Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn Hàn Thư Duệ sắc mặt tái nhợt, Vương Hạo Hiên cũng không thấy sung sướng chút nào. Tên ngu ngốc này không hề phòng bị mà nghe y nhắc lại những chuyện ngày trước. Căn bản Hàn Thư Duệ không biết y tên gì, họ gì, cũng không ngờ rằng y ở thành phố này đi.

Mặc dù năm đó y chỉ là một tên tùy tùng của Phương Tử Kỳ, nhưng với tư cách là người khi dễ cậu ta nhiều nhất, lại dễ dàng bị quên như vậy, việc này thật không phải cảm giác tốt đẹp gì.

Vương Hạo Hiên đang cân nhắc, phải làm như thế nào mới có thể gợi lại ấn tượng cho cậu ta đây.

Không đợi Vương Hạo Hiên làm ra động tác tiếp theo, Hàn Thư Duệ đã chậm rãi lui về sau vài bước. Có lẽ vì được giáo dục cùng với tính cách của cậu không cho phép, cho tới bây giờ cậu cũng không phải là người khí thế kinh người hay phong quang nam nhân bốn phía.

Trước khi gặp được Phương Tử Xuyên, cuộc sống của cậu rất tự tại, nhưng bây giờ cậu đã thanh tỉnh. Vì người kia, khi quyết định kết hôn với chị mình, anh chỉ có thể là anh rể của cậu mà thôi.

Mắt Hàn Thư Duệ rất lớn, không mang theo tí cảm tình nhìn chằm chằm vào người khác cũng có chút khí thế nhất định. Biểu hiện này, ở những năm qua chỉ biểu lộ với cấp dưới, nhưng giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm giác được, chiêu này là cách sử dụng hiệu quả nhất.

Trừ năm đó, say rượu làm loạn với một nam nhân xa lạ, cậu chưa từng làm chuyện gì để hối hận cả. Vậy mà người trước mặt này còn mang theo tư thái cao cao tại thượng này nhìn mình, thật đúng là buồn cười.

"Cậu cười cái quái gì?"- Vương Hạo Hiên cau mày nhìn Hàn Thư Duệ. "Không nên vì nghe được tên của người nào đó mà bắt đầu không được bình thường nha. Hơn nữa nghe nói chị của cậu chẳng bao lâu sẽ sinh con đấy, nếu cậu đã thông suốt rồi thì quay về đó một chuyến thử xem."

Một tin nối tiếp một tin như sấm sét liên tục đánh vào cậu, Hàn Thư Duệ không phủ nhận đáy lòng mình đang không thoải mái. Nhưng cuối cùng cậu chỉ nhướng mày: "Cũng sẽ không quá lâu đâu, vì tôi đã tìm được một người có thể quay về cùng tôi rồi."

Sắc mặt Vương Hạo Hiên càng thêm đen, giọng nói có chút không tin tưởng: "Cậu thật sự còn có thể yêu thêm người khác sao? Đừng có cố ngụy trang, nếu không thấy bộ dáng chết đi sống lại của cậu năm đó, có thể tôi cũng bị lừa rồi."

Mặt Hàn Thư Duệ vẫn như cũ, không nói thêm gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.

Vương Hạo Hiên một là không kịp giữ cậu, hai là do tiếng hét giận giữ của Vương Như Thành, nhưng y vẫn không nhịn được muốn báo tin tức của cậu cho Phương Tử Xuyên.

Dù thế nào thì khi có sự can thiệp của Hàn gia, hành động của Phương Tử Xuyên cũng có hạn chế, thậm chí hắn còn bắt y đi tìm tin tức của Hàn Thư Duệ.

Không thể phủ nhận trước kia y cũng đã từng mê muội Hàn Thư Duệ, chỉ là khi theo chân Phương Tử Xuyên lăn lộn, y mới thu liễm lại. Nhưng hiện giờ chỉ có một mình y, Hàn Thư Duệ có thể thuộc về y hay không?

Vương Hạo Hiên càng nghĩ càng nóng, giống như người trêu chọc ban nãy không phải y vậy. Kỳ thật người có thể hiểu được Hàn Thư Duệ, có mấy người như y đâu.

Rõ ràng kỳ thị người ta như căn bệnh truyền nhiễm, lại muốn chặt chẽ mà đem người đó nắm trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, tướng mạo của Hàn Thư Duệ chiếm phần lớn nguyên nhân. Nhưng trọng yếu nằm ở chỗ cậu có tài nhưng lại không kiêu ngạo, đặc biệt thời điểm chìm vào lĩnh vực am hiểu của mình, cậu khiến người khác không thể rời mắt. Nhất là đối với người đã mê muội mình, cậu lại dùng nụ cười không phòng bị mà cười với người đó.

Quá thanh thuần cùng thân thiện, hoàn toàn không biết làm như vậy có thể.... Khiến cho người khác bùng cháy lên dục vọng tàn sát cậu.

Hàn Thư Duệ không hề biết những điều này, trái lại từ trước tới nay, cậu đều xem mình là người bình thường. Mang theo chút tự ti cùng cẩn thận từng li từng tí. Thậm chí chưa bao giờ sử dụng quan hệ của mình để khi dễ người khác.

Cậu tự mình trải nghiệm cuộc sống, hệt như một con chuột nhỏ tinh xảo, xinh đẹp, mở to đôi mắt đánh giá mọi người xung quanh, cũng dùng ánh mắt đơn thuần câu dẫn đó làm người khác lập tức muốn tới gần, nhưng điều này lại làm cậu hoảng sợ để rồi chạy xa ngàn dặm, khiến cho người ta vừa yêu vừa giận.

