Anh Sẽ Không Hay Biết

Chương 6



18.

Những năm nay tôi và mẹ đã cùng dành dụm một khoản tiền, đủ để trả tiền cho một ngôi nhà ở Quảng Châu, tôi chọn một ngôi nhà nhỏ, không nằm ở phía trung tâm.

Tôi xin nghỉ phép ở đơn vị một tuần, về quê đưa mẹ đến Quảng Châu.

Trước khi đi tôi lại đến cửa hàng văn hóa giáo dục đối diện trường, bà chủ vẫn nhiệt tình như trước đây, bà ấy nói tôi thay đổi nhiều quá, suýt chút nữa đã không nhận ra.

Tôi muốn mua một ly cacao nóng nhưng bà chủ nói rằng máy pha cacao đã bị hư từ hôm qua nên không thể bán món đó cho tôi được. Bà ấy còn nói rằng tháng sau sẽ bán cửa hàng này đi vì trường cấp 3 của chúng tôi cũng sắp chuyển đi.

Tôi vẫn ngồi trên tầng hai cho đến tối.

Kỳ thực, những năm này chỉ cần quay lại đây, tôi sẽ ngồi cho đến thật lâu. Nhưng hôm nay là lần duy nhất mà tôi ngồi ở đây với tâm thế không hy vọng vào bất cứ điều gì.

Tôi không còn mong một bóng hình nào đó sẽ xuất hiện, tôi chỉ muốn nhìn kỹ lại nơi mình đã từng sống lần cuối, nơi đây đã ghi dấu bao nhiêu năm tháng vui buồn hạnh phúc của tôi, còn là nơi cất giấu bao tâm sự thiếu nữ một thời rực rỡ.

Giây phút này, tôi cùng Hàn Tĩnh của tuổi mười bảy như hòa làm một, cùng nhau ôm một kỷ niệm khó phai của quá khứ rồi sau đó vội vàng nói lời tạm biệt.

Từ bây giờ, những hành trình trong quá khứ sẽ để lại cho cô ấy, tôi sẽ mang những giấc mơ chung của chúng tôi đến cùng một chặng đường mới.

Tạm biệt.

Sau khi trở về Quảng Châu, tôi đưa mẹ đến căn hộ mà tôi hiện đang sống, ngôi nhà mới vẫn chưa được trang trí gì nên giờ chỉ có thể sắp xếp như này trước.

Ngay khi trở về đơn vị, tôi nhận được thông báo về chuyến công tác đến Nam Kinh, vì vậy tôi lại vội vã về nhà thu thập hành lý.

Tôi rất thích Nam Kinh, luôn muốn đến thăm nơi đây, nhưng những năm này công việc quá bận rộn, không có thời gian cho bản thân nghỉ ngơi, nay hiếm khi mới có cơ hội đến đây liền phải đi dạo một chút.

Sau một ngày phỏng vấn, tôi đã đến một con đường Linh Nguyên nổi tiếng ở Nam Kinh.

Bây giờ là tháng chín, những chiếc lá vàng trải đầy đường phố, giống như đang ở trong một giấc mơ.

Tôi lấy điện thoại ra định chụp lại cảnh đẹp này, nhưng thông báo Weibo lại đột nhiên hiện ra.

Tôi nhấn vào nó, là một tấm ảnh được đăng bởi Dương Chấn Phàm.

Trong ảnh là hai hàng ngô đồng màu vàng cao chót vót đan xen với nhau, giữa đường có mấy chiếc xe đang chậm rãi chạy ngang qua, người đi bộ hai bên đường thưa thớt.

Tôi phóng to bức ảnh lên, bóng dáng một cô gái mặc áo khoác kaki với mái tóc buông xõa khiến trái tim tôi run lên.

Cây ngô đồng ở Nam Kinh tràn ngập ánh nắng mặt trời, tôi quay đầu nhìn lại, dường như đã thấy số phận của mình.

Phiên Ngoại - "Vắng mặt trăng"

Thật ra đã lâu rồi tôi không gặp Dương Chấn Phàm, lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là vào kỳ nghỉ đông năm thứ nhất.

Tôi đã vô số lần tưởng tượng trong đầu mình khung cảnh chúng tôi gặp lại nhau, nhưng tiếc là số phận như trêu đùa tôi, tôi chưa bao giờ có thể làm được điiều đó.

Không ngờ rằng sau nhiều năm, mong muốn này đã trở thành sự thật, và còn là gặp nhau trong thành phố mà tôi yêu thích nữa.

Chúng tôi tìm thấy một quán cà phê trông khá trang nhã gần đó, cùng ngồi xuống và trò chuyện với tư cách là bạn cùng lớp cũ.

“Hàn Tĩnh, cậu thật sự thay đổi nhiều quá, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.”

Tôi cười cười, “Cậu cũng vậy, mặc vest thế này trông chững chạc hơn nhiều.”

Không, cho dù ở một khoảng cách rất xa, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh cúi đầu khuấy cà phê, “Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?”

