Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 19: Quần bơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hôm nay khí trời rất tốt, mặc dù nắng không nhiều, nhưng ngâm suối nước nóng vào thời điểm này đúng là rất tuyệt. Hơn nữa bên trong cư xá còn nuôi rất nhiều loại cá, tất nhiên cũng không thiếu những hồ cá dùng để chăm sóc "dung nhan".

Bất quá làm cho Hàn Thư Duệ sợ hãi thán phục ngoại trừ nơi nơi đều là hơi nước, chung quanh đều toàn là một cảnh sắc mỹ lệ, suối nước nóng nơi đây cũng không khác những suối nước nóng lộ thiên tự nhiên.

Đương nhiên cậu có thể hưởng thụ toàn vẹn mỹ cảnh này thì phải bỏ qua người nào đó đang mặc duy nhất một cái quần bơi đứng trước mặt mình.

"Cậu nhanh thay đồ đi, đứng như vậy cũng chả có gì thú vị cả."- Trịnh Hạo An rất nhanh đã thay đồ, tự nhiên mặc một cái quần bơi tự nhiên như không nói với Hàn Thư Duệ.

Hàn Thư Duệ không có trực tiếp quay đâu đi, vì thời gian dần qua, ánh mắt cậu vô thức nhìn thoáng qua thân thể rắn chắc của đối phương, cũng vì nói chuyện mà ngực hơi phập phồng.

Đa số những người có địa vị cao sẽ là thân bụng bia, thế nhưng thân thể người trước mắt so với cậu hàng ngày cố gắng luyện tập thì càng chuẩn hơn, ngay cả làn da lúa mạch khỏe khoắn mà người như cậu có đi phơi nắng cũng không bao giờ đen được và cũng chẳng bao giờ có được.

Không biết Trịnh Hạo An ăn gì mà lớn lên thân thể thon dài đến thế, cho dù có lông chân nhưng cũng không làm mất đi vẻ thon dài đó. Về phần hình dạng của cái kia được quần bơi bó chặt....càng làm cho Hàn Thư Duệ xấu hổ, mặt dần dần đỏ lên.

"Không nên gấp, trước đi thay đồ rồi tôi sẽ cho cậu xem thật kỹ."- Nghe được câu nói đen tối của Trịnh Hạo An, đầu của cậu gần như bị nổ tung.

"Lưu manh."- Hàn Thư Duệ thấp giọng lầm bầm một câu, rốt cục chịu không được mà bước thật nhanh đi vào phòng thay quần áo.

Chỉ là không cần đợi cậu đi ra, chiếc kính cũng đã phản chiếu toàn bộ bộ dáng chật vật của cậu. Đôi má ửng đỏ lại phối hợp với bộ dáng tức giận, khiến cho bộ dáng thường ngày của cậu có chút bất đồng.

Sau khi đi ra ngoài, cậu bị sự trêu chọc của Trịnh Hạo An làm cho suy nghĩ vớ vẩn.

Hàn Thư Duệ đang suy nghĩ lung tung lang tang, chợt nhìn đến chiếc quần bơi anh ta chuẩn bị cho mình, cậu liền hoàn toàn bất động.

Màu đen....Bó sát....không xuyên thấu nhưng lại rất mỏng nha.

"Thay xong chưa, Khiêm Dĩnh đang tìm cậu đây này."- Thanh âm của Trịnh Hạo An nhẹ nhàng vang lên, nhưng nghe vào trong tai cậu lại là một câu thúc giục có ý đồ rất bất hảo.

"Lập tức ra ngay."- Hàn Thư Duệ chỉ xoắn xuýt trong nháy mắt, cuối cùng dùng cái kết luận "đều là nam nhân như nhau" mà trấn an tâm tình đã muốn thoát cương của mình.

Tuy nhiên nếu đều là nam nhân thì sẽ an toàn sao, đáp án đương nhiên là không a~ Chẳng qua Hàn Thư Duệ đang rối loạn đến nổi không thể suy nghĩ đến điều đơn giản cùng dễ nghĩ đến như thế đâu.

Nửa phút sau, Trịnh Hạo An dựa vào cạnh cửa, cứ tưởng là sẽ đợi hơi lâu chợt nghiêng đầu sang, ánh mắt liền dừng lại trên thân thể thon dài mang theo một chút không được tự nhiên.

Làn da của Hàn Thư Duệ rất trắng nhưng cũng rất khỏe mạnh, thân thể thon dài, từng đường cong đều rất mê người, nhưng tư thái lại chưa được thoải mái.

Trịnh Hạo An chỉ cười cười, không tiếp tục chạy đi kích thích tiểu gia hỏa thuần lương này nữa, lập tức ra hiệu cho cậu đi đến nơi của Khiêm Dĩnh.Toàn bộ cư xá này không có ai, ngoại trừ vài người như Trần Đông Dược ra, ở đây cũng được xem như là đất phong của anh.

Ngược lại, Hàn Thư Duệ không được tự nhiên như vậy, trên đường đi cậu có chút cứng ngắc.

