Anh Sẽ Không Hay Biết

Chương 2



Năm lên cấp 3, tôi không ngạc nhiên khi mình được nhận vào trường trung học số 1.

Tôi và Trần Mặc đều học ở lớp 1, còn có thêm cả Trình Ngạn, năm đó ở trường trung học cơ sở, ba người chúng tôi đều chiếm 3 vị trí đầu của lớp.

Năm đó những cô gái cô lập tôi, không một ai học chung trường với tôi cả, bởi vì lấy cái thành tích của họ so ra thì không thể nào đậu vào trường này được.

Đây là lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy việc học có thể thay đổi số phận của con người đến vậy.

Nhưng cho dù như thế, tôi vẫn mãi thua kém Trần Mặc, khoảng cách giữa chúng tôi lúc nào cũng là con số mười.

Cậu ta gần như không có khuyết điểm, dù cho điểm tiếng Anh và ngữ văn của tôi cao hơn chút, thì cậu vẫn có thể gỡ lại điểm này bằng bài thi hóa.

Tôi muốn vượt mặt Trần Mặc nhưng vẫn không thể làm được.

Năm lớp 12, tôi không chút do dự chọn lớp xã hội, lý do rất đơn giản thôi, tôi muốn tránh Trần Mặc.

Giáo viên chủ nhiệm biết tôi chọn xã hội dù cảm thấy tiếc nhưng cô cũng không khuyên tôi, chỉ nói, “Hàn Tĩnh, nếu em ở lớp xã hội không quen thì có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào, cô sẽ đi xin cho em về lại lớp này.”

Tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô nhưng tôi sẽ không quay lại.

Các lớp xã hội hầu hết đều là con gái, số học sinh nam ở mấy lớp này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù đã qua cũng lâu, tôi vẫn lo lắng rằng chuyện như năm cấp 2 lại xảy ra với mình lần nữa. Mà cũng may mắn, chuyện tôi luôn trăn trở đã không xảy ra.

Tôi học ở lớp chuyên văn, không biết có phải là do trong lớp đều là những bạn học giỏi hay là do lên lớp 12 nên mọi người đều chuyên tâm học tập mà bầu không khí trong lớp không sôi nổi lắm.

À không, có Lý Hạo Nguyệt là một ngoại lệ.

Ngày đầu đến lớp cô ấy đã mang socola đến tặng cho mọi người, là bố cô ấy mua từ Pháp về. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy socola đóng gói đẹp đến vậy.

Cô ấy tươi cười chào hỏi mọi người, chủ động ứng cử làm lớp phó văn nghệ của lớp. Đến giờ nghỉ trưa thì đánh đàn và hát cho mọi người nghe, ai nấy cũng đều rất thích cổ.

Lý Hạo Nguyệt là cô gái tỏa sáng nhất mà tôi từng gặp, giống như một đóa hoa hướng dương sống dưới ánh nắng mặt trời, tràn đầy sức sống lại xinh đẹp tự tin.

Tôi ghen tị với cô ấy, không phải vì vẻ ngoài mà là điều kiện sống giúp cô ấy tự tin đến thế.

Vào những buổi trưa đi ngang qua lớp học vắng người, tôi thường thấy cô ấy ngồi cạnh một bạn nam cao cao thảo luận chuyện gì đó.

Tôi không thấy rõ mặt bạn nam kia, nhưng khi thấy cậu ấy dùng bút nhẹ nhàng gõ lên trán Lý Hạo Nguyệt, tôi lại cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.

Một cô gái tốt như cô ấy được nhiều người thích là chuyện vô cùng bình thường.

4.

Sau khai giảng một thời gian, lớp tôi có mấy học sinh học lại chuyển tới. Nghe giáo viên chủ nhiệm nói thì trong số học sinh khóa trước này có một học sinh nam tên Dương Chấn Phàm, thì được 614 điểm nhưng vẫn muốn học lại.

Tôi không thể hiểu nổi, điểm số này tuy không phải là rất cao nhưng cũng đủ để chọn một trường đại học tốt rồi, sao lại còn học lại nữa chứ?

Nếu là tôi, cho dù thi không tốt như mong đợi thì cũng sẽ không lựa chọn học lại đâu.

Cho đến hôm đó, lúc tôi đến văn phòng nộp bài tập cho giáo viên. Lúc rẽ vào văn phòng thì bị người ta đụng trúng, lúc đó tôi vẫn còn chưa biết người ấy chính là Dương Chấn Phàm.

Tất cả cuốn vở trong tay tôi đều bị rơi rải rác trên đất, trong đó có một cuốn bị rách mất trang.

Tôi hơi bối rối, anh ấy xin lỗi rồi giúp tôi nhặt lại những cuốn vở rơi trên đất.

