Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 34: Gặp lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau khí trời rất tốt, lại thêm tâm tình của Hàn Thư Duệ cũng không tệ, ngay cả thảm đỏ khách sạn ngày nào cũng hiện diện ở đấy, nhưng trong mắt Hàn Thư Duệ lại mang theo cảm giác vui tươi.

Hàn Thư Duệ một mực chờ đợi, dưới đáy lòng cũng chuẩn bị hoan nghênh khách nhân. Vương Như Thành coi trọng cậu, cậu cũng cố gắng thể hiện cho thật tốt để báo đáp lại ông.

Thế nhưng cậu không nghĩ đến suốt một đêm cậu thông suốt hết mọi việc, người kia lại hết lần này đến lần khác hào phóng mà chạy đến trước mặt cậu. Cho cậu cảm thấy được một câu "Thế sự vô thường" cũng là rất có đạo lý a.

"Phương tiên sinh mời đi bên này, phòng ngài ở phía trước. Nếu có chuyện gì thì cứ báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết cho ngài."

Tư thái Phương Tử Xuyên tự nhiên, đặc biệt là trước mặt mọi người sẽ không làm ra hành vi thất thố, chỉ nói cảm ơn. Người ở bên ngoài nhìn thấy Hàn Thư Duệ có được vinh quang như vậy, dù sao Trịnh Hạo An cũng sẽ không thể ôn nhu được thế này.

Huống chi tướng mạo của Phương Tử Xuyên không xuất sắc bằng Trịnh Hạo An, nhưng hắn ta cũng được liệt vào hàng "suất ca", hơn nữa bộ dạng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi sẽ không bằng được Trịnh Hạo An.

Hàn Thư Duệ rất hiểu bộ dáng ôn nhu kia cũng chả nói lên được điều gì, về sau lại cho Lâm Lị luôn đi bên người cậu, khiến ba người ở cùng một chỗ, triệt để ngăn cách cơ hội của Phương Tử Xuyên.

Hàn Thư Duệ trước kia cho rằng mình đã hiểu rất rõ người nam nhân này. Nhưng sau khi cậu rời đi, cậu mới chân chính hiểu được, người này thật sự là có tài, hơn nữa còn mang theo dã tâm. Thậm chí làm ra chuyện ghê tởm như vậy, bây giờ lại có thể bày ra bộ dáng vô hại buồn nôn này.

"Phương tiên sinh, có việc gì xin ngài phân phó, bất quá, bây giờ tôi cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của ngài, chúc ngài ngủ ngon."

Sau khi Phương Tử Xuyên đi về phòng mình, dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu mà chăm chú nhìn Hàn Thư Duệ, thậm chí còn chúc lại một câu "Mộng đẹp" làm Lâm Lị chăm chăm mà nhìn.

"Lão đại, người nam nhân này rất tuấn tú, rất ôn nhu nha!!!! Hơn nữa không biết là em có cảm giác lầm hay không, nhưng em thấy anh ta đối với anh có hảo cảm đó."- Miệng của Lâm Lị khi không có việc gì làm thật rảnh rỗi, vừa đi ra từ phòng Phương Tử Xuyên lại bắt đầu luyên thuyên.

Hàn Thư Duệ vốn không yên lòng, bất quá cũng không vì chuyện lúc trước mà trước mặt cấp dưới của mình chửi bới Phương Tử Xuyên: "Ừm, chính xác là phong nhã đấy, nhưng người như vậy cô không nên suy nghĩ viễn vông."

Lâm Lị lúc này bị nghẹn họng một lát, lại tận lực nói cái gì mà thích lão đại nhất, làm Hàn Thư Duệ dở khóc dở cười. Bất quá nhờ vậy tâm tình bực bội của Hàn Thư Duệ dần dần bình phục.

