Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 1: Tiết tử



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bóng đêm đã dần buông xuống, mà toàn bộ Hoa thị vẫn như chưa ngủ.

Lúc này ở trong một góc tại quán rượu, ngọn đèn không ngừng lóe ra màu sắc rực rỡ lại phối hợp với ca khúc khuấy động bởi DJ, trong nháy mắt khi Hàn Thư Duệ tiến vào, cậu có cảm giác như mình bước vào thế giới Thần Ma hỗn loạn.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi thân thể hỗn hợp giữa nam nhân cùng nữ nhân, cộng thêm những thân thể đang tận lực dán thật sát vào nhau, đủ để nói lên người trẻ tuổi trong xã hội này đều là nhất điên một mặt. Bọn họ tùy ý quấn lấy nhau, thậm chí còn liên tiếp hôn môi kịch liệt. Không khí nhuốm mùi dục vọng cuồng loạn.

Hàn Thư Duệ cau mày muốn lui ra bên ngoài, thình lình bị mấy tên đàn em dắt mình đến đây kéo lại: "Lão đại, anh đã nói hôm nay sẽ cùng tụi em hảo hảo chơi thật vui, anh không được đổi ý đâu."

"Các người chơi đi, chầu này tôi sẽ trả."

"Lão đại đừng mất hứng nha, hay là anh lên chức rồi thấy chướng mắt tụi em rồi hả? Nếu không phải, hôm nay nhất định phải cùng tụi em chơi đùa thỏa thích!"- Mấy tên tiểu tử thúi ỷ vào trong ngày thường tính tình cậu tốt, đơn giản chỉ cần đem cậu một mực kéo dài tới vị trí chủ chốt, cuối cùng còn chủ động chọn cho cậu một ly rượu cocktail màu xanh da trời.

"Lão đại anh ngồi ở chỗ này uống rượu, lát nữa nếu có mỹ nữ đến, anh không nên khinh thường nha, khi đó tuyệt đối không được quản tụi em."

Hàn Thư Duệ cười mắng một câu, lúc này mới chậm rãi nhấc ly rượu màu xanh da trời kia. Lại là một loại chất kích thích đây mà, nhưng đáng tiếc cậu sớm đã quá tuổi theo đuổi cảm quan rồi, hơn nữa bởi vì năm đó thân thể suy nhược nên cũng chưa đụng vào thứ rượu này bao giờ.

Nam nhân hạ thấp gò má xuống, dáng dấp mang theo một nét cười ấm áp yếu ớt, toàn bộ huyên náo bên cạnh dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới của cậu. Có thể tư thế ngồi nghiêm cẩn cùng với bộ trang phục chỉnh tề, lại để cho cậu lộ ra một luồng mùi vị cấm dục khó mà diễn tả được, khiến cho người ta theo bản năng bị hấp dẫn muốn tới gần.

Sau khi hết lần này đến lần khác từ chối mấy động thái ám chỉ cùng hưởng thụ đêm xuân, Hàn Thư Duệ không biết chính mình tự lúc nào trở nên được hoan nghênh như thế. Không khỏi tự mình cảm khái, tuổi trẻ hiện nay sao mà cởi mở quá vậy.

Mà ở một bên khác, tiểu tử biệt hiệu là tiểu Bát Hầu, đã cùng mấy cô em múa máy một vòng, lúc này ở quầy bar định uống một ly bia, nhưng thấy lão đại nhà mình dáng vẻ hình như không được dễ chịu, trong lòng có chút đau lòng, thật sự là lãng phí cho một khuôn mặt mà rất ít minh tinh đình đám có thể so sánh tới.

"Lão đại, tại sao không đi chơi?!"

Hàn Thư Duệ lắc lắc đầu: "Tôi không biết."- Nói đúng hơn, là không thích cũng không quen.

Tiểu Bát Hầu có chút bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng ở giây tiếp theo, nhìn thấy ly rượu vẫn bị lão đại cầm ở trong tay, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một kế: "Lão đại thực sự là vô vị, thế nhưng rượu cũng đã mua cho anh rồi, anh không uống quả là phụ tấm lòng của em quá đi. Hay là lão đại uống cạn ly rượu này, em liền bảo đảm phụ trách yểm hộ lão đại lập tức rời khỏi đây, thế nào?"

Hàn Thư Duệ liếc mắt, đương nhiên cậu không phải không nghe ra lời khiêu khích đơn giản như vậy. Nhưng, nếu có thể lập tức rời đi, một ly rượu cỏn con này hẳn là không đến nổi không chịu đựng được.

Tiểu Bát Hầu bị lão đại nhìn mà đổ mồ hôi lạnh cả người, nhưng ngay sau đó, Hàn Thư Duệ một hơi liền đem rượu uống vào trong bụng, làm Tiểu Bát Hầu sợ hết hồn. Hắn biết rượu kia là cực mạnh, loại cảm giác ruột gan đều bốc cháy lên nhưng lại sảng khoái cực kỳ, chẳng lẽ lão đại vẫn có thể bình tĩnh như trước được sao?

