Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Thư Duệ không biết người nào đó định ra tay, trên đường về cậu nhớ tới rất nhiều chuyện khi trước, chuyện có liên quan đến tay của cậu, chuyện đã từng trải qua tình thân, tình yêu, cũng đã từng sống trong cuộc sống phú quý vinh hoa, hoàn toàn khác với bây giờ.

Hàn gia được xem là thế gia đại biểu về Thư Hương, ông của Hàn Thư Duệ là người rất tài giỏi về thư pháp, ba của cậu lại không hề có tí năng khiếu về thư pháp cùng tính nhẫn nại, ông theo con đường chính trị nhờ vào quan hệ của vài người.

Nhưng ba cậu là con trai một trong nhà, đánh không nỡ mà mắng cũng không xong, ông của cậu chỉ biết đành mặc kệ, muốn làm gì thì làm.

Về sau, ba cậu vì muốn phát triển tiền đồ của mình nên cưới mẹ cậu. Hàn Thư Duệ cùng với chị gái _______ là chị em song sinh, thế nhưng tướng mạo cùng tính cách của hai người lại trái ngược nhau hoàn toàn.

Chị gái ________từ nhỏ thân thể rất tốt, không thường xuyên bị bệnh, đứa bé trai thì đối lập, ngày cảm mạo ngày phát sốt, tựa hồ khó nuôi lớn, sau đó người lớn trong nhà đau lòng đem cậu về sống chung với ông của cậu, tình trạng mới chuyển biến tốt đôi chút.

Bất quá tính tình cậu yên tĩnh nhưng cũng rất tốt, từ nhỏ Hàn Thư Duệ đối với thư pháp một mực yêu thích. Lúc một tuổi ngồi phá giấy Tuyên Thành được ông sắp trên bàn, năm tuổi thì dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình sao chép lại những nét chữ của ông, bảy tuổi có thể đi thi những cuộc thi thư pháp dành cho thiếu nhi, một mình cậu đánh gục hết những đứa trẻ mười mấy tuổi để ẵm hết giải quán quân.

Thế nhưng đến năm mười tuổi, mọi người mới dần phát hiện đứa bé này quá an tĩnh. Những đứa trẻ khác chơi đùa, mình cậu ngồi viết chữ, khi người lớn la mắng cũng chỉ biết cúi gầm đầu, khi bị bức quá dữ dội mới nâng đôi mắt to tròn kia lên, ánh mắt đó có thể làm người khác muốn mềm nhũn. Bất quá hy vọng cậu cùng những đứa trẻ khác chơi thì thật sự quá hảo huyền rồi.

Ba Hàn thật ra rất xem thường tính tình này của cậu, trong mắt của ông, Hàn Thư Duệ là không được giáo dục kỹ, người khác cùng cậu trao đổi, nói chuyện mà cậu cũng không dám. Hàn gia dù sao cũng là danh gia vọng tộc, ông ta chỉ thích những đứa trẻ được mọi người khẳng định mà thôi.

Vì vậy, Hàn Thư Duệ trưởng thành trong sự cưng chiều, không áp lực. Lúc mười ba tuổi, ba Hàn dùng lý do tiểu hài tử cần phải đến trường làm quen bạn bè, như quăng một còn cừu nhỏ vào bầy sói.

Hàn Thư Duệ cũng không khiếp đảm, kỳ thật trừ thư phòng tràn đầy mùi mực thì đối với cậu, nơi nào cũng đều giống nhau. Cậu thích ông, thích người mẹ ôn nhu của cậu, ưa thích thư pháp, kỳ thật cậu cũng rất thích những đứa trẻ tiến tới làm quen với cậu.

Chỉ là trong quá khứ, cậu không có bạn cùng lứa nào, khuôn mặt tinh giảo khiến nhiều người nhầm lẫn về giới tính làm rất nhiều người yêu thích cậu, nhưng cũng sẽ có người ghen ghét cậu, vì vậy bị cô lập cũng là vì lý do ấy.

Hàn Thư Duệ không thích cô độc, nhưng cậu dần dần cảm thấy khó tiếp cận những người bạn xung quanh. Tình huống giằng co rất lâu, mãi cho đến đầu năm cấp hai, Phương Tử Xuyên chuyển đến trường của cậu học.

Hàn Thư Duệ lúc đầu cũng không quá ưa thích những cậu bạn anh tuấn trong trường. Vì vậy, đối với những người đã anh tuấn lại còn chơi giỏi bóng rổ, cậu không thấy có hảo cảm cho lắm, nhưng đối phương lại cứ quan tâm đến cậu như một người bạn tốt vậy.

