Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 13: Xấu hổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Hạo An chậm rãi đặt tay bên hông Hàn Thư Duệ, mặt dù bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu, nhưng kỳ thật Hàn Thư Duệ người ta là một người nóng nảy dễ xúc động lắm đó~ Giờ phút này khóe mắt đều nhiễm sắc hồng mỹ lệ, khiến Trịnh Hạo An mềm lòng hết sức.

Anh nhìn ra được trước mình hẳn là đã có người làm những hành động như vậy đối với cậu, hơn nữa người kia chắc chắn là nam nhân. Cho dù hiện tại người Hàn Thư Duệ thích là con gái đi chăng nữa, nhưng cũng có thể nói là mình còn cơ hội mà, không phải sao.

Thân thể Hàn Thư Duệ bị đối phương đụng chạm có chút run rẩy, không nói lời nào, mạnh mẽ dùng mắt trừng đối phương. Vốn khí lực của cậu cùng Trịnh Hạo An cơ hồ là không thể so sánh, huống chi hiện tại Trịnh Hạo An căn bản không hề say.

Cậu thật không ngờ anh ta coi mình như một món đồ chơi, buồn cười chính là bản thân cậu lại xem anh ta như bằng hữu thật sự.

"Tôi biết rõ hiện tại tôi làm như vậy, cậu sẽ rất khó tiếp nhận."

Hồn của Hàn Thư Duệ đã bay đi xa, nghe Trịnh Hạo An mở miệng, lập tức trừng mắt nhìn qua. Nếu biết rõ cậu không thể tiếp nhận anh ta, vậy sự tình này chắc sẽ không phát sinh đi.

Trịnh Hạo An bỗng nhiên mỉm cười, nhìn bộ dáng này của cậu, anh nghĩ chắc cũng không khác gì với động vật nhỏ là bao. Đối với thiên địch rất sợ hãi, nhưng lại giơ móng vuốt ra quyết không khuất phục. Bất quá cậu không biết, anh chính là thích tính cách này của cậu đấy.

Nội tâm ngứa ngáy, dĩ nhiên là càng không muốn buông tay. Nhưng... hôm nay tốt hơn nên dừng ở đây thôi.

"Nhưng là, tôi thích cậu, cho nên muốn giống như bây giờ áp đảo cậu, sau đó hôn cậu..."- Ánh mắt anh dần dần tối lại, không quan tâm mà tiến lên, tựa hồ muốn tiếp tục hôn cậu.

Tim Hàn Thư Duệ đập nhanh hết tốc lực, chỉ là đợi đến một lúc sau vẫn không có mưa to gió lớn kéo đến, vì Trịnh Hạo An đã nghiêng đầu, đè lên cậu mà ngủ mất rồi.

"Hỗn đản."- Hàn Thư Duệ nhỏ giọng mắng một câu, lần này cậu không xoay người thoát khỏi giam cầm của anh nữa, mà yên tĩnh nhìn ngắm bộ dáng hiếm có này, anh ta cứ như vậy, tùy ý ngủ thật say ở trên giường.

Hàn Thư Duệ kỳ thật rất muốn hung bạo đánh tỉnh tên hỗn đản này, sau đó hỏi anh rốt cuộc nãy giờ là đang nói với ai thế. Dựa vào cái gì mà người này lảm nhảm cậu một trận, chính mình thì lại đi nghĩ ngợi lung tung, xong xuôi tất cả rồi anh lại còn có thể ngủ say sưa như thế.

Thế mà, đến cuối cùng, Hàn Thư Duệ vẫn nghiêm túc giúp Trịnh Hạo An thay một bộ đồ ngủ. Còn đến phòng rửa mặt lấy một chút nước, cẩn thận giúp "người này" vệ sinh cá nhân xong, lúc này mới vội vàng rời khỏi.

Cậu chân trước vừa đi, Trần Đông Dược liền lập tức vào phòng. Đồng thời nhìn thấy Trịnh Hạo An sờ soạng góc áo của mình, cả người cười đến sung sướng khiến Trần Đông Dược chỉ có thể câm nín đứng nhìn.

