Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 7: Quỷ chặn đường



Tài xế có chút không biết làm sao, thẳng đến tiểu ca mặt nạ ngồi phía sau nói một tiếng "Đi", mới phản ứng được, quay tay lái liều mạng nhấn ga.

Xe vù vù hai tiếng, sau đó điên cuồng xông ra như trâu đực phát điên, con mèo mun úp sấp trên cửa sổ kia, trong chớp mắt bị ném bay thật xa, thê lương kêu một tiếng, không thấy bóng dáng.

Một lúc như vậy, tài xế đã ra một thân mồ hôi lạnh, lưng đều ướt đẫm, quần áo hơi lành lạnh dán vào, giống như có cái gì nằm úp sấp trên lưng vậy.

"Anh bạn trẻ, cậu nói, này cũng đủ tà môn. Nửa đêm canh ba, con mèo kia nó không đi bắt chuột, coi chúng ta là chuột bắt à? Nghe nói, gặp phải mèo mun là điềm xấu, hình như tôi từng nghe ai nói mèo mun là sứ giả của cõi âm, vừa rồi nó cứ quay về hai người kêu, các cậu, các cậu.." Tài xế nói nói liền im, vốn chỉ là muốn tâm sự với người khác để thư giãn một chút tâm tình, kết quả càng nói càng sợ, đặc biệt liếc về người đội đấu lạp ngồi phía sau kia, hắn cũng sẽ không quên, mèo mun kia và rồi chính là nhìn chằm chằm vị này.

Càng dọa người là, vừa rồi bầu không khí quỷ dị như vậy, ngay cả anh bạn mặt nạ kia cũng quay đầu nhìn mèo mun vài lần, người đội đấu lạp này lại từ đầu đến cuối giữ nguyên tư thế lúc lên xe không có chút động tĩnh, bất động không nói một lời.

Đây thật là, người sống sao?

Tài xế há miệng run rẩy tiếp tục lái xe, thanh âm run run rẩy rẩy kèm theo nghẹn ngào, "Anh bạn trẻ, tôi trên có già dưới có trẻ đấy! Cậu cũng không thể hại tôi! Nếu không, nếu không các các cậu xuống xe ở chỗ này đi được không? Tôi trả hết tiền lại cho cậu, không không, tôi cho cậu tiền, về nhà mấy vạn mấy triệu cũng đốt cho cậu, cậu muốn bao nhiêu cứ nói."

"Anh không phải sợ, tôi là người sống, đạo sĩ Thanh Việt quan. Tôi hiện tại đuổi thời gian, anh đưa tôi tới nơi, tôi cho anh một bùa hộ mệnh, đảm bảo anh quay về bình an. Nếu như hiện tại tôi xuống xe, một mình anh.." Phương Thiện Thủy nói được nửa liền ngậm miệng, nghiễm nhiên là cho dù tôi không nói, phía sau anh cũng có thể tự động tưởng tượng lấy.

Tài xế thật khóc, hiển nhiên là coi Phương Thiện Thủy thành thần côn uy hiếp dụ dỗ: "Tới nơi, làm sao tới nơi đây? Chúng ta đã vòng lại lần thứ ba rồi, cậu không phát hiện đây chính là chỗ chúng ta bị đâm xe vừa rồi sao? Anh bạn trẻ cậu thật sự là đạo sĩ, loại biết phép thuật ấy? Mà không phải thần côn?"

"..."

Phương Thiện Thủy dừng lại hai giây, nhìn chu vi, mới phát hiện dường như có cái gì đó, đang lặng lẽ che mờ cảm nhận của y.

Phương Thiện Thủy lục lọi ra một giấy phù vàng từ trong túi đeo vai bên cạnh, dán phù vào lòng bàn tay vỗ tay một cái, một ánh lửa lập tức bốc lên, làm cho phù giấy trong lòng bàn tay y hóa thành tro tàn.

Tài xế đã sắp nhìn đến mắt trợn tròn, thấy Phương Thiện Thủy dùng bàn tay vừa đốt phù quét ngang qua mắt một cái, một ngón tay chỉ về phía cái cây bên đường khoảng năm mét trước mặt: "Lái về hướng kia."