Phương Tử Xuyên có việc nên mới đi vào thành phố này, hơn nữa tình cờ gặp lại cậu, có thể nói là ông trời nhìn không được cậu không chịu về thăm nhà đây mà. Chỉ là, nếu nói Hàn Thư Duệ nghĩ cách trốn tránh thì ba năm qua của cậu đã quá vô dụng rồi.

Năm đó, Hàn Thư Duệ mang theo chút tiền rời khỏi nhà, đường kinh doanh của Phương Tử Xuyên rộng mở, còn vì lấy được con gái duy nhất của Hàn gia mà được mọi người chúc phúc đến vui vẻ. Cũng năm đó, Hàn Thư Duệ chịu đói nhưng vẫn có thể biết đến tin tức con đường kinh doanh của Phương Tử Xuyên rộng mở đến nhường nào.... Bây giờ, cậu đã có công việc của mình, còn có một tình nhân không tính tới, vậy việc Phương Tử Xuyên muốn ở đây hay ở bất kỳ đâu cũng chẳng là việc gì to lớn.

Hôm qua, Hàn Thư Duệ đã suy nghĩ thông suốt, cho nên sự khó chịu kia cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt mà thôi. Nhưng nếu như Phương Tử Xuyên biết được những suy nghĩ này của cậu, bộ mặt ôn nhu còn giữ được trên mặt được hay không cũng là một vấn đề.

Công tác ngày hôm nay vẫn như thường, Hàn Thư Duệ cơ hồ không để cho Phương Tử Kỳ có cơ hội đến gần cậu. Phương Tử Xuyên là người dối trá, cũng sẽ không như Trịnh Hạo An bá đạo mà đòi nhân viên phục vụ này nọ, làm cho Hàn Thư Duệ thoáng thở ra nhẹ nhõm.

Đương nhiên đây không phải là cậu trốn tránh mà cậu ngại phiền toái, bây giờ Phương Tử Xuyên đã là anh rể cậu, điều này cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai. Thế nhưng cậu sợ người kia sẽ không nhớ rõ điều đó, hắn sẽ tìm thêm phiền phức cho cậu.

Hàn Thư Duệ nhìn đồng hồ, xác định đúng giờ tan làm, cũng không có việc gì đặc biệt nên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bởi vì hôm qua cậu dám hủy cuộc hẹn với tên quỷ hẹp hòi nào đó, nên hôm nay dù không muốn cũng phải đi. Chỉ là hết lần này hết lần khác, anh ta đi tham dự yến hội không dẫn theo Lâm Đan Thanh theo, lại lấy lý do cực "đoan chính" nói rằng người đó là đồ giải sầu thôi, làm cậu ngao ngán mà lắc đầu.

Đợi đến lúc cậu vội vội vàng vàng rời đi lại nghe đến tin Phương Tử Xuyên trong phòng đánh vỡ hai cái ly thủy tinh. Năm đó, Hàn Thư Duệ nhu thuận đến cỡ nào, nhưng hiện tại cậu đã trở thành người không lưu tình, càng xa cách.

Phương Tử Xuyên rất muốn đem Hàn Thư Duệ đến trước mặt mình, hảo hảo hỏi xem cậu những năm qua sống như thế nào, hỏi cậu vì sao năm đó không nói ra thân phận của cậu, có phải về sau không chấp nhận người mình yêu trở thành anh rể của mình, do không thể nào tiếp nhận được nên mới bỏ đi rời khỏi nơi đó...

Không nói đến bên này Phương Tử Xuyên là cỡ nào tự mình đa tình. Hàn Thư Duệ quay lại phòng thay quần áo, nhìn bộ lễ phục màu trắng không biết từ khi nào được đặt ở trên giường, không do dự thêm nữa, bắt đầu mặc nó.

