Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 37: Dọn bãi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong nhiều tính toán khác nhau, màn biểu diễn cuối cùng cũng kết thúc. Kế tiếp xung quanh đều là tiếng giao thiệp, lôi kéo quan hệ. Việc ai người ấy làm.

Nhiệm vụ của Trịnh Hạo An cũng làm rất viên mãn, một là cho Phương Tử Xuyên kia biết Hàn Thư Duệ là người của ai, móng vuốt của hắn ta lần sau đặt xuống phải cẩn trọng, không thì tự gánh hậu quả. Thứ hai là cho những đám người ở thành phố này biết rõ, Hàn Thư Duệ là đang thay ai làm việc, về sau có đùa nghịch gì thì không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không thì sẽ phải chịu giày vò nhiều.

Hàn Thư Duệ hoàn toàn không biết những việc này, nhưng đáy lòng mơ hồ cũng nhận thức được, Trịnh Hạo An đối tốt với cậu như thế nào.

Bất quá trò hay đã qua, cũng nên về nhà tắm rửa ngủ nghỉ a, dù sao cậu cũng không ăn nổi nữa rồi.

Trịnh Hạo An vốn cũng tính như vậy, lúc này cùng Hàn Thư Duệ ăn nhịp, thuận thế đứng lên: "Trò hay cũng đã xem cả rồi, chúng ta về nhà thôi."

Một chữ nhà, làm ánh mắt Hàn Thư Duệ trở nên phức tạp, những người khác tận lực đưa tiễn hai người trở về. Sau đó trước một người đang luyến tiếc mà rời khỏi.

Phương Tử Xuyên cũng ngụy trang rất tốt, chung quanh được các tiểu thư quay xung quanh, nhưng trên thực tế đáy lòng của hắn ta đang nghiến răng nghiến lợi ken két. Trong yến hội này, người làm hắn ta cần nịnh nọt là Trịnh Hạo An đấy.

Hắn đắc tội với Trịnh Hạo An hết lần này đến lần khác, hiện tại nhìn đối phương mang theo Hàn Thư Duệ rời đi liền vô thức nghĩ đến cảnh sau khi bọn họ trở về sẽ điên đảo giày vò như thế nào, ngực lập tức bị nghẹn đến khó chịu.

Còn một người khác cũng không vui vẻ gì, chính là Hàn Sơ Tinh. Vì thái độ của Trịnh Hạo An và Phương Tử Xuyên làm cho cô ta rất bực bội.

Cô cũng không biết vì sao lại không có hảo cảm với Trịnh Hạo An hay với Phương Tử xuyên, nhưng lại không chút nào để ý đến bối cảnh của Hàn Thư Duệ. Có lẽ Hàn Thư Duệ mang đến cảm giác sạch sẽ, khiến cô buông xuống không được, luôn chấp niệm đối với Hàn Thư Duệ.

Nhưng có thể xác định được một điều, cô sẽ không buông tha dễ dàng như vậy đâu.

Ở bên ngoài, Trần Đông Dược đã chuẩn bị xe trước, lập tức khởi động xe đưa hai người về nhà. Đối với việc đưa đón này, vào buổi tối còn có thể tiếp nhận được, đặc biệt khi nghĩ tới Lâm Đan Thanh chỉ có thể ở trong nhà mà trông tiểu thiếu gia.

Hàn Thư Duệ nhớ tới điều này, liền cảm thấy có lỗi với đồng nghiệp, người kia đặc biệt luôn thích tạc mao (*) a, tính tình cứ như tiểu gia hỏa ấy.

Xe rất nhanh về đến biệt thự Trịnh gia, Hàn Thư Duệ kinh ngạc khi không phát hiện được thân ảnh của Lâm Đan Thanh. Không những thế, những hạ nhân thường ở ngoài làm việc cùng với Khiêm Dĩnh cũng không thấy bóng dáng, cậu có chút giật mình.

