Anh Sẽ Không Hay Biết

Chương 3



Sau khi kỳ thi cuối cùng kết thúc, tôi cùng mẹ đến nhà bà ngoại để ăn mừng năm mới, gia đình dì cũng đi cùng chúng tôi.

Mấy năm trước bố tôi đã vay một khoản tiền lớn từ dì nhưng không có khả năng trả. Mặc dù sau đó mẹ tôi đã trả hết món nợ đó vẫn không ngăn được sự chê bai của dì đối với nhà tôi.

Những năm này, ngoại trừ dịp tết, chúng tôi hầu như không liên lạc, cũng không gặp mặt nhau.

Thường thì mấy ngày Tết này, mẹ tôi đều tranh thủ làm thêm giờ trong siêu thị, bởi vì làm việc trong mấy ngày lễ có thể nhận được lương gấp 3 lần bình thường.

Tôi đang ngồi học bài trong phòng nhà bà ngoại thì chị họ tôi, con gái lớn của dì đột nhiên đẩy cửa đi vào.

Chị ta nằm trên giường cầm điện thoại, mở nhạc rất lớn, thỉnh thoảng lại còn cười khúc khích.

Tôi bị làm ồn đến không thể chịu nổi nữa, quay đầu lại nói với chị ta một câu, “Chị, chị có thể mở nhạc nhỏ xuống chút được không?”

Chị ta cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, “Phòng này cũng không phải của một mình mày, mày quản tao được chắc? Hơn nữa giờ cũng đang là Tết, mày giả vờ chăm chỉ gì đây hả? Cũng chả ai thèm khen mày lấy một câu đâu…”

Tôi lười cãi lại, âm thầm dọn đồ của mình, đeo cặp rồi ra cửa lấy giày.

Chị họ cắn quả táo, dựa người vào cửa, “Làm như tao bắt nạt mày hay gì mà mày tỏ ra tức giận như vậy.”

Tôi vừa định nói lại, dì tôi đột nhiên từ phòng khách đi tới, bà liếc mắt nhìn tôi cùng chị họ một cái.

“Hai đứa làm sao vậy?”

“Con nhỏ này chê con mở điện thoại lớn tiếng ảnh hưởng nó học tập! Đúng là người có thành tích tốt có khác. Sau này mà thi trượt đại học chắc chửi chết con luôn quá.”

Dì tôi thản nhiên trách móc chị họ, “Mày nữa, sao lại đi chọc em? Đưa điện thoại đây cho mẹ, không cho mày xài nữa.”

Chị họ trừng mắt nhìn tôi, ngoan ngoãn đưa điện thoại di động ra cho dì giữ.

Tôi đứng trước cửa không nói lời nào, dì quay đầu nhìn tôi, “Hàn Tĩnh…”

Không đợi bà nói xong, tôi liền mở miệng cắt ngang câu sau, “Chị họ, em xin lỗi, là lỗi của em. Dì, con xin lỗi.”

Tôi cúi đầu trước họ, và sau đó mở cửa và đi ra ngoài.

Một giây trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói của dì từ trong phòng.

“Cái tính nết khó ưa đó giống hết người bố chết tiệt của nó, chắc kiếp trước mình đã nợ người họ Hàn cái gì đó nên số mình bây giờ mới khổ vậy…”

Tôi không về nhà mà ôm theo cặp sách đến trường học, bên ngoài thật sự lạnh, lạnh đến mức khiến chân tôi tê dại.

Tôi đã đi bộ trong tuyết hơn bốn mươi phút, mặc dù đã vùi mặt vào chiếc khăn choàng cổ, tôi vẫn sợ bị người qua đường trông thấy bộ dạng ủ rũ của mình.

Hôm nay đáng lẽ phải là một ngày vui vẻ, nhưng có vẻ là nó không dành cho tôi.

9.

Trong lớp không có một ai, tôi cũng không mở đèn, lần mò tìm chỗ ngồi của mình xong liền vùi đầu nằm sấp trên bàn.

