Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 29: Mánh khóe



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khuôn mặt Hàn Thư Duệ quá đoan chính, đặc biệt là mang theo một chút ôn nhu, một chút vui vẻ khi nói chuyện, kỳ thật giống như đang câu dẫn người khác, tuy nhiên cũng sẽ không đến mức nam nữ đều yêu mến cậu, chỉ là không mang đến phản cảm mà thôi.

Nhưng Lâm Đan Thanh lại không giống như vậy, hắn ta nghe được giọng nói trêu chọc của Hàn Thư Duệ. Vốn đã nghĩ đến một lý do hoàn mỹ để thoái thác, nhưng phần cơm bị hắn ta làm nghẹn ở khí quản, làm cho hắn ta sặc mà ho lên dữ dội.

"Cậu....khục......khục....nói bậy."

Hàn Thư Duệ tự nhiên đem nước qua cho hắn ta, đồng thời vỗ vỗ lưng của hắn: "Ai, cậu không cần sợ a, cho dù cậu có nói tôi như thế nào thì ít nhiều gì chúng ta cũng đều làm ở khách sạn này, đối với thói quen ăn uống của cậu như vậy thật không hay. Ho liên tục thế này, nếu đứng trước khách hàng với bộ dáng như vậy, chả khác gì ném mặt mũi của khách sạn đi mà."

Lâm Đan Thanh lập tức muốn thổ huyết, bảo sao hắn không ghi hận Hàn Thư Duệ cho được: "Cậu nói bậy bạ gì đó, ai nói xấu cậu?"

"Cậu."

"Chuyện cậu làm chẳng lẽ lại không cho người khác nói."

"Vậy cậu thừa nhận cậu nói bậy về tôi."- Hàn Thư Duệ tự nhiên cầm một miếng bánh ngọt trong mâm của hắn ta lên, cũng không để ý đến ánh mắt xung quanh, dùng giọng lưu manh hỏi ngược lại hắn.

"Phốc."- Đừng nói tới Lâm Lị đang đứng bên cạnh Hàn Thư Duệ cười, ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu cười rộ lên, kỳ thật quản lý cùng những nhân viên bên dưới chính là loại quan hệ thần kỳ như thế. So với loại người thích diễn xuất cao ngạo như Lâm Đan Thanh thì Hàn Thư Duệ bây giờ bày ra bộ dáng lưu manh, không đứng đắn hiếm có như thế, khiến cho bọn họ thấy hảo cảm hơn nhiều.

Anh tuấn ngời ngời như vậy, luôn dễ dàng đạt được ưu đãi, đa số là những cô gái chưa lập gia đình.

Lâm Đan Thanh thấy rõ không khí ở đây đang thay đổi, rất nhanh liền muốn chạy lên sỉ nhục Hàn Thư Duệ: "Tôi cũng không có nói sai, Trịnh tiên sinh là người tốt như thế mà còn không chịu được cậu, muốn khai trừ cậu. Bây giờ tôi thay thế vị trí của cậu, cậu liền nói như vậy, người nên tỉnh lại là cậu mới phải."

"Rõ ràng chỉ là một nhân viên cao cấp trong khách sạn này thôi, đừng tự cho mình là cao quý, là tài giỏi. Nếu tôi là Trịnh tiên sinh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu."

Hàn Thư Duệ đối với từ ngữ tốt đẹp miêu tả Trịnh Hạo An kia không khỏi nhíu mày, cũng không phản bác ngay mà ăn nốt miếng bánh cuối cùng, phủi phủi tay: "Trịnh tiên sinh nói tôi làm không tốt nên mới bị khai trừ sao? Thực không khéo là ngày hôm qua tôi còn giúp anh ta trông con trai đấy. Kỳ thực ai đảo điên thị phi mọi người cũng sẽ thấy rõ thôi. Nếu như cậu cứ một mực nói như thế... chúng ta có thể đến trước mặt Trịnh tiên sinh đối chất một phen."

Ánh mắt trong trẻo lộ ra một chút chăm chú của Hàn Thư Duệ, lập tức làm cho Lâm Đan Thanh xấu hổ mà nghiêng mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu.

Lâm Đan Thanh thật sự cũng không nói được là Hàn Thư Duệ làm sai điều gì, nhưng nếu trực tiếp nói cậu ta không làm sai việc gì thì tại sao Trịnh Hạo An lại đổi quản gia thiếp thân, không phải thế thì hắn cũng không dám nói những lời quá mức này.

Hàn Thư Duệ còn có thể tự do đi lại ở biệt thự của Trịnh Hao An, điều này đủ nói lên thái độ của Trịnh Hạo An rồi. Lâm Đan Thanh cũng có quy tắc riêng của mình, trước khi giao hảo tốt với Trịnh Hạo An, hắn sẽ không làm ra những chuyện vượt quá giới hạn.

Lại nói đến trước mắt, mọi người ngồi đây đã hiểu rõ không ít, vài người liếc nhìn đồng hồ rồi bắt đầu ăn cho kịp giờ vào làm việc.

Lâm Đan Thanh một lần nữa lại tự mình ném đi thể diện của mình, nhưng vì được rèn đúc qua nhiều lần nên hắn cũng bình tĩnh ngồi ăn hết bữa cơm, xong rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

"Tút tút tút..."

