Ánh Nắng Đến Muộn

Chương 1



Kỳ Vân Chương đứng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bàn tay của giáo viên dạy múa Latin nam đặt trên eo tôi.

Đây là tiết học cuối cùng của môn nhảy Latin, trong số các học viên chỉ còn lại tôi chưa đi.

Lúc thầy yêu cầu tôi nhảy với thầy điệu cuối cùng kết thúc môn học, tôi nhớ đến thầy chưa bao giờ có hành vi vượt quá giới hạn bèn gật đầu đồng ý.

Mặc dù Kỳ Vân Chương không phải là chú ruột của tôi, nhưng là người giám hộ tạm thời của tôi, anh vẫn vô cùng có trách nhiệm mà tới đón tôi.

Cho dù là sau hai năm kể từ khi anh từ chối tỏ tình tôi.

Tôi nhớ đến chính mình lúc ấy, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn Kỳ Vân Chương, sau khi trúng trắc tỏ tình xong thì nhẫn nhịn sự hồi hộp hỏi anh:

“Chú có thích em không?”

Anh lười biếng dựa lưng vào bàn làm việc, một tay lắc ly rượu, mùi hương Vodka trong ly lan tràn ra.

Anh chỉ cụp mắt liếc qua tôi một cái, mang theo chút ý cười thoắt ẩn thoắt hiện.

“Chú thích cháu ư? Xem chú là súc vật à?”

Từ đó, tôi ép mình buông ỏ anh.

Cũng không còn nhắc đến chuyện đó với anh nữa.

*

Tôi không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Kỳ Vân Chương ở ngoài cửa sổ, tiếp tục đi theo bước nhảy của thầy giáo.

Trước khi nhảy xong, bàn tay vốn yên phận đặt trên eo tôi của thầy giáo đột nhiên trượt đến trên lưng.

Hắn đột nhiên đè một cái, tôi bị ép tới gần hắn.

Khuôn mặt của thầy giáo gần trong gang tấc.

Ánh mắt hắn đục ngầu, hắn nhếch môi cười.

“Thầy tặng em một món quà kết thúc môn học thì thế nào?”

Bàn tay sau lưng không cho tôi suy nghĩ mà đè lấy tôi.

Nói xong, hắn chu môi đến gần.

Tôi cố gắng ngửa đầu ra sau.

Khoảnh khắc trước khi tôi bị chạm vào thì người trước mặt bị kéo mạnh ra.

Kỳ Vân Chương dùng một tay xách cổ áo thầy giáo, ném hắn vào tường.

“Nào, nói tao nghe xong, vừa rồi mày muốn làm gì?”

Thầy giáo mở miệng ho khan, không nói nên lời, liên tục lắc đầu.

Kỳ Vân Chương lại kéo hắn ném xuống đất.

Dáng người của thầy giáo vô cùng gầy, cũng không cao bằng Kỳ Vân Chương.

Cho nên Kỳ Vân Chương hành động không hề tốn sức.

Thầy giáo bị đánh đến mức có chút choáng váng, tôi sợ Kỳ Vân Chương chọc phải kiện cáo, vừa muốn tiến lên một bước.

“Chú nhỏ…”

Kỳ Vân Chương nghiêng đầu, thấp giọng nói.

“Đừng nói với chú là bây giờ cháu muốn cầu tình cho hắn đấy.”

Vẻ lạnh lùng trong mắt người đàn ông khiến cho tôi miễn cưỡng dừng bước chân lại.

“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi tôi xin lỗi! Tôi thật sự không muốn làm gì cả!”

Kỳ Vân Chương giẫm một chân lên mặt thầy giáo, tùy ý châm một điếu thuốc.

Lại cúi người ngồi xổm bên cạnh thầy giáo, đè đầu thuốc đỏ hồng vào khóe miệng hắn.

“Á -”

Tiếng bị bỏng xì xèo, kèm theo tiếng la đau đớn của thầy giáo bùng nổ trong căn phòng.

“Không quản được cái miệng của mày thì tao quản giúp mày.”

Kỳ Vân Chương đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm sấp trên sàn nhà, lấy một xấp tiền từ trong ví ra ném vào người hắn.

Giọng điệu hững hờ.

“Bồi thường.”

*

Trên đường về, Kỳ Vân Chương im lặng lái xe.