Ngược lại, Trịnh Hạo An đối với vẻ mặt của cậu rất thỏa mãn, lập tức vỗ tay, căn phòng bỗng chốc bừng sáng nhờ những ngọn đèn. Đồng thời còn vang lên âm thanh trầm thấp nhu hòa, lại phối hợp thêm hai người làm không khí thoáng chút ấm lên.

"Hàn tiên sinh thân ái, xin hỏi tôi có thể nhận được vinh hạnh mời cậu nhảy không?"- Trịnh Hạo An cuối người theo tư thế tiêu chuẩn, ánh mắt mang theo chút vui vẻ thiện lương lại phản chiếu một ít hương vị câu dẫn.

Hàn Thư Duệ thầm mắng một câu lưu manh, tay phải như có thêm ý thức mà đưa ra trước: " Ân, tôi cho phép."

Trịnh Hạo An rất thích bộ dáng nhu thuận này của Hàn Thư Duệ, nhưng bộ dáng tự tin của cậu khi ở hội nghị ngày đó đã khác sâu vào tâm trí anh. Bất quá bộ dáng tinh nghịch như vậy anh vẫn chưa từng thấy qua, làm anh cảm giác được Hàn Thư Duệ là sự kinh hỉ mà ông trời dùng để đền bù cho nửa đời hư không tịch mịch trước kia của anh.

Sắc mặt Trịnh Hạo An càng thêm nhu hòa, tay dùng chút lực mà đem Hàn Thư Duệ tiền về ngực của mình, không mang vẻ háo sắc giống như trước, bọn họ chỉ nhanh chóng tới gần cũng nhanh chóng tách ra.

Giống như câu nói trong buổi tiệc ban nãy của Trịnh Hạo An, đây đúng là một buổi tiệc tiêu chuẩn, là một điệu nhảy đẹp mắt. Âm nhạc nhẹ nhàng, chậm chạp nhưng cũng đủ triền miên, động tác mập mờ nhưng cũng không quá phận. Hai người chưa từng nhảy cùng nhau, vậy mà lúc này lại ăn ý đến mười phần, vũ điệu này cũng giống như sự thăm dò cảm tình của đối phương vào mấy ngày trước.

Lúc này cũng khó phân biệt được, thế nhưng đối phương có phải là lựa chọn tốt nhất hay không, có đôi khi tâm trí cùng hành động sẽ đưa ra đáp án trước...

Vì vậy khi điệu nhảy gần kết thúc, ánh mắt Trịnh Hạo An càng sáng, động tác không khác gì nhưng không có nghĩa là suy nghĩ sẽ thủ lễ. Mặt Hàn Thư Duệ càng ngày càng hồng.

Hàn Thư Duệ xuất thân từ gia đình có giáo dục rất nghiêm, lại được tiếp nhận truyền thống trong nước nên có phần rụt rè, cho nên hiện tại bản thân lại nhiệt tình với Trịnh Hạo An như vậy khiến cậu có chút hoảng hốt.

Kỳ thật rất ít người không thể động tâm a. Đây là một người phi thường ưu tú, không ngừng dùng chân thành đến cảm động cậu đó.

Trịnh Hạo An đối với người nào đó đang sững sờ, anh không hề tức giận Hàn Thư Duệ đang ngu ngơ, liền nhanh chóng xoay điệu nhảy, sau đó xoay tròn một cái, thấy Hàn Thư Duệ đầu óc còn đang choáng váng, lập tức như gió táp mưa rào mà in xuống một nụ hôn.

Trằn trọc mà mút vào, như có khả năng sẽ nuốt Hàn Thư Duệ vào bụng của mình.

Một màn này làm người đang trốn tại một góc chờ lão đại phân phó thấy được, báo hại người ta chỉ biết đỏ mặt yên lặng đứng đó. Năm đó hắn theo đuổi "lão bà" cũng không tận lực như Trịnh Hạo An, lãng mạn là một phần, còn phần kia... Thực ra ông chủ còn mang theo một vài hành vi, tư thái phóng đãng nữa a, đó là một tư thái chả đếm xỉa đến vật xung quanh, đối với việc mình làm cũng không bao giờ thấy hổ thẹn.

