Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 17: Cô ấy muốn ngủ cùng tôi trên xe



Cơ sở dữ liệu DNA trong nước còn hạn chế nên việc hệ thống ghi nhận thiếu thông tin của một ai đó là chuyện rất bình thường, cho nên với tình hình hiện tại làm theo cách của Tuệ Ngọc là khả thi nhất.

Doãn Tư Nghị nhanh chóng liên lạc với tổ điều tra bảo họ đưa Vương Thông và Dương Chí về cơ quan để kiểm tra và lấy mẫu máu, riêng Trần Uyển Khanh đã được Lộ Tuyết Kha lấy mẫu xét nghiệm từ trước đó nên không cần phải triệu tập lần nữa.

Lúc Vương Thông theo cảnh sát đến cơ quan gặp Tư Nghị, anh ta vẫn bình thản như mọi khi, cũng chẳng hề trách tại sao con ruột của anh trai nuôi lại nghi ngờ mình là kẻ giết người.

Còn Dương Chí thì được giải về từ sòng bạc, hắn và Vương Thông nhanh chóng được đưa vào hai phòng thẩm vấn khác nhau. La Tấn Duật gặp Tư Nghị ngoài hành lang, hai người bạn thân đi lên ban công vắng trên tầng hai, trao đổi vài việc quan trọng.

- Dương Chí khai trưa ngày 13 tháng 6 có nhận được cuộc gọi của một người đàn ông lạ muốn mua lại sim điện thoại của hắn ta với giá là một ngàn đô. Do đang thiếu tiền đánh bạc nên hắn đã đồng ý và thực hiện giao dịch tại một địa điểm vắng, hắn ta để lại sim và lấy tiền, nhưng không hề biết mặt người mua, hiện bây giờ số điện thoại của Dương Chí đã không còn liên lạc được nữa. Hắn ta còn khai sau khi ly hôn với Quách Ánh thì không gặp vợ cũ lần nào, tối đêm qua hắn còn dằm mình ở sòng bạc cả đêm.

Suy đoán trước đó của Doãn Tư Nghị không hề sai, có người đã mạo danh Dương Chí nhắn tin với Quách Ánh để mượn tiền, nên cô ấy mới dẫn theo con gái để cho chồng cũ gặp mặt con. Nhưng rốt cuộc hung thủ và nạn nhân có quen biết gì với nhau, là "thân" hay "lạ" mà trước lúc bị bẻ cổ cô ấy không hề kêu cứu?

Doãn Tư Nghị rơi vào mông lung, vụ án này giống như một mê cung không lối thoát.

- Thế còn Vương Thông, chú ấy có bằng chứng ngoại phạm hay không?

La Tấn Duật thở dài, xoay người lại dựa lưng vào lan can:

- "Thật tiếc" là chiều hôm qua anh ta đã có mặt tại chỗ làm, camera ở lối ra phía sau chợ nông sản đã được sửa và anh ta đã ở đó đến sáng hôm nay. Có khi nào miếng băng đeo tang kia chỉ là của ai đó vô tình làm rơi không?

Điều này cũng không phải không có cơ sở, nhưng đây lại là manh mối duy nhất để họ có thể bám víu vào. Doãn Tư Nghị cho tay vào túi quần, dựa lưng vào cột trụ, mắt dõi ra xa xăm không có điểm cắt.

Người mua sim liên lạc với Dương Chí vào ngày 13, chính là ngày mà thi thể của Diệp Khê được phát hiện rồi đưa về cơ quan. Có nghĩa là hung thủ đã có kế hoạch giết Quách Ánh từ trước khi cô ấy tìm đến trường học gây rối với dì Chương nữa. Nếu nghĩ theo chiều hướng này thì lại giống như hung thủ có thù riêng với hai mẹ con Diệp Khê hơn là có liên quan tới dì Chương.

Nhưng mà cũng không phải… Sau khi đưa thi thể của Diệp Khê về cơ quan thì Quách Ánh và dì Chương có gặp mặt, cô ta đã mắng dì ấy mấy câu, chẳng lẽ chỉ vì chút mâu thuẫn này mà hung thủ đã muốn giết người?

