Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 36: Khỉ làm xiếc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Thư Duệ còn không biết Phương Tử Xuyên đang nghĩ cách, bằng không cậu sẽ chạy lại hỏi một câu: "Tôi thích hay không thích ai thì có liên quan gì tới anh. Cho dù là Trịnh Hạo An bắt buộc hay tôi cam tâm tình nguyện cũng chả liên quan. Ngược lại bây giờ anh vứt bỏ chị của tôi ở nơi nào, có phải là không còn ôm mộng về tề nhân chi phúc (*) nữa à!"

(*)Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống hạnh phúc, giàu sang, vợ hiền con thảo, con cháu đầy đàn.

Một câu nói này có thể làm lớp ngụy trang của Phương Tử Xuyên triệt để mất hết hiệu lực. Nếu như nói trước kia hắn ta không biết thân phận của cậu, bây giờ hắn lại cưới chị của cậu rồi, vậy mà còn trông mong vào tình cũ thì... Một chữ tiện này cũng không thể nói rõ bản chất của Phương Tử Xuyên.

Phương Tử Xuyên không biết hình tượng của mình trong lòng Hàn Thư Duệ là như vậy. Chỉ là chờ một hồi lâu cũng không nghe được tiếng nói từ bên ngoài, ngón tay hung hăng mà siết chặt. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh thân mật của Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An, con dã thú dưới đáy lòng bắt đầu hung hăng gào thét.

Hạ Sơ Tinh vốn đang tìm Hàn Thư Duệ, đột nhiên thấy vẻ mặt tức giận của Phương Tử Xuyên lập tức cả kinh, cũng muốn quan tâm mà tiến tới: "Tiên sinh, anh có sao không, trông anh có vẻ không được tốt lắm."

Sắc mặt Phương Tử Xuyên lập tức khôi phục lại như thường. Hắn đổi thành bộ dáng mỉm cười trong nháy mắt, cứ như nét mặt ban nãy mà Hạ Sơ Tinh nhìn thấy chỉ là ảo giác.

"Cảm ơn sự quan tâm của cô, tôi không có việc gì. Tiểu thư đang tìm Hàn Thư Duệ đúng không? Tôi mới vừa nhìn thấy Hàn Thư Duệ ở sân thượng."

Hạ Sơ Tinh rất nghe lời, lập tức nói một câu cảm ơn. Đi qua cánh cửa đang khép hờ, bên ngoài ánh đèn rất mờ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy Hàn Thư Duệ và Trịnh Hạo An đang đứng nhìn cảnh khuya ở xa xa.

Sự xuất hiện của cô triệt để cắt đứt bầu không khí hài hòa quỷ dị này.

"Có chuyện gì sao?"- Hàn Thư Duệ tự nhiên lên tiếng, cậu cũng không ưa thích cô gái này cho lắm, nhưng trong việc này, cậu tuyệt đối không thể giao cho Trịnh Hạo An tiếp chuyện được, đặc biệt là khi cậu biết bản tính hay ghen của anh ta.

Quả nhiên một giây sau, lông mày của Trịnh Hạo An liền chau lên, lập tức làm cho không khí hòa hợp ban nãy lập tức đông cứng lại.

Hạ Sơ Tinh kỳ thật rất sững sờ. Toàn bộ bữa tiệc chỉ được tổ chức trong tầng lầu lớn như vậy, cô chỉ bị đám chị em kia kéo đi một tí mà đã không thấy bóng dáng của Hàn Thư Duệ đâu nữa.

Mặc dù cô có chút tùy hứng nhưng cũng không thích đi quấy rầy người khác. Trịnh tiên sinh và Hàn Thư Duệ đang ở cùng nhau bàn bạc chuyện, Phương Tử Xuyên kia sao có thể kêu cô đến đây quấy rầy được chứ.

Trong lúc nhất thời, Hạ Sơ Tinh đối với Phương Tử Xuyên rất bất mãn, bất quá hiện tại không phải thời điểm để phàn nàn: "Thực xin lỗi đã làm phiền hai người, bên trong có chút buồn bực, tôi muốn ra đây hít thở không khí, lại không biết hai người đang ở đây."

Phương Tử Xuyên trốn sau cánh cửa nghe như vậy, không biết là may mắn hay thất vọng khi biết được hai người không có làm gì ở ngoài đó. Có một chút bất ngờ với Hạ Sơ Tinh, rõ ràng nhìn rất ôn nhu nhưng khi nói dối vẫn rất nghiêm túc. Rõ là đi tìm Hàn Thư Duệ vậy mà còn có thể nói là ra đây hít thở không khí, bởi vậy mới được coi là hoàn toàn không thất lễ.

Trịnh Hạo An đương nhiên cũng đoán được chuyện này, đáy lòng lập tức càng thêm khinh thường. Nữ nhân này trước kia còn bắt buộc Hàn Thư Duệ phải làm bạn trai của cô ta thì mới chịu giúp con trai của Vương Như Thành, hiện tại lại nói dối như việc ăn cơm bữa như thế này... Không đem đến cổ đại làm tiểu thiếp thì đúng thật là đáng tiếc.