Chỉ chốc lát thôi, đừng có ai nhìn thấy tôi…

Nhưng mọi chuyện lại không như tôi mong muốn.

Khi tôi đang chật vật nhất, Dương Chấn Phầm đột nhiên mở cửa lớp, đôi mắt sưng đỏ của tôi nhìn thẳng vào anh, anh ấy dường như cũng bị tôi làm cho kinh ngạc.

Tôi vội cúi đầu, trong lòng thầm cầu mong anh nhanh chóng rời đi, đừng hỏi điều gì hết.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân dần dần xa, giống như là đang lấy đồ ở tủ sách, rồi tiếng bước chân kia lại càng ngày càng gần cho đến khi cách tôi một bước thì dừng lại.

Tôi còn cho rằng anh sẽ hỏi tôi điều gì đó nhưng anh chỉ dừng lại có vài giây rồi quay đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy gói khăn giấy còn chưa mở nằm bên mép bàn.

Ngay lúc tôi đang rối bời bỗng nhận được điện thoại của mẹ, “Tĩnh Tĩnh, con có mâu thuẫn với chị họ à?”

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, “Dạ…Con đã nói xin lỗi rồi, mẹ không cần cảm thấy khó xử đâu.”

“Mẹ không có trách con, chỉ muốn lần sau con không sai thì không cần phải xin lỗi. Mẹ gọi điện cho dì con rồi, để nó quản con gái của mình cho tốt. Tĩnh Tĩnh, con đang ở đâu thế?”

Tôi nghe mẹ nói, những giọt nước mắt mới kìm lại lại không thể nhịn nổi cứ thế trảo ra, “…Con đang ở trường.”

“Về nhà đi con, nhà của chúng ta, lát tan làm mẹ sẽ mua cái gì đó ngon về cho con.”

“Vâng…”

Tôi cúp máy, rút ra một tờ giấy lau mặt, sau đó xách cặp rời khỏi trường.

Khi đi ngang qua bưu điện, tôi lại nhìn thấy Dương Chấn Phàm.

Nếu như là lúc bình thường, hẳn là tôi đã sớm cúi đầu vội vàng bước ngang qua nhưng lần này thì không.

Tôi chủ động đi tới, “Dương Chấn Phàm, lúc nãy cảm ơn anh.”

Anh ấy không chút để tâm, cười cười với tôi, “Không sao đâu, ai rồi cũng có lúc tâm trạng không tốt thôi mà. Đừng tạo nhiều áp lực cho mình quá.”

Tôi khẽ gật đầu, thì ra anh ấy cho rằng áp lực của tôi quá lớn nên tâm trạng mới không tốt.

Chúng tôi nói lười tạm biệt với nhau rồi quay người rời đi, tôi quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh trước khi rẽ.

Anh ấy vô tình làm đổ chậu hoa của bà cụ, đang không ngừng nói xin lỗi. Tôi bỗng nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, khi đó anh cũng xin lỗi tôi y như vậy.

Tôi khẽ cười ra tiếng, sau đó quay đầu bước đi.

Tết năm đó, tôi và mẹ đã cùng trải qua với nhau, nhưng với tôi, cái Tết đó chính là cái Tết thoải mái nhất của mình.

10.

Sau mấy lần ôn tập, kỳ thi cũng dần trở nên nhiều hơn, thường một bài thi có thể kéo dài cả ngày.

Mỗi lần thi Ngữ văn, tôi đều dành đủ thời gian cho bài viết dài ở sau, sau đó sẽ dùng toàn bộ tâm trí để chọn từ ngữ, đặt câu sao cho khi đọc nó sẽ trở nên sinh động, ý nghĩa hơn.

Bởi vì mỗi lần thi xong giáo viên đều sẽ in bài làm cao điểm nhất khối ra gửi cho các lớp khác đọc.

