn ấy.

Nếu như số mệnh đã sắp đặt sẵn, nàng và y không thể bên nhau, vậy thì cũng tùy theo thiên ý. Nếu không thể thay đổi định mệnh, vậy thì nàng muốn mang gương mặt của y khắc sâu vào tâm trí của mình. Đời này kiếp này, dù là ở thế giới nào đi chăng nữa, nàng vĩnh viễn cũng sẽ nhớ đến một người tên là Sở Thiên Minh.

Ôm chặt nàng trong vòng tay mình, lần đầu tiên Sở Thiên Minh biết được cảm giác sợ hãi. Cảm giác đó thật khiến cho người ta khó chịu vô cùng. Y sợ, y rất sợ nàng sẽ rời bỏ y. Sợ nàng đi rồi thì hai người vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa.

Y sợ!

Thật sự rất sợ.

“Thiên Minh! Chàng có còn nhớ, lúc trước khi chàng hỏi thiếp muốn chết thế nào… Thiếp đã trả lời ra sao? Chàng còn nhớ không?”

“Sẽ không đâu! An nhi, nàng sẽ không sao đâu mà.”

“Thiếp nói… Thiếp muốn chết trong lòng chàng… Sở Thiên Minh… cuối cùng thì… chuyện mà thiếp muốn thiếp… thiếp đã được toại nguyện rồi.”

“Không! Không được! Nàng không được phép rời khỏi ta. An nhi, nàng đã hứa sẽ đợi ta, đợi ta mang sính lễ đến hỏi cưới nàng kia mà. Nàng không được nuốt lời.”

“Xin lỗi! Thiếp… Thiếp không đợi được nữa rồi. Lần cuối cùng… cho thiếp gọi chàng là tướng công có được không?”

“Được! Được! Nàng muốn gọi thế nào cũng được.”

“Tướng công… Thiếp không thể ở bên chàng được nữa rồi. Nhưng chàng yên tâm, Tần Khởi Hoành đã bị thiếp đâm vào tử huyệt… hắn không chết thì cũng sẽ mất hết võ công mà thôi…”

“Tướng công! Từ nay về sau… không còn ai có thể làm hại chàng được nữa… Chàng hứa với thiếp, nhất định phải sống cho thật tốt. Phải sống tốt thay cho… cả… phần của thiếp nữa… Được không?”

Sở Thiên Minh ôm chặt nàng thêm một chút. Ánh mắt lạnh lùng của y ngay thời khắc này lại hoảng loạn đến thảm thương.

“An nhi! Nàng không được bỏ cuộc, nàng không được bỏ lại ta, nàng có nghe thấy không?”

“Tướng công… thiếp mệt… thiếp buồn ngủ quá…”

“Không được! An nhi, nàng không được ngủ, không được.”

“Thiếp ngủ một lát, chàng… nhớ gọi thiếp dậy đó.”

Đôi mắt xinh đẹp dần dần nhắm lại. Bàn tay trên gương mặt y cũng dần dần buông xuống. Nhìn nàng ngủ mê trong lòng mình, hai mắt nhắm nghiền, máu trên khoé miệng vẫn còn chưa khô. Y hoảng loạn gọi tên nàng, hoảng loạn gọi nàng dậy.

“An nhi! An nhi! Nàng tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ, đừng ngủ mà.”

“An nhi! Nàng có nghe ta gọi không? Nàng mở mắt ra nhìn ta đi mà…”

“An nhi! An nhi ta hứa sẽ không làm nàng đau lòng nữa. Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà…”

Cả đám người có mặt ở đó đều rơi vào khoảng không im lặng. Lâm Uyển Nhi cũng vừa lúc chạy đến, nhìn thấy Tần Khởi Hoành nằm đó thì liền vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.

“Khởi Hoành! Chàng sao rồi?”

“Ta không sao! Mau đưa ta đi khỏi đây.”

“Được! Thiếp đưa chàng đi.”

Ngay thời khắc này, có lẽ chẳng còn ai để ý đến hắn nữa. Bọn họ đứng đó, nhìn Sở Thiên Minh ôm chặt lấy nữ tử trong lòng mà không khỏi xót xa.

Lục Bạch Kiêu từ xa vừa đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng liền tự trách.

“Ta đến trễ một bước rồi.”

Lục Bạch Kiêu một thân y phục trắng, chậm rãi đi về phía Sở Thiên Minh. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền bị y dùng nội lực đánh lui ra xa.

Đôi mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn đám người trước mặt. Giọng nói lạnh lẽo khàn đục vang lên.

“Không ai được phép động đến nàng ấy.”

Đám người ở đó lặng đi. Lục Bạch Kiêu cũng chỉ đành bất lực nhìn y như thế mà chẳng thể làm gì hơn.

Sau mọi chuyện vừa xảy ra, Lục Bạch Kiêu nói rõ sự tình, trả lại sự trong sạch cho Sở Thiên Minh và Lâm Thanh An. Nhưng có lẽ, đã muộn mất rồi.

Tần Khởi Hoành bị phế võ công, cùng Lâm Uyển Nhi sống lủi thủi nơi đầu đường xó chợ.

Lục Bạch Kiêu trở về Lục phủ, lập lại Ngao Sơn phái.

Sở Thiên Minh được lên chức võ lâm minh chủ, trở thành người mạnh nhất ở Tiêu Giao thành.

Nhưng, liệu có mấy ai biết. Ngày đại hội hôm đó, dưới ánh nắng chiều muộn. Y ngồi ôm thi thể nàng tận ba ngày ba đêm. Trên đời này, có chuyện nào đau lòng hơn chuyện mất đi người mình yêu kia chứ. Vậy mà… nàng ấy lại bỏ y đi mất rồi…

________

Bệnh viện…

Trần Tuệ Linh từ từ mở mắt. Nhìn khung cảnh trắng tinh xuất hiện trong tầm mắt mình, trong lòng cô lại có chút hụt hẫng. Nơi ngực trái đau đớn vô cùng, cô đã trở về, đã rời khỏi thế giới của anh ấy mất rồi.

“Tuệ Linh! Cậu tỉnh rồi?”

Liễu Minh Minh nhìn thấy cô mở mắt thì rất vui vẻ, cô ấy vội vàng chạy đi gọi bác sĩ. Có lẽ cô ấy không biết rằng, ngay lúc này đây, Trần Tuệ Linh lại đang rơi nước mắt.

Khẽ nhắm chặt mí mắt, gương mặt của anh lại xuất hiện trong kí ức của cô.

“Sở Thiên Minh! Tạm biệt…”