"Vậy cô cứ ở đây thông gió đi, Hàn Thư Duệ, chúng ta đến nơi khác nói chuyện."- Trịnh lão sói rất không hài lòng với việc này, lập tức không thèm chừa lại mặt mũi cho Hạ Sơ Tinh.

Phương Tử Xuyên hóng chuyện cũng bị họng súng hướng vào rồi. Hai người trên ban công nói chuyện, ai cũng không ngờ lại lập tức đi ra nhanh như vậy. Lúc này hắn ta còn chưa kịp lạnh nhạt mà bỏ đi, chỉ biểu lộ rằng mình thật đúng dịp mà gặp hai người.

Một câu nói cũng không kịp nói ra, bi kịch đã nhanh chóng xảy đến.

Trịnh Hạo An đối với hắn ta còn chán ghét hơn là Hạ Sơ Tinh, lông mày lập tức nhướng lên. Cũng không biết là cố tình hay vô ý: "Thì ra là Phương tiên sinh đứng đằng sau cửa, trách không được tôi luôn nhìn thấy bóng người. Cũng do bọn tôi chặn hết không khí, bây giờ bọn tôi rời đi nên sẽ tốt hơn."

Lập tức, mặt như đáy nồi của hắn ta đã xuất hiện.

Hàn Thư Duệ đối với tâm tình trào phúng của Trịnh Hạo An vẫn im lặng. Đối với Phương Tử Xuyên ở đây đứng nghe lén, cũng được, sau lại kêu Hạ Sơ Tinh đến quấy rầy bọn họ cũng tốt, mang tâm tình không tốt như vậy cậu cũng chỉ cười cười.

Cậu tự nhận năm đó là cậu mắt mù, dùng góc độ này đi đo đạc Phương Tử Xuyên. Cậu cảm thấy rất tò mò năm đó ba cùng chị sao có thể dễ dàng đáp ứng cho hắn ta vào Hàn gia được chứ. Hai người đó đều nổi danh khôn khéo mà.

Điều này được coi là bí mật, chỉ là thật lâu về sau Hàn Thư Duệ mới được biết, đáy lòng rất hối hận, vừa xoắn xuýt lại vừa hối hận. Cậu được che chở mà lớn lên, thật sự rất may mắn. Cậu chỉ biết phải càng thêm thành thục, mới có thể làm bọn họ yên lòng.

Hiện tại, Hàn Thư Duệ đang tận lực không cười ra tiếng, cùng Trịnh Hạo An rời khỏi sân thượng, trở lại buồi tiệc ồn ào, quan hệ phức tạp kia.

Độ nóng của buổi tiệc cũng dần nguội lạnh, dù sao không có Trịnh Hạo An cùng Phương Tử Xuyên ở đây. Những người lôi kéo quan hệ đương nhiên sẽ không ít, nhìn thấy đại BOSS trở lại liền lập tức nhốn nháo, những chàng trai cô gái được người nhà nhắc nhở cũng tích cực vây lấy.

Thân phận Trịnh Hạo An có liên quan nhiều đến đại nhân vật, nhưng mọi người cũng không dám suy đoán là thật hay giả, không dám lãnh đạm với Trịnh Hạo An.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Thời nay mà, việc của đời trước có giỏi giang bao nhiêu, nhưng năng lực cá nhân mới được người khác kính trọng nhiều hơn.

Tăng thêm tin tức Trịnh Hạo An đã li dị với vợ, đám người xung quanh liền cho con gái bảo bối của mình tiến lên, chỉ cần cùng Trịnh Hạo An nhảy cùng một điệu nhảy thì mặt mày cũng đã nảy nở rồi.

Những tiểu thư này tính tình cao cao tại thượng, chỉ thích những người cùng danh phận với mình, về phần Trịnh Hạo An đã từng kết hôn qua một lần cũng làm cho các cô không cưỡng nổi, đặc biệt là dáng vẻ bên ngoài của anh. Hơn nữa anh còn là một người đàn ông thành công độc thân, còn đang ở thời kỳ hoàng kim nữa chứ.

Bất quá đầu năm nay, rất thiếu người tự hiểu thân phận mình, các nàng cứ tưởng các nàng thích anh ta, chắc anh ta sẽ nhận lấy vinh hạnh này rồi, thế là làm cho các nàng vui vẻ.

Ít nhất năm đó, lúc Trịnh Hạo An còn độc thân, ở Bắc Kinh không có người làm anh phải đi nịnh nọt, nói chi đến một thành phố nhỏ bé này. Chính là như vậy, Trịnh Hạo An chẳng muốn nịnh nọt ai, cũng chẳng muốn chừa cho ai mặt mũi.