Tài xế mấp máy môi, muốn hỏi có phải Phương Thiện Thủy giấu diêm và vân vân hay không, nhưng biết không phải lúc hỏi, nhìn về phía Phương Thiện Thủy chỉ, kinh ngạc nói: "Bên kia.. khụ, bên kia không có đường mà!"

Phương Thiện Thủy: "Bên kia mới là đường."

Tài xế không tin, chắc chắn lắc đầu: "Không được, sẽ xảy ra tai nạn, tôi tình nguyện đảo quanh tại chỗ, tôi không tin đợi đến hửng sáng còn như vậy."

"Không đợi được hửng sáng.." Phương Thiện Thủy u u nói một câu, tài xế có vẻ nghe hiểu ý Phương Thiện Thủy, cả người run càng mạnh.

Phương Thiện Thủy cũng không tranh chấp với tài xế, dù sao mắt thấy mới là thật, đơn giản nâng tay phải vừa đốt phù, nhanh chóng quét qua trên mí mắt tài xế một cái.

Tài xế hoảng sợ, rồi lại đột nhiên cảm thấy nơi Phương Thiện Thủy vừa quét qua nóng bỏng đau đớn, hét to: "Cậu làm gì?"

"Bây giờ anh mở mắt ra là có thể thấy đường, cứ lái về phía trước, đừng quay đầu lại nhìn."

Thanh âm thanh lãnh của Phương Thiện Thủy từ phía sau truyền đến, tài xế theo lời mở mắt, chợt phát hiện trước xe vậy mà xuất hiện hai con đường, một đường trong đó, thật đúng là ở hướng mà Phương Thiện Thủy vừa chỉ!

Thật sự là tà môn!

Tuy rằng hắn không thường tới nơi này, nhưng hắn khẳng định trấn Hoài Vân ở thâm sơn cùng cốc này, chỉ có một đường lớn nối thẳng!

Tài xế không dám tin tưởng, càng kỳ quái hơn chính là, con đường dường như là nhiều thêm ra kia, trong lúc hắn chớp mắt, lắc lư thoáng qua lúc ẩn lúc hiện, từ từ trở nên không nhìn thấy nữa!

Phương Thiện Thủy: "Nhanh đi!"

Tài xế toàn thân phát run, lẩy bẩy quay đầu xe, lái về phía con đường xuất hiện dưới tác dụng của giấy phù, sâu sắc cảm thấy bản thân cả người đều không tốt.

"Không cần khẩn trương, không nên quay đầu lại nhìn, rất nhanh là đến nơi. Không phải sợ."

Tài xế nghe tiếng cả kinh nhất chợt (1), phản ứng được là thiếu niên ngồi phía sau đang nói chuyện, tim mới đập chậm lại.

Dần dần, chẳng biết tại sao lại được giọng nói trong suốt bình tĩnh của thiếu niên kia trấn an.

Một mạch lái về phía trước, thẳng đến nhìn thấy cột mốc trấn Hoài Vân, cũng không lại gặp phải chuyện kỳ lạ.

"Đến trấn Hoài Vân rồi." Xa xa nhìn thấy những ngọn đèn đêm thưa thớt của trấn Hoài Vân, tài xế rốt cuộc thở ra một hơi.

Tài xế giống như phục hồi phấn chấn, người cũng không run, cảm thấy hứng thú hỏi: "Anh bạn trẻ, cậu thật là người có bản lĩnh thật à, một chiêu vừa rồi kia của cậu là cái gì? Còn có phù, thật sự là thần kỳ a."

Lúc tài xế nói chuyện luôn không tự chủ được liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, hắn liền vô thức muốn quay đầu xem xem có phải bản thân nhìn nhầm rồi hay không.

Tài xế quay đầu lại, đối diện thẳng với cặp mắt ánh xanh biếc ngồi ở cửa sau xe.

"Meo, ngao!"

Tài xế giật mình, đây không phải là con mèo mun đâm vào ở đoạn đường lúc trước sao!

Vừa rồi không thấy bóng nó, cũng không biết nó theo sau lúc nào, có lẽ nó vẫn luôn ở, chỉ lẳng lặng nấp ở trên cửa sổ thủy tinh sau xe, nhìn chằm chằm bọn họ ở trong xe?

Phương Thiện Thủy đột nhiên lên tiếng nói: "Lửa trên vai anh tắt.. Đã nói anh đừng quay đầu lại rồi."