"Vậy tôi đi trước, mấy cô bé đó cậu chú ý nhiều một chút, tiền chi trả hôm nay tôi sẽ đưa cho cậu vào ngày mai."

Tiểu Bát Hầu còn muốn nói thêm gì nữa, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt so với bình thường còn muốn thâm thúy hơn của Hàn Thư Duệ, hắn không nhịn được đánh run lên một cái, tiện đà làm bộ dạng hệt như chó săn liều mạng gật đầu: "Lão đại anh đi thong thả, em sẽ chăm sóc tốt mọi người ở đây."

Hàn Thư Duệ gật gật đầu, cảm giác oi bức cùng choáng váng để cậu nhận rõ lập tức rời khỏi đây mới là lựa chọn chính xác. Cậu cố nén khó chịu lách khỏi đám hỗn loạn trong quán bar đi ra ngoài, sau đó trong nháy mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vọt tới bồn hoa ven đường nôn thốc nôn tháo.

Bởi vì cả một ngày đều chưa ăn gì, thứ nôn ra ngoại trừ nước, đại khái cũng chỉ có rượu vừa uống khi nãy mà thôi. Thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến loại cảm giác dính dính buồn nôn kia, mãnh liệt mà xông thẳng lên đầu.

Hàn Thư Duệ buồn bực cởi áo khoác âu phục của chính mình, tiện thể dùng sức kéo kéo cà vạt, muốn phóng thích loại cảm giác oi bức kia, bước chân lảo đảo về phía trước, nhưng trong lúc lơ đãng liền va vào một bóng người cao to.

"Xin lỗi."- Bởi vì cằm bị lồng ngực của đối phương đụng phải đau đớn, Hàn Thư Duệ trong nháy mắt liền tỉnh táo, thế nhưng sau một khắc mượn lấy ánh đèn nhìn thấy đường viền quen thuộc kia, trong nháy mắt lại có chút mê ly, không tự chủ mà đưa tay ra xoa xoa đường viền khuôn mặt cứng rắn cùng lạnh lẽo của đối phương.

Nam nhân tựa hồ muốn lùi lại, nhưng bị hành động của cậu lấy làm thú vị, đưa tay khẽ nâng cằm cậu lên: "Uống rượu như thế, không tốt lắm đâu."

Sự quan tâm quen thuộc, hay chỉ là một câu qua loa như cũ để Hàn Thư Duệ có chút hỗn loạn, tiện đà liều mạng vịn vào eo đối phương: "Ai, ai cần anh lo, chuyện của tôi xưa nay không cần anh lo."

Âm thanh mềm mại mang theo một chút làm nũng, lại phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, làm cho nam nhân cảm thấy bản thân không hề uống rượu cũng có cảm giác say say.

"Muốn đi theo tôi sao?"- Nam nhân tiến đến gần mang theo một loại mùi vị xâm phạm mãnh liệt, chỉ là Hàn Thư Duệ vẫn ngây ngốc ôm eo đối phương không chịu buông tay.

"Không được... Không được bỏ lại tôi."- Tiếng nghẹn ngào của con thú nhỏ đáng thương truyền đến, cũng kéo theo một màn xuân sắc giữa buổi đêm xinh đẹp.

******

Hai người vội vã tìm một khách sạn ở ven đường, Hàn Thư Duệ vẫn ngoan ngoãn nhìn chằm chằm đối phương không tiếp tục nói gì nữa. Đôi mắt to tròn đen láy cực mê người, nhìn có vẻ chăm chú nhưng kì thực không còn bất kỳ lý trí nào cả.

Nam nhân thoáng câu khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái ở hai mắt của cậu: "Trước tiên đi rửa ráy, trên người cậu thật dơ."

Con rối nhỏ tựa hồ nghe ra đối phương đang ghét bỏ mình, đôi mắt từ từ hạ thấp dần, hàng mi thanh thuần dài mượt phô bày, càng thêm mê người khó cưỡng.

Nam nhân hô hấp một trận, sau đó từ từ duỗi cánh tay thon dài mạnh mẽ ra, muốn nhanh chóng mở cái áo sơ mi trắng tươi đẹp lại có vẻ cấm dục kia ngay lập tức.

Thời điểm nên giơ tay Hàn Thư Duệ liền giơ tay, đến cả thời điểm cởi quần cũng ngoan như vậy. Nếu vẫn còn có thể chịu được, nam nhân kia đại khái không phải là thái giám thì cũng là thuần luyến phái khác.

Sau đó, chính là đem "con bạch trảm kê" này kéo vào phòng tắm.

Nam nhân trầm thấp thở dài một tiếng, sau đó đưa một tay kéo cằm Hàn Thư Duệ lên, dùng sức mà hôn môi cậu. Một cái tay khác nhẹ nhàng mở vòi nước nóng, tiện thể đem tất cả xuân sắc đều vùi lấp ở trong nước.