Buổi trưa ngày hôm sau, Hàn Thư Duệ đi mua một ít nguyên liệu đem tới Trịnh gia, bắt đầu công việc.

Buổi tối, Trịnh Hạo An xem một vài công văn, buổi sáng lại rời đi. Hàn Thư Duệ có chìa khóa nhà, lại thêm một Trần Đông Nhược tự nhiên thuận lợi mà vào.

Hàn Thư Duệ đối với Trịnh Hạo An có chút kinh ngạc, bất quá cũng rất nhanh bắt tay vào công việc, đem kinh ngạc tò mò của mình chôn dưới đáy lòng.

Bởi vì sợ tôm sẽ chết, Hàn Thư Duệ mang đi xử lý rất nhanh, đem tôm đã bỏ vỏ kỹ càng để sang một bên.

Trước tiên cậu đun sơ đậu Hà Lan, vớt ra bỏ cùng một chỗ với những con tôm đang được xào vàng óng. Mùi thơm theo hơi nóng bốc lên, làm Trần Đông Dược ngửi thấy liền muốn động tay.

"Hàn tiên sinh, sao nấu cơm sớm vậy?"-

Trần Đông Dược hiếm khi bắt chuyện với cậu, cậu cười cười: " Khiêm Dĩnh nói muốn ăn tôm, hơn nữa tôm này tốt với vết thương của nhóc đó, nếu anh đói bụng, cháo bên kia chắc là chín rồi, anh có thể ăn thử."

Trần Đông Dược muốn từ chối, nhưng vẫn nhận lấy chén cháo mà Hàn Thư Duệ đưa tới. Kỳ thật hắn đối với loại thức ăn không nhét được đầy bao tử này không có cảm tình gì, lại không nhịn được mà liếc nhìn món tôm đã được bóc vỏ kia.

Mặc dù có chút mất mặt, nhưng hắn và tiểu thiếu gia thích ăn tôm giống nhau, hơn nữa càng nhìn càng nhịn không được.

Trần Đông Dược vừa nghĩ vừa uống thử một ngụm cháo thơm mùi rau xanh, một giây sau hắn không nhịn được mà uống thêm vài ngụm nữa.

Bởi vì mới sáng sớm Trần Đông Dược phải qua bên này nên chỉ kịp ăn được vài cái bánh bao, vì vậy hiện tại đối mặt với món ăn thơm ngon nóng hổi này không thể cưỡng nổi. Hắn thật sự không nghĩ đến, vài ngụm cháo này lại khiến cho hắn thỏa mãn đến vậy.

Mỗi một hạt gạo đều được nấu mềm nhừ, nhưng không phải không có hương vị gì, màu xanh hoa quả cùng với hương thơm này làm cho hắn không dừng miệng được.

Hàn Thư Duệ nhìn thoáng qua nét thỏa mãn trên mặt Trần Đông Dược, khẽ cười, cậu đem một dĩa đầy những con tôm xào ngon mắt đến.

Trần Đông Dược miệng nói không cần, nhưng chiếc đũa không nghe sai sử mà đưa đến dĩa tôm, một ngụm nuốt xuống, hai mắt liền phát sáng, Hàn Thư Duệ thấy vậy có chút buồn cười cũng có chút vui vẻ.

Cho nên khi Trịnh Hạo An nghe được động tĩnh trong nhà, anh liền bắt gặp Hàn Thư Duệ mang tạp dề cuối đầu nói chuyện vui vẻ với Trần Đông Dược, thần sắc cậu có chút buông lỏng, khiến đôi mắt Trịnh Hạo An trở nên tịch mịch.

Một mâm đồ ăn lớn như vậy cũng dần hết, Hàn Thư Duệ lúc này đang quay mặt chuẩn bị cho buổi cơm tối nên tất nhiên không nhìn thấy Trịnh Hạo An đi tới.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Ngược lại người ăn thật nhiều nãy giờ -Trần Đông Dược bị dọa sợ, lập tức nhảy dựng lên, cuối cùng nghĩ mình cũng không có chuyện gì ở đây nữa, thật nhanh nâng cơm mình đang ăn, tự động lăn ra khỏi phòng bếp có chút chật chội này.

Hàn Thư Duệ cũng không phải là người nhạy cảm, nhưng nghe được âm thanh nuốt đồ ăn xuống của Trần Đông Dược cảm thấy có chút tò mò, nghiêng đầu lại, một giây sau tầm mắt hai người lơ đãng nhìn nhau.

Trên người Hàn Thư Duệ mang một cái tạp dề đầy những ô vuông, mái tóc mềm mại nghịch ngợm bay bay trong gió, đôi mắt kinh ngạc trợn to, làm cho lão sói nào đó chỉ choàng một bộ áo tắm vẫy vẫy đuôi một cách sung sướng.

"Tịnh tiên sinh....."- Hàn Thư Duệ có chút lắp bắp, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn qua một nửa thân trần cùng lồng ngực đang nhỏ nước của anh, có chút hâm mộ lại có chút xấu hổ mà nghiêng thân, "Tôi đang nấu cơm, anh chờ một chút là có thể ăn rồi."

Trịnh Hạo An nhẹ nhàng mỉm cười, đi tới bên người Hàn Thư Duệ, " Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi gọi cậu là Thư Duệ, cậu gọi tôi là Hạo An không phải rất tốt sao?"

Thanh âm của anh trầm thấp, mang theo mị lực mà chỉ đàn ông thành thục mới có, làm Hàn Thư Duệ cảm thấy mặt mình đang được nấu lên, đặc biệt khi cảm thụ được thân thể vạm vỡ hơn cậu không biết bao nhiêu lần của đối phương khiến cơ thể cậu mềm cả đi.