Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 22: Kiếm tiền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không nói đến tâm tình của Trần Đông Dược biến hóa như thế nào, bên này, Hàn Thư Duệ đã bị ai kia lật qua lật lại, bị ăn sạch sành sanh, hơn nữa so với ban đầu càng kích thích hơn.

Dù sao lần trước cũng là Hàn Thư Duệ uống rượu, bị giày vò xong vẫn thấy rất mơ mơ màng màng. Thế nhưng hiện tại thì khác, đây là nơi công cộng, cậu lại còn rất thanh tỉnh, bị ép làm những tư thế kỳ quái, quả thật đem lại khoái cảm mới lạ cho cậu, đồng thời mặt còn suýt chút nữa là sưng huyết nổ tung.

Thế nhưng, Trịnh Hạo An vẫn còn thấy chưa đủ, anh dùng hết thủ đoạn của mình khiến cậu khuất phục cầu xin tha mạng, một lần lại một lần, so với trước còn mãnh liệt hơn, khiến Hàn Thư Duệ mắng luôn miệng không thôi.

Vì vậy, thời điểm trận hoan ái này kết thúc cũng là lúc ngoài phố đã lên đèn, cuống họng Hàn Thư Duệ khàn khàn, bộ dáng vô lực, nhìn Trịnh Hạo An đưa tay về phía mình, cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi mà trừng anh, nhưng cũng không thể làm gì được.

Chẳng qua, Trịnh Hạo An biết cậu không chịu nổi nữa, muốn cúi người bế người dưới đất lên. Đương nhiên anh cũng thấy mình có chút quá đáng, từ trong hồ, đến xích đu lại đến mặt đất, bất quá....kìm lòng không được nên cũng chả có cách nào khác.

Hàn Thư Duệ có chút mệt mỏi, được Trịnh Hạo An ôm lấy, rốt cuộc cũng yên giấc thiếp đi.

Trịnh Hạo An cứ như vậy mà ôm Hàn Thư Duệ, phớt lờ bộ dáng muốn nói lại thôi của Trần Đông Dược, một mạch đi thẳng về phòng của mình. Trần Đông Dược thở dài một hơi, đột nhiên Trịnh Hạo An bất ngờ liếc qua, đáy lòng hắn lập tức căng như dây đàn.

Mặc dù Trịnh Hạo An vẫn chưa nói gì, nhưng Trần Đông Dược lại cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Mấy năm nay khí thế của ông chủ mỗi lúc một mạnh hơn, tựa hồ còn muốn vượt qua cả lão gia nữa.

Nhưng muốn ở cùng với Hàn Thư Duệ, tựa hồ như vậy vẫn còn chưa đủ. Có lẽ ngay cả Trần Đông Dược không phát hiện rằng, chính mình từ lúc nào đã tự động coi Hàn Thư Duệ và ông chủ của mình thành một đôi rồi.

Khi Hàn Thư Duệ tỉnh lại, ngoài cửa sổ là bóng đêm bao phủ. Trong phòng vẫn sáng đèn như trước, ánh mắt Trịnh Hạo An không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không lộ ra bất kỳ ôn nhu nào, khi đối mặt với cậu mang theo chút lạnh lẽo.

"Tỉnh rồi, có đói bụng không?"- Thấy động tĩnh của cậu, Trịnh Hạo An chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng cười, mang theo độ ấm....Đại khái cũng đủ làm cho tim của một tiểu thiếu nam nào đó nhúc nhích.

Hàn Thư Duệ cố tình bày ra bộ dáng không sao cả, gật gật đầu: "Có chút."

Trịnh Hạo An rời khỏi bàn làm việc, rất nhanh như ảo thuật biến ra 2 chén cháo được giữ ấm. Hương vị thơm ngon khiến người ta muốn ăn liền chứ nói chi nó còn đang nghi ngút khói thế kia, vừa nhìn đã thấy ấm áp khó tả.

"Vừa mới làm đấy, thấy cậu không đứng dậy nổi nên tôi đã chuẩn bị tốt cả rồi."

Hàn Thư Duệ đỏ mặt lên, rõ ràng là do tên hỗn đản nào đó làm quá đáng như vậy, nhưng hiện tại vì rất đói nên cậu cũng không thèm đi so đo với Trịnh Hạo An.

Món ăn rất ngon cùng tinh xảo, được đầu bếp điều chỉnh lửa rất tốt nhưng lại có chút yếu, bất quá mùi vị của những món này vẫn rất ngon, cậu cảm thấy không tệ chút nào.

Trịnh Hạo An nhìn người nào đó ăn ngon đến nổi hai mắt đều nhắm lại, hệt như mèo Kitty được thỏa mãn lập tức tươi cười. Ngay cả anh cũng không hiểu được tại sao mình có thể đi thích một tên ngu ngốc như thế này, nhưng anh cũng không muốn buông bỏ cậu.

"Ăn xong rồi thì đi ngủ sớm một chút, sáng mai có rất nhiều chuyện để làm đấy."