Tôi ngồi ở ghế phụ, nhắn tin kể cho bạn thân về cảnh tượng vừa rồi.

Nhìn thấy bạn thân tràn đầy căm phẫn mà mắng thầy giáo, tôi không khỏi cong môi cười.

Cảnh này đúng lúc bị Kỳ Vân Chương chú ý tới.

Anh dùng một tay giữ vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Cháu vẫn còn cười được à?”

Tôi kiềm chế biểu cảm: “Không có, nhìn thấy tin nhắn bạn gửi tới thôi.”

“Bạn nam hay nữ?”

Không khí phút chốc yên tĩnh, chỉ có tiếng đầu ngón tay Kỳ Vân Chương gõ lên vô lăng.

Tôi quay đầu nhìn Kỳ Vân Chương: “Chú nhỏ, hôm nay cảm ơn chú.”

“Nhưng cháu nghĩ cháu nên có chuyện riêng tư của mình.”

Người đàn ông bên cạnh khẽ xùy một tiếng, không tiếp lời nữa.”

Chỉ là tốc độ xe lại tăng lên.

Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghi ngờ.

“Đây không phải là đường đến nhà cháu.”

“Bố mẹ cháu chiều hôm nay đã gấp rút đi New Zealand công tác rồi, trước khi đi đã gọi điện thoại, bảo chú đón cháu đến nhà chú ở tạm một thời gian.”

Tôi mím môi rồi mở miệng: “Không sao đâu, chú nhỏ, cháu ở một mình cũng được.”

Vừa dứt lời thì xe thắng gấp dừng lại.

Tôi không khỏi nhào về phía trước, lại dựa ra sau lại.

“Sở Nguyện, đừng cố chấp với chú.”

Kỳ Vân Chương cúi người qua giữ lấy vai tôi, cười nhạt nhìn tôi, giọng điệu ẩn chứa cảm giác hung bạo.

“Hoặc là bây giờ cháu tự đi vào, hoặc là chú khiêng cháu vào.”

Tâm trạng đã tích tụ cả ngày hôm nay cuối cùng cũng tìm được kẽ hở, bùng nổ.

Tôi cố ý chống đối mà đẩy tay anh ra, tủi thân đến mức mũi ê ẩm.

“Cháu muốn về nhà mình.”

“Chú thả cháu ra, Kỳ Vân Chương, cháu ghét chú.”

Kỳ Vân Chương khựng lại rồi thả lỏng tay.

“Khóc cái gì?”

Tôi không muốn để ý đến anh, tự mình vùi người trên ghế hít mũi.

Khóe mắt nhìn thấy Kỳ Vân Chương xuống xe đi vòng qua đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa.

Anh không nói một lời mà ôm ngang tôi lên, đá chân đóng cửa xe lại.

Vành mắt của tôi vẫn còn thấm nước mắt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh.

Kỳ Vân Chương mím chặt môi đối diện với tôi.

Mấy giây sau, bàn tay đặt chỗ bả vai tôi siết lại.

Giọng nói thỏa hiệp của người đàn ông truyền đến.

“Chú xin lỗi.”

Trên đường quay về, anh nói cho tôi biết, hôm nay anh có chút tức giận, trong lòng còn sợ hãi.

Nếu như hôm nay anh không tới kịp, thầy giáo đó có lẽ sẽ không chỉ đơn giản là hôn thôi đâu.

Anh nhất thời không kiềm chế được tính tình.

Kỳ Vân Chương một lần nữa xin lỗi tôi.

Từ khi nhớ được đến nay, tôi chưa từng thấy anh cúi đầu nhận lỗi với ai.

Anh hình như thật sự rất dung túng tôi.

Tôi mừng rỡ, đồng thời lại không khỏi buồn bã.

Kỳ Vân Chương tốt với tôi như vậy, có lẽ chỉ xem tôi là cháu gái thôi.

*

Tôi nghĩ như vậy, hết lần này đến lần khác dập tắt đốm lửa nhỏ bùng lên.

Nhưng Kỳ Vân Chương lại lần nữa hành động khác thường, khiến tôi bắt đầu không thể không nhìn thẳng vào vấn đề.

Có thể Kỳ Vân Chương, cũng có chút thích tôi…

Có lẽ không chỉ một chút thôi đâu.