Một hồi chuông không tính là chấn động lắm, Lâm Đan Thanh nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này mới cung kính nhận máy: "Trần trợ lý, hiện tại cần tôi giúp gì sao?"

Hàn Thư Duệ ngồi gần đó, mơ hồ nghe được Trần Đông Dược ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì mà bệnh viện, nói cái gì mà phát sốt, lúc cậu muốn cẩn thận nghe thì cuộc gọi đã xong.

Sau khi Lâm Đan Thanh cúp điện thoại liền nâng cằm nhìn thoáng qua Hàn Thư Duệ, nhờ nhiều kinh nghiệm từ lần trước, hắn không nói gì thêm, lập tức đứng lên rời khỏi nhà hàng. Chỉ để lại Hàn Thư Duệ sắc mặt bình thường nhưng lại ăn một buổi cơm không có hương vị.

Ách... Trịnh Hạo An là một người sinh long hoạt hổ, không phải là bộ dáng dễ dàng bị bệnh, vậy có thể là Trịnh Khiêm Dĩnh hoặc Trần Đông Dược??

Cứ suy nghĩ mông lung như vậy, Hàn Thư Duệ cũng không biết mình đang là bộ dáng sầu não mà thở dài. Lại nghĩ ai bị phát sốt chắc cũng không sao, dù gì nó cũng là bệnh nhỏ, bác sĩ khám xong sẽ tốt lên mà.

Thế nhưng vượt quá dự kiến của Hàn Thư Duệ, Lâm Đan Thanh rời khỏi vào buổi trưa nhưng đến tối vẫn chưa quay về khách sạn. Dù sao thì lúc trước cậu cũng được gắn mác là "cố ý chiếu cố" cho Trịnh tiên sinh, Lâm Đan Thanh có thể làm việc bên ngoài là điều hiển nhiên.

Nhưng bây giờ xem ra, Trịnh Hạo An đã nghĩ thông suốt nên quyết định thay đổi người để chơi đùa rồi chăng!! Cũng có thể tình huống bên đó không tốt lắm, vì thế Lâm Đan Thanh không trở về được là chuyện bình thường.

Vào ban đêm, mặc dù Hàn Thư Duệ có chút xoắn xuýt nhưng vẫn đúng giờ đi đến biệt thự Trịnh gia. Khi vào nhà, cậu tìm khắp ngỏ ngách trong nhà mới tìm được Trịnh Khiêm Dĩnh đang cuộn tròn giấu mình trong góc.

"Khiêm Dĩnh, làm sao vậy?"- Hàn Thư Duệ tiến lên ôm lấy nhóc con đang tội nghiệp ngồi đó, cậu nghĩ những hạ nhân ngoài kia rốt cuộc là đang làm gì, đồng thời sợ tiểu nhóc con này sẽ có bóng ma trong lòng.

"Ba ba bị bệnh."- Tiểu hài tử nói ủy khuất như chính mình cũng đã mắc bệnh vậy, "Chú Trần đang ở bệnh viện cùng ba ba, nhưng ba ba cũng không thèm quan tâm em, em biết rõ là ba ba rất không thích em."

Hàn Thư Duệ nghe tin Trịnh Hạo An bị bệnh liền ngu ngơ mất một giây, nhẹ nhàng an ủi cậu nhóc, "Ba ba là sợ lây bệnh cho cháu, cháu đừng suy nghĩ bậy bạ."

"Mới không có. Năm đó nữ nhân kia là dùng thủ đoạn hạ dược ba ba, bằng không thì thân phận của nữ nhân kia sao có thể tiến vào Trịnh gia. Hơn nữa sau khi nữ nhân kia sinh em ra liền muốn thật nhiều tiền rồi cao chạy xa bay, vì vậy ba ba thật sự không thích em, thật sự."

Trịnh Khiêm Dĩnh sụp đầu khóc nức nở như bị bạo phát vậy, làm cho Hàn Thư Duệ có chút không dự liệu được mà kinh hãi. Một đứa bé có thể nói ra những lời này, chắc chắn bình thường đã có rất nhiều người nói ra nói vào làm nhóc con rất đau lòng rồi.

"Thư Duệ ca ca, anh dẫn em đi tìm ba ba nha. Nếu có anh ở đó, ba ba nhất định sẽ không đuổi em đi đâu!!."- Hàn Thư Duệ như bị sét nổ bên tai.

"Khiêm Dĩnh sao có thể nói như thế được, bất kể là như thế nào, ba ba mới là người thân nhất của cháu."

Hàn Thư Duệ nói những lời này là an ủi nhóc con, nhưng lại không đoán được nhóc lại mở to mắt, mang theo vài phần hiểu rõ, một lần nữa mà mở miệng: "Em biết rõ ngày đó ba ba cùng anh cãi nhau, đến tối ba ba lại một mực đứng lặng trước cửa sổ mà hứng gió nên mới bị phát sốt a. Nếu như anh đến đó thăm ba ba, ba ba sẽ cao hứng lắm đó."

Một câu nói ngây ngô của cậu nhóc, lại khiến Hàn Thư Duệ hết lần này đến lần khác ngơ ngơ ngẩn ngẩn không kịp phản ứng. Trịnh tiên sinh đi hứng gió rồi có thể cùng cậu cãi nhau mà sinh bệnh?!

"Cái này... Làm sao có thể."