Hàn Thư Duệ ngoan ngoãn gật đầu, ăn xong còn tự giác thu dọn chén đũa qua một bên. Khi rửa sạch chén dĩa rồi lại sờ cổ và bụng của mình, cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào hết, đành nằm đó liếc liếc Trịnh Hạo An đang làm việc trên bàn.

Hết lần này đến lần khác nhìn qua lại làm cho Hàn Thư Duệ có chút sững sờ.

Khi nhìn thấy bố cục của cư xá này, Hàn Thư Duệ đã có chút ngứa tay rồi, bây giờ lại nhìn đến những bản vẽ chuyên nghiệp hoàn chỉnh khiến cậu có muốn cố gắng ép mình bỏ qua cũng không được. Trịnh Hạo An cảm thấy quái dị, nhìn cậu ngồi một bên ở trên giường.

Hàn Thư Duệ không có thói quen leo lên QQ*, sau đó lại rất nhanh bị âm thanh của tin nhắn vang lên phá hủy sự yên tĩnh của cả căn phòng, cậu nhìn thoáng qua Trịnh Hạo An thấy anh không phản ứng, Hàn Thư Duệ lúc này mới thở ra một hơi, điên cuồng muốn đâm lấy bạn tốt của cậu: Trăng sáng ngàn dặm.

*QQ: Ứng dụng thường dùng để chat bên Trung Quốc ấy.

Trăng sáng ngàn dặm: Có ở đó không?

Trăng sáng ngàn dặm: Bản vẽ lần trước không tệ, chúng ta bây giờ nên quyết định sẽ hợp tác như thế nào.

Trăng sáng ngàn dặm: Người đâu a~ Cậu mà không xuất hiện nữa thì tôi sẽ giận đấy.

Trăng sáng ngàn dặm: Cậu có ở đấy không, có thì C-K-Í-T..T...T một tiếng.

Trăng sáng ngàn dặm: *nằm vật xuống đảm nhiệm đùa giỡn* _(:3″ ∠)_, cậu đến cùng có ở đấy không a.

Hàn Bảo Bối: C-K-Í-T..T...T... – Đối với cái tên của tài khoản này, cậu có chút xoắn xuýt, bởi năm đó lúc mẹ cậu còn sống, bà đã đăng ký nó cho cậu, vì vậy cậu không muốn thay đổi cái nickname quỷ dị này.

Một cái nút màu xanh hiện lên trên ảnh nền.

Trăng sáng ngàn dặm: Cậu sống rồi!! Nếu muốn đi nơi nào thì nhớ báo tôi để dễ tìm a~ _(:3″ ∠)_.

Hàn Bảo Bối:...... Có chuyện gì sao?

Trăng sáng ngàn dặm: Cậu thật lạnh nhạt a~ Cậu còn nhớ bản thiết kế hồi trước không, nó đã được thông qua. Cậu đem số thẻ ngân hàng cho tôi đi, để tôi chuyển qua cho cậu năm vạn.

Tay Hàn Thư Duệ có chút run lên, biểu hiện vô năng, không phải nói chỉ có ba vạn thôi à, sao bây giờ lại thành năm vạn rồi...

Trăng sáng ngàn dặm: Người tiếp nhận bản thiết kế này rất thích cách thiết kế của cậu, hai vạn kia xem như người ta thưởng cho cậu đi. Bất quá việc này cũng có công lao của tôi nha, cậu muốn báo đáp cho tôi thế nào đây?:3

Hàn Thư Duệ không biết nên nghĩ gì, hơn nữa cũng rất thích dùng icon "Nằm vật xuống đảm nhiệm đùa giỡn" để biểu lộ cậu không có ý kiến gì, nhưng vẫn nói một câu cảm ơn.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Tuy nhiên ánh mắt cậu dần dần sáng lên, nhìn thấy thiết kế ngoài đời so với trong bản thiết kế của cậu có chút khác biệt, nhưng đối với ba tháng mà cậu đã bỏ ra, kết quả thật là quá tốt đi, làm cậu nghĩ đến việc sử dụng những bản thiết kế này để đi kiếm tiền. Hai người sau khi thanh toán tiền xong, 'Trăng sáng ngàn dặm' lại tiếp tục dùng đôi mắt trông mong, mong muốn được trao đổi số điện thoại với cậu. Bởi vì chắc chắn sau này sẽ làm ăn hợp tác với nhau nên cậu đồng ý, xem như là quan hệ hợp tác.

Hàn Thư Duệ nhìn tin nhắn thông báo số tiền của cậu, tâm tình tốt đến nổi tên lưu manh nào đó ôm lấy eo mình, cậu không có cứng nhắc như ngày thường, với lại cũng không muốn đi so đo với anh nữa.

"Có chuyện gì tốt sao... Sao lại cười đến câu dẫn người khác như vậy."

Hàn Thư Duệ không thèm so đo với người không được học văn học tử tế này, chỉ cần nghĩ đến số tiền lớn kia đã thấy sung sướng rồi, cậu cũng có quyết định xài món tiền này như thế nào luôn rồi.

Ví dụ như... mua lễ vật cho tên hỗn đản ngồi bên cạnh này chẳng hạn...