Có qua có lại, Hàn Thư Duệ càng ngày càng mang thêm một cổ sinh khí, đồng thời cậu cũng bắt đầu làm quen với những người bạn của Phương Tử Xuyên. Hàn Thư Duệ cảm thấy rất hạnh phúc, cứ như vậy mà đơn thuần cùng nhau lên cấp ba, cùng nhau lên đại học. Thư pháp của cậu đã được ông chấp nhận nên không cần khắc khổ luyện tập nữa, lúc đầu đối với thư pháp cũng là do yêu thích, nhưng vì một câu nói của Phương Tử Xuyên mà cậu đã đồng ý chọn ngành kiến trúc.

Tay cậu luyện bút cả mười mấy năm trời, cho nên về sau phát hiện mình đối với ngành này cũng có chút ưu điểm. Khi được thầy ở trường khen ngợi, cậu cũng có chút vui mừng.

Đối với thẩm mỹ, bố cục, thiết kế, tính toán...cậu hệt như cá gặp nước. Ngay cả Phương Tử Xuyên khi nghe Hàn Thư Duệ nói cậu chọn ngành kiến trúc vì câu nói của mình cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng buồn cười nhất chính là, thời điểm hai người xác định mối quan hệ cũng không chọc thủng tầng giấy cuối cùng kia, Hàn Thư Duệ thật không hiểu được dục vọng của cậu thiếu niên nào đó, vì vậy hai người lại nháo thành mâu thuẫn nhỏ.

Khi Hàn Thư Duệ lên đại học năm ba, cậu quyết định nói chuyện mình thích nam nhân cho ông nghe, không ngờ ba lại nghe được liền đến cắt đứt ngón tay giữa của cậu.

Sau đó Phương Tử Xuyên biết ngón tay cậu bị thương nên mới vứt bỏ việc du học để được đào tạo chuyên sâu, lúc đấy Phương Tử Xuyên cũng bắt đầu xoắn xuýt vì tương lai như thế nào, chị gái của Hàn Thư Duệ rất đúng lúc mà xuất hiện.

Cô nàng xinh đẹp, hào phóng, là loại con gái mà Phương Tử Xuyên yêu thích, quan trọng hơn chính là quyền thế của Hàn gia làm Phương Tử Xuyên nhanh chóng động tâm, bọn họ hẹn hò nhau, nhanh như tia chớp liền cử hành hôn lễ.

Hàn Thư Duệ bởi vì bị thương cùng áp lực việc học, nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên cũng vì cậu không muốn anh ta vì chuyện này mà tự trách.

Thẳng đến khi thiệp mời đưa đến tay, ban đầu cậu còn ngẩn ngơ, về sau cậu lại cho rằng đây là chuyện cười nào đó.

Nhưng hôn lễ vẫn cứ đúng hẹn mà cử hành, Hàn Thư Duệ bị thương ở ngón tay cũng rất tự nhiên mà mua vé, rời khỏi nhà, xuôi về nam, đi tới một thành phố lạ lẫm, cũng để quên đi một hồi mộng tưởng hoang đường năm đó.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Ba năm trôi qua, Hàn Thư Duệ cảm giác mình đã quên được chuyện ngày trước. Cậu cũng có lần quay về thăm ông, viếng bia mộ của mẹ.

"Sắc mặt khó coi như vậy, không thoải mái à?"- Trịnh Hạo An nhìn thấy sau khi cậu đi mua đồ ăn về sắc mặt liền không tốt, mang theo một chút ôn nhu mà hỏi thăm.

Hàn Thư Duệ lắc đầu, đẩy thức ăn qua cho Trịnh Hạo An: "Ăn đi, tôi không mua những thức ăn có nhiều dầu đâu, còn những món khác đợi sau khi anh khỏe rồi lại ăn sau."

Mang theo người nam nhân trước mắt này đem đến lăng mộ của mẹ mình, cũng muốn mẹ đánh đánh cái lão sói vẫy đuôi này, không biết lần này có đáng giá để cậu buông phòng bị hay không....

Lời của tác giả: Tính tình Hàn Thư Duệ có chút già dặn, nhưng khi ở cùng một chỗ với tiểu công thì rất ngốc, bởi vì tiểu thụ khi còn bé là người tự bế, Hàn Thư Duệ trưởng thành sớm cảm thụ qua tình thương cùng tang thương, nhưng mà khi gặp tiểu công thì lại rất đơn thuần, rất ngốc, hắc hắc hắc.....