Lúc đó tôi chỉ lo lắng suy nghĩ làm thế nào để giải thích với chủ nhân cuốn cở, nghe anh ấy không ngừng xin lỗi chỉ khiến tôi cảm thấy phiền.

Tôi lắc đầu và nói “Không sao”, anh ấy lại xin lỗi tôi lần nữa rồi mới vội vã rời đi.

Tôi mở trang đầu tiên của cuốn vở ra, cái tên trên đó là Lý Hạo Nguyệt.

Tôi về lớp xin lỗi cô ấy, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của cổ.

Lúc mở vở ra, Lý Hạo Nguyệt có kinh ngạc đôi chút. Sau đó lại nở nụ cười, “Không sao đâu, cũng may trang này tớ chưa có viết nhiều lắm. Mà Hàn Tĩnh, cậu rảnh chứ, giảng cho tớ mấy bài được không?”

Tôi sững sờ một lúc, không nghĩ tới cô ấy không tức giận chút nào. Thậm chí cũng không tỏ vẻ nóng nảy, lại còn thân thiện cho tôi bậc thang để đi xuống nữa.

Tôi gật đầu, kéo ghế lại chỗ cô ấy.

“Chỗ này tôi nói cậu đã rõ chưa? Còn có gì không hiểu không?”

“Không có, không có! Cậu qua bước tiếp theo đi.”

“Được rồi, vậy từ đó có thể suy ra được miền xác định của x là từ -2 đến 2…”

“Ơ ơ, từ từ đã! Cái này làm sao suy ra được vậy?”

“…Được rồi vậy để tôi nói lại lần nữa.”

“Ừm ừm, phiền cậu rồi Hàn Tĩnh.”

Các bạn học đi ngang qua đều mắt tròn mắt dẹt nhìn chúng tôi, giống như là thấy cảnh tượng kỳ lạ gì đó.

Mà cũng đúng là rất kỳ lạ, chưa từng có một ai hỏi tôi chuyện giải đề, tôi cũng chưa từng gần gũi với ai.

Thế cho nên lúc tôi bê ghế rời đi, có người nhẹ giọng đến hỏi Lý Hạo Nguyệt, “Hàn Tĩnh sao lại chủ động chỉ cậu giải đề vậy? Cô ấy kiêu ngạo như vậy mà cậu cũng chơi chung được à?”

Tôi không quay đầu nhìn lại cũng không lên tiếng, mấy lời này tôi đã nghe được quá nhiều rồi.

Giọng của Lý Hạo Nguyệt từ phía sau truyền đến, “Chắc mọi người có thể đã hiểu lầm cô ấy rồi, cô ấy tốt lắm! Giảng đề cũng dễ hiểu!”

5.

Năm nay, để làm cho những học sinh đứng đầu lớp chúng tôi trở nên nổi bật hơn, trường thậm chí còn đặc biệt mở "Lớp Thanh Bắc", chỉ nhận những học sinh đạt trên 600 điểm trong bài kiểm tra xếp lớp.

Thật ra thì lần thi phân lớp đó điểm số của tôi không tốt, nhưng tôi có thể vào đó vì thành tích môn văn cao ngất của mình, dù sao cũng chỉ có mình tôi đạt được số điểm ấy.

Tôi đã cố gắng nói với giáo viên nguyện vọng không muốn chuyển đến lớp mới của mình.

Đi đến lớp mới chẳng khác nào đưa mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu, tôi lại phải gặp Trần Mặc, như thế có khác nào mọi nỗ lực trốn tránh của tôi đều trở nên vô nghĩa đâu.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi việc gì phải bỏ qua tương lai tươi đẹp của mình chỉ vì một kẻ thù giả định chứ?

Thật sự rất không cần.

Ngày tôi chuyển đồ đến lớp Thanh Bắc là một ngày sương giăng mịt mù.

Có một bạn nam chủ động đến giúp tôi mang đồ, tôi nhớ anh ấy, anh ấy là người đã đụng tôi ở góc tường kia.

Lần trước do không để ý, hôm nay tôi mới cớ dịp nhìn kỹ…Kính của anh ấy rất đẹp.

Phải, là kính…Phong cách retro.

Tôi đang định buột miệng hỏi, “Kính của anh mua ở đâu thế?”

Sau đó lại cảm thấy như thế thì ngu ngốc quá nên liền ngậm chặt miệng lại, cúi thấp đầu xuống.

Chỗ ngồi của tôi ở hàng thứ hai, ngay đối diện với bục giảng, và người ngồi trước mặt tôi là... Trần Mặc.

Cậu ta cười hì hì quay đầu lại chảo hỏi tôi, “Đã lâu không gặp ha Hàn Tĩnh, không nghĩ tới lớp 12 lại còn có thể học chung một lớp với cậu.”