Thật ra thì trước kia cũng vậy, tôi không quan tâm đến nó lắm, nhưng bây giờ trong tôi đột nhiên bùng lên một cảm xúc không thể giải thích được.

Lúc đầu tôi còn cho rằng chuyện này quá phù phiếm, sau này lại dần phát hiện ra, mình căn bản chỉ hy vọng ai đó có thể đọc được nó.

Người mà tôi nói đến không phải ai khác mà chính là Dương Chấn Phàm.

Mỗi khi ngẩng đầu lên, tôi sẽ theo thói quen mà nhìn vào chỗ của anh, cả khi những bài làm xuất sắc được phát ra, tôi cũng sẽ chăm chú nhìn từng chữ mà anh đã viết, rồi lặng lé ghi nhớ nó trong lòng. Trong giờ ra chơi sẽ thường đi ngang qua hành lang chỉ để có thể gặp anh, chào hỏi một câu.

Nhưng tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với anh hết, cố gắng giữ mọi chuyện trông bình thường nhất có thể.

Anh ấy sẽ không bao giờ biết rằng tôi thích anh rất nhiều.

Những cảm xúc kỳ lạ ấy làm tôi vừa thấy sợ vừa thấy vui, như thể trong cuộc sống nhàm chán của mình ngoại trừ học tập ra đã có niềm yêu thích khác.

Tôi thích ngồi trên tầng hai của cửa hàng văn hóa giáo dục đối diện trường vào buổi trưa hàng ngày, để mỗi khi anh đi ngang qua tầng dưới, tôi đều có thể ngắm nhìn anh qua khung cửa sổ.

Tôi thích đứng cách anh mười mét, đi từng bước sau lưng anh, tuyệt đối không đến gần cho dù là nửa bước.

Tôi thích mỗi khi có tiết của lớp học chính, lặng lẽ nhìn vào bóng lưng anh, như vậy tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

Anh ấy giống như vầng trăng treo trên bầu trời cao vời vợi kia vậy, tôi chỉ muốn ngắm chứ không hề muốn hái ánh trăng.

Sau khi vượt qua ba bài thi thử, điểm số của tôi cơ bản đều ổn định ở mức 689 điểm, nếu trong kỳ thi không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì số điểm này cũng đã đủ cho tôi bước vào Đại học Bắc Kinh.

Rất nhanh đã đến ngày rời trường, bạn bè trong lớp động viên lẫn nhau, tôi lẫn vào trong đám đông, nhẹ nói với Dương Chấn Phàm một câu, “Thi tốt nhé!”

Anh ấy không nghe thấy nó, nhưng cũng không quan trọng.

Hy vọng lần này anh ấy sẽ đạt được ước nguyện, đậu vào trường đại học mà mình thích.

Tôi ngồi trong phòng thi miệt mài viết. So với những kỳ thi trước đây, tôi nghiêm túc hơn lúc nào hết, những cay đắng khổ luyện trước đây ngay kỳ thi này sẽ quyết định số phận của tôi.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, từng giọt nước rơi trên cửa kính, lúc bước ra khỏi phòng thi tôi vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.

Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng, thời trung học của mình đã thật sự kết thúc rồi.

Lúc đi tới góc phố, tôi nhìn thấy Dương Chấn Phàm ở ngã tư phía đối diện, tôi bước đi như chạy về phía bóng dáng kia, nghĩ tới lúc qua đó mình sẽ nói gì với anh, cho dù chỉ là hỏi một câu, “Thi thế nào rồi?”

Trước kia có lẽ tôi sẽ không dám, sẽ do dự rất lâu, nhưng lần này tôi muốn quang minh chính đại đi bên cạnh anh, giống như bạn bè bình thường tùy tiện nói vài câu.

Nhưng đèn đỏ bỗng lại sáng lên khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn một con đường.

Và thật tình cờ, ở bên phía anh đèn vừa bật xanh, tôi nhìn bóng dáng anh khuất dần nơi ngã rẽ.

Tôi vẫn không thể nói chuyện với anh.