Những người đang trong tình yêu hình như ngốc đi nhiều lắm a~ Ngài ấy vốn dĩ là một con hồ ly ngàn năm khôn khéo, người trước mắt này làm cho hắn có chút cảm khái.

"Trịnh thiếu, tư liệu của Hàn tiểu thiếu gia tra được cũng không sai biệt lắm, kỳ thật cha của cậu ta cùng ngài có chút thân quen đấy."- Biểu cảm lúc trước đã được Trịnh Hạo An thu lại, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh nhận lấy tư liệu mà Trần Đông Dược đưa tới, anh không ngờ Hàn Thư Duệ còn có thân phận như vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào, Hàn Thư Duệ hiện tại là người anh thích nhất, ưng ý nhất mà thôi.

Hàn Thư Duệ vẫn chưa biết thân phận của mình đã bị người khác phát hiện, vì khi từ phòng Trịnh Hạo An đi ra, không biết xui xẻo như thế nào lại bị Vương Như Thành bắt được.

"Hàn Thư Duệ, cháu nói cho chú nghe một chút, tại sao lại ở đây vào giờ này!"

Đáy lòng Hàn Thư Duệ kêu to một câu không tốt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười lấy lòng, trước tiên lên tiếng tố cáo: "Chú, cháu cam đoan hôm nay cháu thật sự có đi xem mặt, nhưng mà người ta điều kiện quá tốt, chướng mắt cháu, nên cũng không còn cách nào khác a."

Vương Như Thành vốn muốn lên tiếng hỏi trước, nhưng nhớ tới cuộc gọi của Hạ Sơ Tinh liền hiểu được tình hình: "Vì lúc đầu nghe qua lời chú nói, cô ấy cho rằng cháu có hơi ẻo lã, nhưng đứa con gái này tính cách thật sự rất tốt, tuy đối với người không quen biết có vẻ rất cao ngạo, nhưng ít nhiều gì thì người ta cũng vừa ý cháu mà."

Hàn Thư Duệ nghe vậy cũng chỉ cười cười không nói lại, lúc trước cậu đích thực có ôm tâm tình mà đi xem mắt, nhưng cái gọi là điều kiện tốt đối với cậu mà nói không quan trọng, chỉ cần hiền lành một tí, ôn nhu một tí, có thể thông cảm, chia sẻ với nhau là được rồi. Còn về vật ngoài thân, cho dù tại thành phố xa hoa này có bao nhiêu tòa nhà, cùng gương mặt xấu hay đẹp, cậu thật sự cũng không quan tâm.

Vương Như Thành nhìn bộ dáng không muốn quan tâm kia chỉ biết thở dài, dù sao thì ông cũng không miễn cưỡng cậu. Dù sao Hạ Sơ Tinh kia chỉ là con gái của hàng xóm thôi, Hàn Thư Duệ mới là người thân của ông.

Huống chi theo tính tình của con bé kia, rõ ràng trước đó là đã đắc tội Hàn Thư Duệ, sau lại coi trọng tướng mạo của nó. Cô gái như vậy không được thì thôi, đối với ông, Hàn Thư Duệ là một người thành đạt, để cậu tự mình chọn thì tốt hơn.

"Vậy cũng tốt, đã có kinh nghiệm lần này, lần sau chắc sẽ tốt hơn, cháu cũng sẽ nhẹ lòng một ít, đừng trì trệ mà gặp người mình thích cũng không dám nói, cũng không được rụt rè, phải theo đuổi người đó đến cùng, biết không."

Hàn Thư Duệ nghe đối phương cảm khái, mày liền chau lại. Cậu không muốn nhớ lại cảm giác hậm hực ở buổi coi mắt ban nãy nữa, cậu cũng không muốn tiếp tục đi xem mắt nữa, nhưng nghĩ đến hành động của Trịnh Hạo An ban nãy, cũng gật gật đầu với Vương thúc.