Người giàu không đem một trăm vạn coi vào đâu, nhưng đối với người nghèo thì một trăm vạn này có thể chống đỡ được rất dài lâu, lời này, Hàn Thư Duệ rất tin tưởng. Cậu cũng không muốn làm bộ cự tuyệt Trịnh Hạo An, hơn nữa cậu cũng đã mua quà cho tên hỗn đản kia rồi, vừa vặn có thể đợi sau yến hội sẽ tặng anh ta.

Bất quá lần sau có thể đi yến hội như thế này, cậu phải dụng tâm báo đáp a, cậu đây mới không cần bị bao dưỡng đó.

Trong gương phản chiếu một bộ lễ phục màu trắng, bộ lễ phục được cắt may tỉ mỉ ôm sát thân hình thon thả của cậu, từng chi tiết đều được thiết kế tinh tế, hơn nữa tay áo còn được sửa đổi một tí, làm Hàn Thư Duệ càng thêm hấp dẫn.

Nháy mắt, Hàn Thư Duệ nghĩ Trịnh Hạo An dụng tâm nịnh nọt như vậy, coi như có chút....vui vẻ a.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Hàn Thư Duệ nhìn tấm gương đang phản chiếu gương mặt ửng hồng của chính mình, thời gian bỗng dưng như lùi lại vậy, như lui tới năm đó, một thiếu niên không rành thế sự mang chút sợ hãi cùng chờ mong.

Trịnh Hạo An vốn lo lắng tiểu tử này sẽ không chịu mặc lễ phục mà anh chuẩn bị sẵn. Bây giờ nhìn đến Hàn Thư Duệ, anh cảm thấy có chút sững sờ, mang theo sự sung sướng ngay cả anh cũng chẳng thể nào lý giải được.

"Không tệ."

Hàn Thư Duệ nhìn nam nhân mặc lễ phục màu xám ở trước mắt, rõ ràng cậu cảm thấy bộ ấy không giống với cậu, nhưng nhìn đến chi tiết được may tinh xảo như được thiết kế thành một đôi vậy.

"Anh cũng rất được."

Trịnh Hạo An nghe được câu này có chút chau mày, cũng không bắt buộc người đang cách chân tướng là đang "mặc đồ đôi" kia suy nghĩ thêm gì, dẫn Hàn Thư Duệ đi ra cửa.

Bữa tiệc hôm nay không chỉ là giải sầu, mà còn là một bữa tiệc hoan nghênh. Nhóm nhân vật chính như bọn họ làm sao không nhanh chóng lên sân khấu được chứ.

Ôm tâm tình như vậy, tinh thần Trịnh Hạo An cũng không tệ, thậm chí anh còn đón nhận lấy ánh mắt kỳ dị của Hàn Thư Duệ nhìn mình.

Thời điểm xe đến buổi tiệc, Hàn Thư Duệ nhịn không được mà đưa tay nới lỏng nơ trên cổ áo. Bây giờ là mùa hè, dù cho bộ lễ phục rất tốt nhưng vẫn khiến cậu có chút bực bội.

Trịnh Hạo An hơi buồn cười khi nhìn thấy biểu hiện trẻ con của cậu, chỉ là ánh mắt lơ đãng liếc nhìn đến Phương Tử Xuyên làm cho người người chán ghét kia, lập tức ôn nhu sửa cổ áo lại cho Hàn Thư Duệ: "Vào thôi, bên trong có điều hòa, cũng sẽ không quá nóng."

Hàn Thư Duệ gật gật đầu, hai người cùng nhau sóng vai đi vào bên trong.

Chỉ cho người nam nhân ở xa xa nhìn được bóng lưng của Hàn Thư Duệ, có chút kinh ngạc mà phỏng đoán Trịnh Hạo An sao lại có thể ở chỗ này, hơn nữa anh ta lại có xu hướng thích nam nhân, cân nhắc xem từ điều đó có thể mang đến lợi nhuận gì cho hắn ta không.

Cũng không chút nào nghĩ đến, một bóng lưng tuy gầy nhưng rất mê người kia lại chính là người mà hắn ta từng quen thuộc.