Càng nghĩ càng thấy mọi thứ đi theo một vòng luẩn quẩn, vụ án này càng kéo dài thì dì Chương càng gặp rắc rối, Tuệ Ngọc cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng liệu hướng điều tra đã đi đúng hay chưa?

- Dạo gần đây tinh thần của Tuệ Ngọc không tốt lắm, hay là cho cô ấy về trường một thời gian đi để tránh phải chịu thêm nhiều áp lực.

La Tấn Duật cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, chà chà vài hạt cát trên sàn gạch, đáy lòng cứ bứt rứt không yên. Lo cho cô ấy lại phải thông qua một người khác, họ "danh chính ngôn thuận" hơn anh, nên mọi điều gửi gắm anh phải đành thả bay theo đằng sau, để nỗi niềm chạm vào bóng lưng của "đóa hồng" mình thầm thương trộm nhớ.

Tầm mắt của Doãn Tư Nghị đang lửng lơ ở đám mây xám xịt ngoài kia liền vội vã thu về, anh quay sang nhìn người bên cạnh, khoé môi trải rộng, trong ưu nhã xen lẫn một tia tự đắc:

- Đội trưởng La nên để tâm vào vụ án thì hơn, Tuệ Ngọc đã có Doãn Tư Nghị lo rồi.

Anh vỗ vào vai La Tấn Duật vài cái rồi thong thả rời đi, trên gương mặt lãng tử mang theo vạn phần tự tin chỉ thuộc về người chiến thắng...



Sau khi cán bộ điều tra khám xét trên người Vương Thông và Dương Chí thì không phát hiện vết thương nào tương thích với dấu răng của Quách Mẫn. Kết quả DNA của hai người họ không trùng khớp với mẫu DNA mà đội giám định tìm được trước đó. Còn riêng Trần Uyển Khanh thì phải chờ kết quả kết quả DNA sau khi khám nghiệm tử thi, bởi DNA thu được từ răng Quách Mẫn là của nam giới.

Trước mắt vụ án vẫn rơi vào bế tắc, toàn thể các các bộ nhân viên tại cơ quan đều phải tăng ca, mấy đêm ròng rã tinh thần mọi người đều sa sút. Trưởng phòng Đàm ra lệnh "ân xá" cho mọi người về nhà ngủ nghỉ vài tiếng trước khi thực hiện kế hoạch mới.

Doãn Tư Nghị đợi Tuệ Ngọc ở trong xe, như thường lệ cô sẽ ngồi cạnh anh ở ghế phụ nhưng hôm nay "cháu nhỏ" của anh lại giận dỗi mở cửa ngồi ở hàng ghế sau giống như muốn cách ly với anh vậy.

"Quy tắc bất biến" bị thay đổi khiến Doãn Tư Nghị không vui, anh buông vô lăng không thèm lái xe nữa.

Nhìn mọi người đều đã lần lượt rời khỏi cơ quan, Tuệ Ngọc sốt ruột nhìn anh, cau mày hỏi:

- Chú còn chờ ai hả?

- Anh không chờ, là cái ghế này chờ…

Doãn Tư Nghị vỗ tay lên nệm ghế bên cạnh, giương mắt nhìn cô qua gương, thản nhiên nói:

- Trống một chỗ, xe không cân bằng, lái không được!

Tuệ Ngọc đã thôi còn ngây thơ nên hiểu rõ "ông chú già" của mình muốn cái gì, cô chán ghét nhếch môi hừ lạnh, ngửa đầu ra sau không chịu tuân theo.

- Đã vậy thì ngủ ở đây đến sáng mai luôn đi.

Tưởng rằng chỉ cần cứng rắn chống đối thì Doãn Tư Nghị sẽ chán nản chịu thua, ai ngờ anh lại bình thản lấy cái chăn vẫn thường mang theo đắp cho cô chườm lên người mình.

- Thế thì anh ngủ trước nhé, nếu thấy lạnh thì lên đây "chú" ôm…

Môi mỏng của anh cong lên đầy quyến rũ nhưng Tuệ Ngọc nhìn sao cũng thật ớn lạnh, cô lườm anh muốn cháy mắt, nhất quyết không chịu thua.