Trịnh Hạo An nhìn bóng lưng hoàn mỹ của cậu, bỗng nhiên như vô tình mà cầm tay cậu: "Đi thôi, ở đây không có ai khác đâu."

Hàn Thư Duệ thở dài ra một hơi, cảm nhận được đối phương đang nắm tay cậu lại mạnh mẽ mà rút tay ra.

Trịnh Hạo An cũng không phải loại người dở hơi vì những chuyện như thế này mà dây dưa, lập tức dẫn đường đến cái ao nhỏ, chỗ mà Khiêm Dĩnh đang ngồi chơi ở bên kia. Ao nhỏ này tương đối tinh xảo, ánh sáng phản chiếu vào những nền gạch lót phía dưới, những con cá nhỏ bơi dưới đó tương đối thích mắt.

Chân nhỏ của Trịnh Khiêm Dĩnh đang ngâm dưới ao, hơn trăm con cá vây quanh chân nhóc nghịch ngợm rỉa cắn, lộ ra gương mặt vui vẻ tươi cười rất đáng yêu chứ không còn cố gắng cứng nhắc như trước.

Hàn Thư Duệ đi đến bên cạnh cậu nhóc, ôn nhu nhìn nó, nhưng không có cho chân xuống ao.

Trịnh Hạo An cũng không để ý vẻ lãnh đạm của Hàn Thư Duệ, đem chân mình duỗi vào trong ao. Nhóm cá lập tức bơi đến gặm cắn lớp da chết bên ngoài.

Hàn Thư Duệ kỳ thật có chứng sợ hãi những thứ dày đặc, nhưng những con cá trong hồ này đều là màu cam xen lẫn màu trắng, màu như vậy nhìn cũng rất đáng yêu, thời điểm chúng làm thành một đoàn, cậu cũng không cảm thấy sợ đến nổi gai óc.

Trịnh Khiêm Dĩnh nắm tay cậu, thấy cậu cả ngày vẫn không chịu đùa giỡn liền đem một con cá con tới: "Cá con rất thú vị, anh không thử sao?"

Nếu có một đôi mắt to tròn đề nghị cậu làm những chuyện khác thì việc gì cậu cũng sẽ làm, nhưng nói cậu chơi với đám cá này, cậu thật không thể làm được.

"Cháu chơi đi, chú không thích chơi cái này."- Hàn Thư Duệ cố gắng từ chối uyển chuyển, cố kháng cự chuyện này.

Trịnh Khiêm Dĩnh bỗng nhiên thông suốt, hai mắt sáng lên: "Anh nhất định là sợ ngứa, lớp của em có một bạn béo béo cũng siêu cấp sợ những thứ...con cá này, nhưng khi thử rồi anh chắc chắn sẽ thích đấy. Thật đó, anh thử xem."

Hàn Thư Duệ đang nhìn nhóc con nói chuyện tựa như đang dụ dỗ một đứa trẻ là mình, khóe miệng vô thức mà co rút. Không đợi cậu lên tiếng từ chối, Trịnh Hạo An ở bên kia đã lên tiếng: "Chú Hàn của con, là sợ những con cá này, con không nên ép chú ấy."

Trịnh Khiêm Dĩnh nghe cách xưng hô "chú này chú nọ" liền quệt quệt khóe môi, chỉ là đôi mắt to của nhóc vẫn nhìn thẳng vào Hàn Thư Duệ, mang theo một loại thú vị mà chỉ có tiểu hài tử đối với đồ vật mình yêu thích mới có.

Năm giây sau, Hàn Thư Duệ liền xông pha, duỗi chân chậm chậm rãi rãi vào trong ao nhỏ, mang theo tâm tình thấy chết không sờn mà đưa chân vào nước.

Bởi vì xung quanh không có cá con nhiều, Hàn Thư Duệ thở dài một hơi.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Trịnh Khiêm Dĩnh quan sát tình hình của Hàn Thư Duệ cả nửa ngày. Trong nháy mắt hiện lên trò đùa dai, vui vẻ đặt chân nhỏ lên chân Hàn Thư Duệ, rồi cúi người xuống.

Những con cá bị động tác này dọa sợ, nhưng rất nhanh liền xúm trở lại.

Hàn Thư Duệ không dám làm ra động tác mạnh gì, chẳng qua khi cảm giác được tê tê ngứa ngứa ở hai lòng bàn chân truyền đến, sắc mặt của cậu liền kinh hoàng vì thuận thế mà bị rơi xuống nước.

Bành một tiếng, cái ao nhỏ không sâu không cạn kia lập tức bị bắn nước lên.

Trịnh Hạo An đứng dậy ngay lập tức, Hàn Thư Duệ bởi vì bị rơi xuống nước không hề có phòng bị nên đang ho khan liên tục, những con cá dưới hồ lập tức bơi lại xung quanh...từng đoàn...từng đoàn.

Khi Hàn Thư Duệ đang kinh hoảng, Trịnh Hạo An đã nhanh tay bế nam nhân nhỏ gầy ở trước mắt anh: "Thật sự không thích thì cũng đừng có cậy mạnh."