"Thực xin lỗi, tôi đã có bạn nhảy rồi."- Khi xung quanh có nhiều người đến quấy rối cộng với ánh mắt vui vẻ mang theo trêu chọc của Hàn Thư Duệ, dưới sự ồn ào như vậy, anh thẳng thắn mà quăng ra một câu như thế.

Cô gái kia cũng không ngờ sẽ nghe được đáp án này, cô ta nghĩ Trịnh Hạo An là đang đợi một cô gái thanh tú nào đó, nhưng nhìn lại tình huống làm cho cô nàng muốn phất tay áo mà đi. Rõ ràng là không muốn cùng cô khiêu vũ, vậy mà còn tìm đến một người đàn ông để cự tuyệt!

Trịnh Hạo An liếc nhìn cô gái tươi cười có chút vặn vẹo đang lui ra, nhìn Hàn Thư Duệ đang đứng ngốc trệ ở bên cạnh, tâm tình càng thêm sung sướng. Anh cũng đâu phải tìm lý do gì, chỉ là ở chốn công khai như vậy nhưng lại không thể cùng Hàn Thư Duệ khiêu vũ, những người khác anh cũng chả cần phải cân nhắc đến.

Mặt Hàn Thư Duệ có chút nóng lên, nhưng nghĩ đến còn có mọi người xung quanh nên đành cố tỏ ra mình là một người trợ lý chính trực, cố gắng làm tầm mắt của những người khác rời khỏi cậu.

Dường như cách làm của cậu rất đúng. Ít nhất thì những ánh mắt nóng bỏng cũng rất nhanh được thu hồi. Đương nhiên không phải là cách của Hàn Thư Duệ đúng hay sai, mà là những người xung quanh không tin Trịnh Hạo An sẽ thích Hàn Thư Duệ. Cậu ta là nam nhân, có thể Trịnh Hạo An vì đối phó mới tùy tiện nói ra vậy thôi.

Cách làm của Trịnh Hạo An cũng rất hiệu quả, ít nhiều gì cũng có người thấy khó chịu. Ví dụ như Hạ Sơ Tinh nhìn Hàn Thư Duệ như gặp ma, còn có Phương Tử Xuyên đứng nói chuyện mập mờ cùng với bọn họ.

Hai người bọn họ cau mày, biểu hiện chỉnh tề khó có được.

Mọi người không ai chú ý những biểu hiện này, đối với lời từ chối của Trịnh Hạo An cũng không miễn cưỡng. Chỉ là có chút thất vọng mà kêu gào, lại để cho Phương Tử Xuyên nhảy vài điệu nhảy.

Phương Tử Xuyên nhảy cũng không tệ. Lúc này hắn không từ chối nữa mà liền đồng ý, chỉ là hắn ta cũng không mang theo bạn nhảy, chớp mắt liền thấy Hạ Sơ Tinh ban nãy bị hắn ta làm cho mất mặt, bây giờ lại muốn cứu vớt một phen: "Vị tiểu thư đáng yêu này, tôi có thể mời cô nhảy một điệu với tôi không?"

Hạ Sơ Tinh bị Trịnh Hạo An vứt hết mặt mũi nên cũng mang theo òan hận đối với Phương Tử Xuyên, nhưng thấy những ánh mắt hâm mộ, ghen ghét đều nhìn mình, lúc này mới hào phóng mà cười cười, vươn tay ra: "Là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Âm nhạc thay đổi làm không khí thêm phần nhu hòa, triền miên. Một đôi này biểu hiện say mê, nhảy nhìn cũng rất đẹp.

Trịnh Hạo An nhìn thấy Hàn Thư Duệ đưa ánh mắt lên người Phương Tử Xuyên lập tức không thoải mái, thấy không nhiều người để ý đến bọn họ liền lấy tay đụng đụng vào Hàn Thư Duệ: "Có nhiều người ở đây nên chúng ta không thể nhảy, đợi lúc về nhà tôi sẽ tổ chức cho cậu, so với cái người đang nhảy kia, tôi còn nhảy tốt hơn."

Hàn Thư Duệ bị hơi thở của Trịnh Hạo An làm ngứa ngáy. Không thích ở nơi đông người lại thân mật như vậy, có chút nghiêng đi đôi má: "Còn nói khoác lác. Nếu thật như vậy thì bây giờ đi lên để áp đảo danh tiếng của người kia đi."

Trịnh Hạo An không hài lòng, khẽ hừ một tiếng: "Chúng ta không thể khiêu vũ ở chỗ này, giờ đi lên đó, khác nào khỉ làm xiếc, không có hứng thú."

Hàn Thư Duệ nghe được cụm từ "khỉ làm xiếc" có chút buồn cười, bất quá nhìn đến tình huống của Phương Tử Xuyên cũng thấy có đạo lý. Người nam nhân này một mực ngụy trang thành ôn nhu thế kia, hiện tại hắn ta trong mắt cậu đích thực là có tiềm chất "khỉ làm xiếc".