Năm phút…

Mười phút…

Chiếc Jaguar E-Pace màu đen vẫn im lìm không nhúc nhích, bãi đậu xe đã thưa thớt, vài đồng nghiệp thấy xe của bác sĩ Doãn không rời bãi nên tới gần gõ cửa hỏi thăm.

- Xe của anh bị làm sao à? Có cần tôi cho quá giang không?

Doãn Tư Nghị hạ kính xe, hé một bên mắt ra nhìn, anh kéo chiếc chăn bông màu hồng đắp qua vai, giọng khàn khàn đáp lại:

- Xe không sao, là Tuệ Ngọc nói muốn ngủ ở đây nên tôi cũng muốn thử cảm giác mới lạ này một chút.

Tuệ Ngọc ngồi đằng sau muốn nhảy dựng, cô muốn xông tới bóp cổ anh ngay tức khắc, nhìn ánh mắt tò mò của những người đó thì cũng đủ biết sáng mai họ lại trêu ghẹo cô rồi ghép đôi bậy bạ rồi. Cô bực mình nghiến răng ken két, còn chưa kịp mở miệng nói tiếng nào thì một người nữa lại gõ cửa xe.

- Anh Tư Nghị, sao anh chưa về? Nếu xe bị hỏng thì ngồi xe em đi.

Lộ Tuyết Kha mỉm cười rất duyên, trong tròng mắt toàn là tia sáng mong đợi. Tuệ Ngọc nhìn thấy mà nổi da gà, cô híp mắt nhìn Doãn Tư Nghị xem anh sẽ đối với người đẹp ra sao, nhưng câu trả lời sau đó của anh làm cô muốn ngay lập tức tìm cái lỗ để chui xuống.

- Tuệ Ngọc nói muốn ngủ cùng tôi ở đây, nên…

- Chú điên rồi hả?

Tuệ Ngọc hét to lấn át câu tiếp theo của Doãn Tư Nghị, cô tức tốc đạp tung cửa xe chạy ra ngoài rồi chui vào ghế phụ, nghiêng người qua gầm lớn vào tai anh:

- Về nhà!!!

Doãn Tư Nghị khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu cười tươi, anh nhìn ra cửa xe nói với Lộ Tuyết Kha:

- Cô ấy muốn ngủ ở nhà rồi…

Anh nhanh chóng khởi động xe rời đi, một làn gió lạnh thổi qua người Lộ Tuyết Kha khiến cô ta chết lặng. Hai người bọn họ… ngủ cùng nhau rồi sao?

Suốt dọc đường về Tuệ Ngọc luôn nhắm mắt không động đậy, cục tức nghẹn cứng ở cổ họng suýt nữa đã làm cô chết ngạt. Doãn Tư Nghị cũng không nói gì, anh liếc nhìn vài giọt mưa in trên mặt đường ngoài kia, rồi đạp ga tăng tốc để về nhà nhanh nhất có thể.

Xe dừng trước cổng nhà Tuệ Ngọc, cô bước vội xuống xe, còn chưa kịp vào nhà đã bị Doãn Tư Nghị nắm tay kéo lại. Anh dồn cô vào cánh cửa cổng, chỉ tay lên đám mây đen trên trời, dịu dàng nói:

- Chắc là sắp đổ mưa to rồi, ôm chăn qua sớm kẻo bị ướt.

- Chú có thôi đi không?

Tuệ Ngọc đẩy anh ra, nhưng thân người anh lại không hề xê dịch. Ánh đèn vàng treo cổng hắt lên gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, sóng trong mắt anh ôn hoà như nước, giữa hai hàm răng trắng lọt ra một tiếng cười ma mị, anh kề sống mũi cao vút vào mũi cô, hơi thở nóng rực nhanh chóng xâm chiếm lấy từng xúc giác.

Bíp... Bíp...

Tiếng còi xe inh ỏi làm hai kẻ "vụng trộm" đồng loạt giật mình, Doãn Tư Nghị nghiêng đầu ra liền trông thấy phụ huynh hai nhà đang ngồi trong xe, sắc mặt của họ vô cùng căng thẳng.