“Sau khi tốt nghiệp tôi đã đến Quảng Châu làm phóng viên, còn cậu thì sao?”

Anh ấy bất đắc dĩ cười cười, nhún nhún vai, “Tôi vẫn như cũ, làm phát triển phần mềm tại một doanh nghiệp nhà nước.

Tôi biết.

Trong một giờ tiếp theo chúng tôi nói về trường đại học của mình, về công việc và cuộc sống riêng, tôi nhận ra rằng những điều này và những điều tôi cảm nhận trên Weibo rất khác nhau, lần này anh thật sự ngồi đối diện với tôi, chính miệng kê với tôi về những kinh nghiệm trong mấy năm qua.

Mỗi lời anh nói tôi đều nghe rất nghiêm túc.

“Sao tôi lại có cảm giác như cậu đang phỏng vấn tôi vậy, đây là bệnh nghề nghiệp của phóng viên sao?”

Nghe anh nói đùa, tôi khẽ cười ra tiếng, “Có lẽ là vậy, sau khi làm công việc này, tôi có cảm giác như mình đã nói hết những gì mình không thể nói trong suốt 20 năm qua.”

Bầu không khí thoải mái sau khi qua đi, chúng tôi liền rơi vào trạng thái lúng túng. Thật ra giữa chúng tôi cũng không quá thân quen, nên chẳng có mấy chủ đề mà nói chuyện.

Tôi vuốt ve ly cà phê trong tay, “Cậu với Lý Hạo Nguyệt thế nào rồi?”

Dương Chấn Phàm rõ ràng khựng một chút sau đó mới cúi đầu, “Chúng tôi đã chia tay rồi, cô ấy đã sang Anh để du học.”

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ họ vì lý do này mà chia tay.

"Cậu không giữ cô ấy lại sao?"

“...... Không có."

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói, “Lúc tôi còn nhỏ, trong nhà có nuôi một con mèo, tôi vô cùng thích nó. Mỗi ngày đều phải chải lông, tắm rửa cho nó, còn dắt nó ra ngoài đi dạo và thích làm nhiều bộ quần áo khác nhau cho nó từ những tấm ga trải giường bỏ đi.

“Về sau…Trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, lúc chuyển nhà đi không thể mang theo nó được. Mẹ tôi mới bảo nhất định sẽ tìm một ngôi nhà tốt đưa mèo con đến cho họ nuôi, lúc đó tôi không đồng ý, khóc nức nở rất lâu.”

“Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn phải thỏa hiệp, bởi vì mẹ nói với tôi, nếu mèo con sống với chúng tôi, cuộc sống của nó sẽ rất tệ. Nhưng nếu để nó đến nhà dì, họ sẽ mua cho nó rất nhiều thức ăn và quần áo cho mèo, hơn nữa nó cũng sẽ có ổ nhỏ của riêng mình.”

“Tôi và mẹ cùng ôm nó đến nhà dì rồi lén rời đi, nhưng mỗi ngày tôi đều sẽ hỏi về tình hình của chú mèo kia, mẹ nói nó sống rất tốt, hơn nữa cũng thích chủ nhân mới của mình. Lúc ấy tôi cảm thấy có chút buồn lại có chút vui.”

“Dần dần về sau tôi không hỏi về nó nữa, dù sao chỉ cần biết nó sống ở chỗ mới hạnh phúc là đủ rồi. Cho đến một ngày trên đường tan học về tôi gặp dì đang mua rau nên dừng lại hỏi mèo con dạo này có khỏe không? Vẻ mặt dì đầy áy náy nói với tôi rằng mèo con đã ch.ết rồi.”

“Ngày hôm đó tôi vừa cảm thấy buồn vừa thấy tức giận, lần ấy là lần duy nhất tôi nổi nóng với mẹ. Tôi hỏi bà vì sao lại lừa mình, rõ ràng mèo con được đưa qua đó chưa đến một tuần liền tuyệt thực ch.ết, vì sao lại phải nói dối tôi rằng nó vẫn sống rất tốt?”

“Mẹ nói với tôi rằng do bà sợ tôi buồn, hơn nữa nguyện vọng ban đầu của chúng tôi không phải là đều hy vọng nó có thể có cuộc sống tốt hơn sao? Thật ra tôi rất ít hối hận về chuyện gì đó, nhưng cho đến bây giờ, mỗi lần nghĩ về con mèo kia, tôi đều nghĩ rằng nếu lúc đó không đưa nó đi thì tốt rồi.”

“Hai ngày trước, đồng nghiệp của tôi nói mèo nhà họ mới sinh, muốn tặng tôi một con nhưng tôi không nhận. Tôi nghĩ rằng bản thân mình sau chuyện đó sẽ không nuôi thêm bất cứ động vật nhỏ nào nữa.”

Dương Chấn Phàm vẫn cúi đầu im lặng nghe tôi kể xong câu chuyện này, tôi nhấp một ngụm cà phê nhìn anh.

“Khoảng thời gian này cậu sống vui vẻ sao?”