Tôi khẽ gật đầu, “Ừ, chắc là có duyên.”

Đúng là nghiệt duyên mà!

Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu từng người một giới thiệu về bản thân, tôi không thích chuyện này lắm, vì không biết phải nói gì, tôi không có hứng thú hay sở thích với cái gì hết.

Tôi muốn bịa ra vài câu rồi lướt qua, nhưng vẫn không thể thốt ra được, chỉ nói một câu, “Tôi là Hàn Tĩnh.”

Bầu không khí có chút xấu hổ, tôi ngồi không được đứng cũng không xong. Trần Mặc lại đột nhiên dẫn đầu vỗ tay, tôi mượn tiếng vỗ tay ngồi xuống một cách tự nhiên.

Tôi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Trần Mặc một cái rồi lại rũ mắt xuống, cây bút trong tay đã chọc được một cái lỗ trên vở.

“Tôi là Dương Chấn Phàm, bình thường thích nghe nhạc và chơi Sudoku. Thần tượng của tôi là Ngũ Nguyệt Thiên, hy vọng trong năm học này có thể được mọi người giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ.”

Trình Ngạn hô lên, “Cậu cũng thích Ngũ Nguyệt Thiên à? Tôi cũng thế! Bắt tay, bắt tay cái!"

Hai người họ còn chưa kịp nắm tay đã bị giáo viên chủ nhiệm vô tình cắt đứt, “Chuyện theo đuổi thần tượng để tan học rồi tính, bạn học kế tiếp.”

Lòng bàn tay cầm bút của tôi có chút ướt, thì ra anh ấy là Dương Chấn Phàm, là đàn anh thi 614 điểm cũng phải học lại.

Thật ra thì lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy có chút quen thuộc rồi, nhưng trong bộ nhớ của tôi thực sự không có người này.

6.

Nhà trường muốn thống kê tình hình học sinh trong lớp, cột của bố mẹ tất cả mọi người đều điền vào cả hai, chỉ có mỗi tôi điền vào cột mẹ.

Khi tôi còn nhỏ mỗi lần điền thông tin cá nhân, tôi luôn cảm thấy tự ti và buồn bã. Bây giờ lớn rồi cũng không quan tâm đến điều đó nữa.

Tôi cứ nghĩ thời gian đã làm mờ đi những vết sẹo, nhưng sau này tôi mới hiểu là do tình cảm giữa tôi và bố không sâu đậm cho nên khi lớn lên tôi đã quên mất hình dáng của ông ấy.

Sau năm sáu tuổi, tôi không bao giờ gặp lại ông ta nữa. Chi phí sinh hoạt 200NDT mỗi tháng mà tòa tuyên kia ông ta chỉ gửi được có một năm rồi từ đó giống như bốc hơi trên Trái Đất, không còn bất cứ tin tức gì nữa.

Tôi không nghĩ về ông ta trừ khi tôi phải nhớ lại, mà hầu như chả bao giờ tôi lại nhớ về quá khứ ấy làm gì.

Trình Ngạn muốn lập một nhóm QQ của lớp, cậu ta ghi lại tài khoản của từng bạn học vào lúc tan học. Lúc cậu ta tới trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt của mọi người dồn vào mình.

“Hàn Tĩnh, học chung với nhau lâu như vậy mà tôi lại không biết số QQ của cậu, lát về chúng ta thêm nhau đi!”

Không phải là tôi không muốn, nhưng đơn giản chỉ là tôi không có QQ. Điện thoại di động của tôi chỉ có thể bấm số và gửi tin nhắn, là cái điện thoại cũ của mẹ tôi.

Tôi biết không khó khăn gì để nói ra, nghèo khổ không mất mặt, tiết kiệm tiền một chút cũng không mất mặt.

Nhưng giây phút này lòng tự trọng không thể giải thích được của tôi lại đang kêu gào, “Tôi không muốn, không muốn bộc lộ những nỗi niềm thầm kín của mình trước mặt mọi người.”

Mà tôi có thể làm gì được đây? Bịa ra một lý do ư? Nói dối tất cả mọi người chỉ để duy trì lòng tự trọng của mình?

Để không làm tổn thương mình mà làm ra hành động như vậy ư?

Nếu tôi vì chuyện này mà nói dối, vậy thì tôi cũng không còn là chính tôi nữa.

Nhưng có cách nào? Bịa ra một lý do? Nói dối tất cả mọi người để duy trì cái gọi là lòng tự trọng?

Tôi cúi đầu lặng lẽ hít sâu, đang chuẩn bị ra vẻ thàn nhiên nói sự thật lại bị Dương Chấn Phàm ôm một chồng bài thi bước vào cắt đứt.