"Cái gì, lửa gì cơ?" Đang nói, tài xế đột nhiên cảm thấy vai nặng hơn, cúi đầu, rốt cuộc thấy một cánh tay tái nhợt, chẳng biết từ đâu bò ra, khoác lên trên vai hắn. Cánh tay kia, vừa nặng lại vừa lạnh.. "A --!"

Một trận nhốn nháo hoảng loạn, chiếc xe trên đường lớn đến trấn Hoài Vân kia, đảo trái lệch phải giống như say rượu, lúc thì nhấn ga lên, lúc lại phanh gấp, may mà một lúc sau đã ổn định lại, không có xảy ra tai nạn.

Phương Thiện Thủy mở cửa xuống xe, lúc vòng qua sau xe, liếc mắt nhìn mèo mun nhàn nhã dùng chân sau gãi cằm, túm gáy nhấc nó lên.

Mèo mun dương nanh múa vuốt: "Meo ngao!"

Phương Thiện Thủy mở cửa bên ghế lái, tài xế dán cửa co lại thành một cục trong xe thiếu chút nữa thì ngã ra ngoài, vốn là một tráng hán cao lớn thô kệch, lúc này như hoa mềm dính sương, cánh tay tái nhợt trên vai hắn kia đang dần kề sát vào cổ hắn, còn có một làn sương trắng âm u lạnh lẽo không thành hình bao quanh, đang cọ qua lưng tài xế, dường như đang hấp thụ ấm áp từ trên người hắn.

Tài xế thật sự muốn rơi lệ đầy mặt: "Tôi, tôi.. tôi thấy choáng.."

Phương Thiện Thủy một tay lôi tài xế ra ngoài, khua tan cánh tay trên vai hắn, tiện thể nhét hắn vào ghế sau xe.

"Tôi lái xe, anh trước nghỉ ngơi một lát, chú ý đừng chen đến sư phụ tôi." Phương Thiện Thủy lưu loát vào xe đóng cửa ngồi xuống.

Mèo mun trong lòng Phương Thiện Thủy còn đang meo ngao meo ngao giãy giụa không ngừng, Phương Thiện Thủy đặt mèo mun lên đùi mặt đối mặt, đối diện với đôi mắt to tròn của mèo mun, thấy nó hơi yên tĩnh lại, Phương Thiện Thủy lập tức cho hối lộ: "Đừng nhiều chuyện, ngày mai cho mày hai con cá nướng."

Mèo mun khinh miệt meo ngao một tiếng, ngạo mạn quay đầu đi.

Phương Thiện Thủy: "Mỗi ngày hai con?"

Mắt mèo mun lập tức trợn tròn, ngạo mạn biến mất, thậm chí bắt đầu nịnh nọt, dùng cái đầu xù lông, thân thiết cọ cọ tay Phương Thiện Thủy.

Tốt.

Phương Thiện Thủy gật đầu, nhấn chân ga, xe nhanh chóng điên cuồng lao ra ngoài.

Sư phụ dặn Phương Thiện Thủy phải chạy tới đạo quan trước khi gà gáy, gà trống trấn Hoài Vân thường thường vừa đến giờ dần sẽ gáy tiếng đầu tiên, hiện tại đã sắp hai rưỡi, Phương Thiện Thủy có chút lo lắng trong lòng, xe lái đến càng nhanh.

"Két!" Xe rẽ lên đường núi.

Phương Thiện Thủy hơi thở phào, lên núi cũng không xa.

Mèo mun ngồi yên trong lòng Phương Thiện Thủy đột nhiên kêu một tiếng, mèo mun nhảy lên tay lái, nhìn về phía khe núi bên phải, quay qua Phương Thiện Thủy nhỏ giọng meo meo.

Trong lòng Phương Thiện Thủy chợt căng thẳng, chỉ thấy chỗ khe núi, bỗng nhiên có một bóng người màu trắng nhảy ra, xa xa nhảy tới.

Bóng người kia rất cao, trên đầu đội một cái mũ chóp cao màu trắng, dưới chân giống như giẫm lên cà kheo, ống quần màu trắng dài khoảng hai mét lay động lắc lư, giống như một người giấy đu đưa trong gió đêm.