Nếu có thể tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp, như vậy cậu và Trịnh Hạo An về sau còn có thể đơn giản là quản gia cùng khách nhân a.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Hiển nhiên Hàn Thư Duệ không biết, nguyên nhân Trịnh Hạo An làm ra hành động thất thố này cũng vì cậu lén trốn đi xem mắt a.

Hai người chào tạm biệt, Vương Như Thành đang nghĩ phải nói vụ xem mắt không thành công cho vợ ông như thế nào đây, hơn nữa về sau cũng không thể cân nhắc cô gái Hạ Sơ Tinh này được nữa rồi. Di động chợt vang lên.

"Xin chào, xin hỏi là ai?"

"Như Thành, Hạo Hiên bởi vì ẩu đả đánh nhau nên bị đưa về cục cảnh sát rồi, tôi không biết làm gì hết, ông nhất định phải giúp nó a. Hạo Hiên rất ngoan, dù gì cũng là con ông, nhất định phải nghĩ biện pháp giúp nó ra."

Vương Như Thành lo lắng, hỏi địa chỉ rồi vội vàng chạy đến. Ông và vợ trước không mấy hòa hợp, nhưng đó là con mình, hiện tại nghe vậy, ngoại trừ thất vọng, ông cũng rất lo lắng.

Hàn Thư Duệ chuẩn bị rời đi, lại nhận được cuộc gọi của Vương Như Thành nhờ cậu giúp đỡ chuyện của khách sạn, chỉ nghe đối phương lo lắng đến nói năng không rõ ràng rồi lại nhanh chóng cúp điện thoại.

Cậu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ở thành phố này cậu hoàn toàn không có cách nào để giúp đỡ. Ngoại trừ giúp Vương Như Thành an bài những công việc ở khách sạn thì chỉ biết ngồi chờ tin tức mà thôi.

Chỉ là thế giới này dường như rất nhỏ. Hàn Thư Duệ vốn muốn an ổn mà sống, nhưng hình như phiền phức không muốn buông tha cho cậu. Ngày hôm sau, Vương thúc không đi làm, Hàn Thư Duệ đang làm việc chợt nhận được cú điện thoại của dì Vương.

"Thư Duệ, dì biết rõ cháu là đứa trẻ tốt, cho nên lúc này nhất định phải giúp Vương thúc của cháu a."

Đối phương vừa mở lời lại nói câu này, cậu hơi sững sờ nhưng cậu vẫn lên tiếng, nếu như gặp chuyện phiền phức...cậu cũng không ngại mà dốc sức giúp đỡ.

"Dì Vương có chuyện gì, dì cứ nói."

"Cháu còn nhớ cô gái cháu xem mắt lần trước không, lần này con trai của Vương thúc bị bắt vì đã làm việc xấu. Nhà của Hạ Sơ Tinh có quan hệ rất rộng, có thể lập tức thả Hạo Hiên ra, nhưng cũng đưa ra một điều kiện. Không phải là cái gì quá đáng, chỉ là muốn cháu về sau gặp gỡ, cố thể nhường nhịn cô ta một chút..."

Ngón tay thon dài của Hàn Thư Duệ xiết chặt điện thoại, cậu rất muốn hỏi dì Vương đang nghĩ gì vậy, nhưng hết lần này đến lần khác lời từ chối cũng không nói ra khỏi miệng được.

Khi Trần Đông Nhược rời khỏi, liền nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Hàn Thư Duệ.

Đương nhiên Hàn Thư Duệ có trông thấy hắn, nhưng nghĩ tới Trịnh Hạo An cũng có thể biết chuyện này, hô hấp liền ngừng lại, lập tức gật đầu với Trần Đông Nhược rồi mở cửa đi ra.

Trần Đông Dược không muốn nhiều chuyện, nhưng vừa nghĩ tới "ông chủ" nhà mình rất coi trọng người này, lập tức gọi điện thoại, tìm hiểu chuyện này rõ ràng.

Đến cùng là chuyện gì, có thể khiến cho Hàn Thư Duệ bị "ông chú" quấy rối đều rất trấn định, giờ này lại có sắc mặt tái nhợt như thế.