*

Bạn thân dùng lý do chúc mừng tốt nghiệp, tôi sắp trưởng thành, kéo tôi đi quán bar.

Mặc dù trên thẻ căn cước hai chúng tôi đều đã 18 tuổi rồi, nhưng thực tế còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật tôi.

Bạn thân vốn đã tò mò và muốn thăm dò vùng đất chưa biết đến, quan sát chưa được một lúc thì đã để tôi lại ở ghế ngồi, đi ra sàn nhảy xông xáo.

Tôi chỉ thử một ngụm rượu trước mặt thì đã đẩy sang một bên, bắt đầu ăn trái cây.

Ánh mắt đang tìm kiếm cô bạn đột nhiên bị ngăn lại.

“Chị gái, đi một mình à?”

Cách bắt chuyện lỗi thời lại dầu mỡ.

Tôi cười giả lả với hắn, không tiếp lời.

“Cùng uống một ly đi? Em mời chị.” Hắn cắn môi nhướn mày.

Không phải hắn tưởng hắn đẹp trai lắm đó chứ?

Lần này không chờ tôi lên tiếng, một giọng nam khách sáo lạ lẫm đã tiếp lời:

“Thưa anh, anh uống nhiều quá rồi, tôi cho người đưa anh về.”

“Ối!”

Không cho chàng trai dầu mỡ có cơ hội lên tiếng nữa, hắn đã bị bảo vệ đỡ đi rồi.

Nhân viên phục vụ xoay qua nhìn tôi: “Tổng giám đốc Kỳ đang ở lô ghế số 1 phía trên chờ cô, không cần lo cho bạn của cô, chúng tôi sẽ trông nom.”

Tôi im lặng đi theo một nhân viên phục vụ khác lên lầu.

Tầng hai được xây dựng cao hơn tầng một không ít.

Tôi đi đến phía trước lô ghế.

Mấy cậu ấm đang đổ xúc xắc.

Kỳ Vân Chương ngẩng đầu nhìn tôi, miệng ngậm điếu thuốc.

“Qua đây.”

Tôi ngồi bên cạnh anh: “Ban nãy chú nhìn thấy cháu sao?”

Anh hừ cười một tiếng, không trả lời.

Trong lúc mọi người đang nói cười thì tôi mới biết được, một công tử trong số bọn họ là ông chủ của quán bar này.

Tôi nhìn bọn họ chơi vài ván, cũng không hiểu được quy tắc.

Chỉ biết rằng Kỳ Vân Chương chưa thua lần nào.

Có người bất mãn nói: “Chung xúc xắc của anh Kỳ không có vấn đề gì chứ?”

“Đúng đó, hoặc là anh Kỳ gian lận!”

Kỳ Vân Chương lười biếng cười: “Bản thân phế mà còn có thể trách tôi à?”

Dưới sự biểu tình phản đối của mọi người, Kỳ Vân Chương đột nhiên nhìn tôi

“Ban nãy xem có hiểu không?”

Tôi chớp mắt, lắc đầu.

Sau đó, anh cầm chung xúc xắc bên cạnh đưa tới trước mặt tôi.

Anh đến gần, cầm tay tôi đè trên chung xúc xắc.

Tôi còn chưa phản ứng được thì đã có người lên tiếng.

“Ôi chao! Cái này được! Để cô bé lắc đi, bọn em mới yên tâm!”

“Cháu không biết.”

Nói xong tôi muốn rút tay lại, nhưng tay anh không động đậy tí nào.

“Cháu cứ lắc là được.”

Kỳ Vân Chương để đầu rất gần tôi, lúc nói chuyện, mùi rượu trong hơi thở quanh quẩn giữa tôi và anh.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không sai không lệch, đúng lúc đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của người đàn ông.

Bầu không khí mờ ám kéo căng hết mức.

“Anh Kỳ, đến anh rồi!”

Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, quay đầu lại.

Kỳ Vân Chương giữ lấy tay tôi lắc chung xúc xắc, lại nhanh chóng dừng lại.

Mở ra nhìn thấy số điểm bên trong, anh cười.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

Đúng lúc đến lượt Kỳ Vân Chương kêu số, anh thu lại tầm mắt đang nhìn tôi.

“7 số 6.”

Nhà dưới hơi híp mắt lại: “Mở!”

Kỳ Vân Chương thua rồi, anh cười uống hết rượu trước mặt.