Anh ấy đã không trả lời nhưng tôi hiểu được đáp án từ nét mặt ấy.

“Dương Chấn Phàm, đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”

Tôi dừng lại một chút, “…Mất đi không nhất định sẽ có lại, xoay người ôm không nhất định là người yếu đuối nhất.”

Lúc này anh mới kinh ngạc ngẩng đầu, sửng sốt nói, “Cậu cũng đã xem qua Giấc mộng đêm hè rồi sao?”

Tôi mỉm cười, anh cũng chợt cười theo, thoải mái dựa vào lưng ghế.

"Cảm ơn."

Trong một số cuộc trò chuyện giữa tôi và anh, hai từ “cảm ơn” xuất hiện nhiều nhất, nhưng chỉ như thế cũng đã đủ rồi.

Dương Chấn Phàm nhận được một cuộc điện thoại, ngượng ngùng nói lời tạm biệt với tôi.

“Đồng nghiệp của tôi còn ở trong khách sạn, bảo tôi nhanh trở về giúp anh ấy mua thuốc, tôi không ở lại nữa, hôm nay cám ơn cậu, Hàn Tĩnh.”

Lại một lời “cảm ơn” khác.

Tôi lắc đầu, “Không có gì đâu, cậu mau về đi.”

Anh ấy mỉm cười với tôi, nụ cười ấm áp như mỗi lần tôi gặp anh ở hành lang trong trường. Sau khi thanh toán xong anh bước ra cửa.

Tôi bỗng nghĩ tới cái gì đó, từ chỗ ngồi đứng lên, “Dương Chấn Phàm!”

Anh ấy nghi hoặc quay đầu lại, “Làm sao thế?”

“Tôi muốn hỏi một chút, cái kính hồi cấp 3 cậu đeo được mua ở đâu vậy? Tôi vẫn luôn cảm thấy nó rất đẹp…”

Anh ấy rõ ràng bối rối trước câu hỏi của tôi, nhưng tôi không có ý nói đùa, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời từ anh.

“Cái đó sao… Trước đây tôi được bố mẹ dẫn đi Tây An du lịch, do không cẩn thận làm hỏng cái kính ban đầu cho nên mua đại một cái mới ở ngay đó, mà chuyện cũng đã lâu rồi, tôi cũng không tìm được cửa hàng kia nữa…”

Tôi đã từng tìm khắp các cửa hàng kính ở tỉnh, đều không tìm được cái giống như thế. Sau nhiều năm tôi mới biết thì ra hướng đi của mình đã sai ngay từ đầu.

Tôi đứng tại chỗ mỉm cười gật đầu, “Được, cám ơn.”

Tôi ngồi trong quán cà phê, lần nữa nhìn bóng lưng của anh biến mất ngay lối rẽ ở góc phố. Bỗng nhớ lại ngày kết thúc thi tuyển sinh năm ấy, cũng có một ánh đèn đỏ ngay giữa chúng tôi.

Hóa ra có những câu chuyện đã được định sẵn kết thúc ngay từ đầu.

Tôi không thêm thông tin liên lạc của anh, chúng tôi vội vã gặp nhau rồi lại vội vã nói lời tạm biệt, mỗi người đều trở lại trong biển người rộng lớn.

Cuộc gặp gỡ này giống như sự nhân từ mà Chúa dành cho tôi, để xoa dịu sự nuối tiếc trong nhiều năm của mình.

Tôi mở Weibo, đăng xuất khỏi tài khoản “Light” rồi gỡ cài đặt ứng dụng.

Một thời gian dài sau, tôi nhận được tin nhắn Wechat từ cô bé mà khi ấy tôi làm gia sư, cô ấy đã trúng tuyển vào đại học Phúc Đán.

Tôi hỏi cô ấy, mong muốn năm đó có trở thành sự thật không?

Cô ấy trả lời tôi rằng có một số thứ chỉ để lại kỷ niệm và tiếc nuối, không có kết quả nào là kết quả tốt nhất, may mắn là hiện tại cô ấy đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thứ.

Đúng vậy, đời người có quá nhiều điều hối tiếc, bố và tuổi trẻ là những thứ khiến tôi hối tiếc mãi.

Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được tình yêu của tôi dành cho cuộc sống này, dù sao tôi cũng đã đủ dũng cảm để vượt qua.

Tháng 9 năm nay, ngôi nhà cuối cùng cũng được trang trí xong, mẹ con tôi dọn nhà đến tổ ấm mới của chúng tôi.

Buổi tối sau khi tắm rửa xong, tôi buồn chán nằm trên giường lướt Zhihu, đột nhiên có một chủ đề đập vào mắt.

“Cảm giác chua xót nhất khi thầm mến một người là gì?”

Tôi đã viết hơn 10.000 từ và ở phần cuối bài viết tôi có viết thêm một câu.

Dương Chấn Phàm, chúc anh mọi chuyện đều như ý nguyện, bình an hạnh phúc.

Em sẽ không thích anh nữa.

hoàn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!