Không biết đến cùng đã qua bao lâu, khi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ là một màu hắc ám, mà trong gian phòng to lớn xa hoa vào lúc này chỉ mở một chiếc đèn tường màu vàng nhạt, âm thanh thở dốc cùng ám muội kia, trong nháy mắt đều tràn ngập khắp toàn bộ không gian.

Dưới tác động của nồng độ cồn, Hàn Thư Duệ cảm giác chính mình ngoại trừ xúc cảm vui vẻ còn có một loại thoải mái, cậu hơi hí mắt ra, miệng lớn thở hổn hển, đánh giá bóng người mơ hồ ở trước mắt này.

Thân hình quen thuộc cùng đường viền khuôn mặt kia, hầu như thiêu đốt chút lý trí còn sót lại trong thân thể, chủ động duỗi chân ra quấn lấy vòng eo gầy gò của đối phương.

Nam nhân hơi đình chỉ động tác lại, một giây sau bỗng nhiên cúi người xuống cười xấu xa một tiếng, nói gì đó nghe không rõ lắm, thế nhưng thứ đó nhập độ sâu cực đại làm cho Hàn Thư Duệ không nhịn được đưa tay ra ngăn chặn lồng ngực đối phương.

Hàn Thư Duệ lắc lắc đầu, con mắt mang theo một chút ướt át khẩn cầu nhưng lại nhận được một cái hôn che ngợp bầu trời của đối phương, động tác dưới thân cũng càng nhanh càng mạnh, cậu thét lên, nước mắt lăn dài muốn chạy trốn, bất quá không có chỗ để trốn. Cuối cùng chỉ có thể từng chút từng chút dưới động tác xâm phạm không ngừng nghỉ kia, nhỏ giọng nghẹn ngào cùng trầm luân.

Chỉ là nam nhân so với tưởng tượng càng thêm đáng ghét, đã giở trò gian khiến cho người ta xấu hổ, thế mà còn kéo dài nhịp độ cùng cường độ không phải của con người, mỗi lần quét qua đều dẫn Hàn Thư Duệ đạt tới giới hạn đối với nhận thức hoan ái.

Cậu đã bắn tới ba lần, vậy mà nam nhân trên người mới phát tiết được một lần, lần thứ hai kéo dài nhịp độ cùng cường độ, khả năng khống chế thật thành thạo điêu luyện, khiến cho cậu liều lĩnh lên tiếng xin tha.

"Không chịu được?"- Thanh âm của nam nhân trầm thấp êm tai, thế nhưng giờ khắc này tựa như một ác ma đáng ghét.

Hàn Thư Duệ tội nghiệp gật gật đầu, đối phương ở vành tai cậu cắn xé, động tác đó khiến toàn thân cậu không nhịn được có chút run rẩy, không nghĩ đến dục vọng của đối phương đang chôn sâu trong cơ thể cậu lại trướng lớn hơn một vòng.

"Vậy thì một lần cuối cùng này là được rồi, cậu ngoan ngoãn phối hợp tốt được chứ?"

Hàn Thư Duệ vẫn còn say rượu ngây ngốc gật đầu, nhưng mười mấy phút đồng hồ sau mới hiểu được ý của nam nhân ác liệt kia. Xác thực đúng là một lần cuối cùng, thế nhưng đối phương ở mỗi thời điểm sắp phát tiết liền thả chậm động tác, mãi đến tận khi Hàn Thư Duệ sắp mất đi ý thức, mới triệt để phát tiết ra.

Chất lỏng cực nóng, đánh vào vị trí thật xấu hổ để Hàn Thư Duệ phát sinh một tiếng rên rỉ đáng thương.

Nam nhân rất hài lòng ôm cậu vào trong ngực, Hàn Thư Duệ thì lý trí không rõ ràng, nhưng mũi cậu lại có chút chua xót.

Quả nhiên không phải người kia, xưa nay đều chỉ có cậu lừa mình dối người thôi.

"Cậu là của tôi."- Nam nhân tựa hồ nhìn ra sự đau lòng của cậu, ngữ khí càng thêm bá đạo.

Hàn Thư Duệ mềm mại vùi đầu vào lồng ngực đối phương, thân thể cong lại như con tôm nhỏ, không hề có một tiếng động mà lên án. Vừa rồi chỉ là cảm giác mơ ngủ mà thôi, tuy rằng sẽ cáo biệt với cuộc sống của xử nam, kỳ thực... Cũng không có gì phải để ý.

Cậu là đàn ông, cứ xem như bị chó cắn một cái là được rồi.

Nam nhân có vẻ không hài lòng khi cậu trầm mặc, đột nhiên lại tiến vào vị trí đã bị mình sử dụng đến tội nghiệp kia, không mang theo một tia nhu tình hoặc khoan dung, chỉ tràn đầy áp bức cùng bức bách.

"Không..."

"Tôi nói rồi, cậu là của tôi."- Thanh âm của nam nhân trầm thấp lại khàn khàn mê người, nghe vào trong tay Hàn Thư Duệ như một câu thần chú để cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại, dần dần ngoại trừ thở dốc cũng phát không ra bất kỳ thanh âm nào khác.