Đinh đang leng keng, tiếng xiềng xích va vào nhau từ hướng kia truyền đến.

Phương Thiện Thủy nghĩ cũng không nghĩ liền nhấn ga bỏ chạy, mặc dù bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để chạy, nhưng nhìn đã 2h45', có thể sẽ có gà gáy bất cứ lúc nào.

"Rầm!"

Một sợi xích sắt có ổ khóa đột nhiên từ hư không duỗi ra, tròng vào trên cổ một cái bóng trắng ở sau xe.

Dây xích buộc chặt, bóng trắng bị bọc lại kia phát ra một tiếng quỷ kêu chói tai, sau đó liền bị kéo từ ghế sau ra ngoài, biến mất.

Tài xế vẫn nhắm chặt mắt, bị quỷ kêu ngay bên cạnh làm cho tai thiếu chút nữa thì điếc, hắn cẩn thận mở to mắt nhìn, vừa vặn thấy một đoàn bóng trắng hình người bám ở trên người mình bị kéo ra ngoài xe, phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị giày xéo vậy.

Các hành khách phi pháp vừa rồi còn phách lối thổi khí lạnh bên cạnh tài xế này, lúc này đều co lại thành từng đoàn, sợ hãi e dè mơ mơ hồ hồ giống như có thể tan mất bất cứ lúc nào.

"Kia, kia, kia là! Kia là Bạch vô thường a! Thật là có thứ.. đại gia này a! Quá thần kỳ!" Tài xế giống như nhìn thấy thần tượng cứu tinh, dán vào trên cửa sau xe, nhìn quỷ hồn vừa rồi còn làm mình sợ đến hồn vía lên mây, lúc này lại đều bị dọa đến giống như chim cút nhỏ, trong lòng sảng khoái dị thường.

Tài xế thậm chí dùng ánh mắt cười trên nỗi đau khổ của người khác khinh thường đám bóng trắng bị dọa thành chim cút bên cạnh, dường như muốn nói: Xem, cho chúng mày làm tao sợ, bây giờ thì phong thủy thay phiên chuyển chưa.

Nhưng mà khi dây xích kia đột ngột xuất hiện trên cổ tài xế Trương, cũng bắt đầu buộc chặt từng chút một, tài xế Trương trợn tròn mắt: "Này này này.. Xảy ra chuyện gì?"

Tài xế cảm thấy mình đang bị kéo về phía sau, nhưng thân thể hắn lại rõ ràng không hề di chuyển, sau đó hắn phát hiện hắn thấy sau gáy của chính mình!

Tài xế ý thức được khả năng không ổn, nhất thời như giết lợn vậy gào khóc kêu to với Phương Thiện Thủy: "Anh bạn trẻ, đại sư! Nhanh giúp tôi một chút, nhanh giúp tôi một chút a! Tôi cũng bị kéo ra!"

Phương Thiện Thủy nhanh chóng lấy một phù trấn hồn, duỗi tay dán lên đầu tài xế Trương, hồn phách sắp bị lôi ra bên ngoài của tài xế rung một cái, bình tĩnh lại thì đã được hút trở về trong thân thể, nhưng mà dây xích trên cổ kia vẫn buộc chặt ở chỗ cũ, tài xế cảm thấy rất có chút thở không nổi.

Phương Thiện Thủy nói với tài xế Trương: "Âm khí trên người anh quá nặng, bị nhận nhầm, hà hơi vào dây xích, nhanh, nếu không bị lôi đi thì sẽ thật không về được."

Hai tay Phương Thiện Thủy túm lại, một giấy phù hóa thành hóa thành ánh lửa biến mất trong lòng bàn tay y, "Trời đêm đất tối, âm dương đổi thay. Đi!"

Phương Thiện Thủy vẩy tro bụi trong lòng bàn tay về phía sau, nhất thời như ánh sao lấm tấm rơi vào trên người Phương Thiện Thủy, làm xong những việc này, Phương Thiện Thủy nhanh chóng đón lấy vô lăng thiếu chút nữa lệch đường, "két két" một tiếng, dùng sức vặn qua một khúc cua, tiếp tục bôn ba lên núi.

(1) Cả kinh nhất chợt: Tinh thần vô cùng khẩn trương hoặc hưng phấn