Anh ấy bảo Trình Ngạn đi phát bài, phá vỡ bầu không khí xấu hổ vừa rồi, sự chú ý của mọi người cũng bị dời đi.

Tôi len lén thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn đề thi làm bộ như không có gì xảy ra.

Trình Ngạn lại hỏi Dương Chấn Phàm, “Anh Phàm, số QQ của anh là bao nhiêu?”

Trong lòng tôi lại cảm thấy căng thẳng, nhưng mà lại nghe anh ấy nói, “Tôi không tham gia nhóm đâu, điện thoại bị bố thu rồi, có chuyện gì thì cứ nói trước cho tôi biết một tiếng!”

Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh đang cùng Trình Ngạn nói đùa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.

Những hành động và lời nói của Dương Chấn Phàm đã khéo léo giúp tôi giải vây, trùng hợp đến mức như thế anh biết rõ mọi chuyện vậy.

Tôi đã thầm cảm ơn anh ấy hàng vạn lần trong lòng, nhưng cũng chỉ có thế, một giây tiếp theo bọn tôi vẫn chỉ là bạn học xa lạ.

7.

Tôi là học sinh lớp xã hội duy nhất trong lớp, vì vậy chỉ khi nào đến lớp học phụ tôi mới có thể về lớp ban đầu của mình.

Để phù hợp với chương trình giảng dạy của lớp chúng tôi mà nhà trường đã thay đổi toàn bộ thời khóa biểu của khối, đúng là kỳ cục.

Tối hôm đó khi tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà thì gặp Dương Chấn Phàm ở cửa lớp.

Khi nhìn thấy anh ấy, tôi sững sờ, anh đến lớp xã hội để làm gì chứ?

Nhưng tôi không có hứng thú điều tra chuyện của người khác, sau khi chào hỏi tôi liền chuẩn bị rời đi. Anh ấy gọi tôi lại, muốn tôi giúp tìm Lý Hạo Nguyệt.

Tôi gật gật đầu, xoay người đi vào lớp gọi cô ấy ra.

Nhìn thấy bóng dáng bọn họ ở chung một chỗ, còn có hành động gần gũi tự nhiên của anh ấy với Lý Hạo Nguyệt, tôi mới nhận ra vì sao lại cảm thấy anh quen mắt.

Bởi vì từ năm lớp 11, tôi đã nhiều lần đi ngang qua lớp học vắng người, thấy họ ở bên nhau vô cùng quen thuộc.

Bóng lưng cao lớn kia không phải của ai khác mà là của Dương Chấn Phàm.

Hóa ra, tôi đã biết anh từ lâu rồi.

Lúc tôi về nhà, mẹ tôi đã nấu một bàn đồ ăn và đang chờ tôi về.

Tôi vội buông cặp sách xuống, có chút ngạc nhiên, “Mẹ ơi, hôm nay là ngày gì thế, sao có nhiều món ngon quá.”

“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 17 con gái bảo bối của mẹ!”

Tôi hơi bối rối, thì ra hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của tôi, tôi đã quên mất đấy.

Mẹ bưng cái bánh kem từ bên cạnh lên, cắm nến và tắt đèn để tôi cầu nguyện.

Mong ước năm nào của tôi cũng đều giống nhau, “Tôi hy vọng mẹ tôi sẽ luôn khỏe mạnh.”

Đó là tất cả.

Tôi mở mắt ra thổi tắt nến.

Mẹ không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi, “Kỳ thì tháng này thế nào rồi còn?”

“Tốt lắm mẹ, còn cao hơn lần trước 20 điểm.”

“Tốt lắm…Từ nhỏ việc học của con đã không khiến mẹ phải lo lắng. Về sau tương lai sẽ rất rộng mở, ngàn vạn lần đừng sống cuộc sống như mẹ.”

Tôi buông bát đũa trong tay xuống, “Mẹ, con nhất định sẽ thi đậu Đại học Bắc Kinh.”

Mẹ tôi không nói gì, chỉ gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Tôi không mơ học trường nổi tiếng, cũng không ham hư vinh. Tôi chỉ nghĩ rằng Đại học Bắc Kinh là bàn đạp quan trọng trong cuộc sống của tôi, là cách tốt nhất để tôi có thể thoát khỏi cuộc sống tồi tệ này.

Họ nói đúng, tôi thật sự đúng là một “máy học tập”, tuổi trẻ của tôi cằn cỗi quá, đến nỗi mỗi khi viết về “tuổi trẻ” tôi lại cảm thấy tê tái vì không biết phải viết gì.

Chỉ biết ngơ ngác áp dụng từng biện pháp ẩn dụ, tu từ, biểu cảm, rồi lúc nhìn điểm thi cao ngất trên giấy kia, tôi thậm chí còn có thể tự giễu mình.

Nhìn xem, tất cả đều chỉ là giả dối.