Trần Đông Dược nghĩ đến đây có chút hâm mộ nhưng rồi lại thở dài một hơi. Hắn đối với sự cố gắng của ông chủ mấy năm nay đều thấy được, nên ông chủ mới cố gắng tích cực như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

Năm đó lão gia buông tha cho ông chủ, tuy thật đáng buồn nhưng ngược lại sự thành đạt của ông chủ cùng với người khác rất bất đồng, cũng rất đặc biệt. Nhưng không nhận thấy được, còn muốn chối bỏ. Vì đời này của Trịnh Hạo An rất đáng buồn, vì anh ta cũng không nợ ai trong cuộc sống này. Cho nên anh ta trở nên cường đại rồi lại không hề cố kỵ, giống như cùng thế giới trở mặt không chút nào để ý.

Cũng may, hiện tại đã có một Hàn Thư Duệ...

Trong phòng, Hàn Thư Duệ bị hôn thở hồng hộc, hai mắt có chút ướt át, khuôn mặt mang đến một loại bất lực nhưng lại rất hấp dẫn.

Trịnh Hạo An đắc ý cười cười, vừa mới muốn lại gần mà tiến hành vài động tác tăng tiến tình cảm, thình lình, Hàn Thư Duệ đẩy lồng ngực anh ra, sau đó bỏ chạy lên lầu.

Trịnh Hạo An nhìn bóng lưng của đối phương, nho nhỏ cảm khái một câu, bản thân động thủ quá chậm a, nhưng cũng không quá mức thất vọng, thời gian hai người còn rất nhiều, Hàn Thư Duệ không được tự nhiên vậy anh có thể đảo ngược.

Lại nói đến Hàn Thư Duệ nhanh chân chạy lên lầu, ngay khi tiến vào phòng liền khóa cửa lại. Ngón tay sờ qua đôi má đang nóng bừng của mình, lúc này mới kịp phản ứng mà mắng to trong lòng một câu, rồi mới đi vào phòng tắm.

Hơi lạnh lẽo của nước xối lên mặt cùng với thân thể, mang đi một ít nhiệt độ không được tự nhiên, lý trí Hàn Thư Duệ bây giờ mới có thể sắp xếp những việc đã xảy ra một cách rõ ràng.

Cậu thở dài một hơi, sau đó đem đầu dựa vào vách tường bên cạnh, Hàn Thư Duệ không biết Trịnh Hạo An sẽ kiên trì bao lâu, có nên buông xuống ít phòng bị để xem thế nào hay không?"

Gương bên cạnh phản ánh rõ ràng thân thể gầy gò của nam nhân, còn có những tâm tình không ngừng biến hóa trên khuôn mặt không tệ lắm của cậu, mang theo một loại không khí không hiểu lắm.

Sau nửa giờ, còn tưởng rằng hôm nay không thể nhìn thấy Hàn Thư Duệ, Trịnh Hạo An có chút kinh ngạc mở cửa phòng.

Ngoài cửa, Hàn Thư Duệ ăn mặc chỉnh tề, những giọt nước trên đầu cậu mang theo một loại hương thơm, Trịnh Hạo An có một chút thất vọng.

Nếu Hàn Thư Duệ mang áo tắm tới, lồng ngực rộng mở có thể nhìn sắc xuân bên trong thì tốt biết mấy...

Hàn Thư Duệ bị ánh mắt nóng bỏng này nhìn không biết đến lần thứ mấy, lòng thầm mắng lão lưu manh, nhưng cậu cũng không có bỏ đi, ngược lại vươn tay đem hộp quà đưa tới: "Cảm ơn anh hôm nay đã mua cho tôi bộ quần áo. Tuy cái này chắc chắn sẽ không bằng đồ anh tặng tôi, nhưng đây là món quà mà tôi thành tâm muốn tặng cho anh, nếu như không thích có thể trả lại cho tôi."

Không biết vì điều gì, thời điểm Hàn Thư Duệ có chút khẩn trương, thậm chí ánh mắt còn muốn tránh né đối phương mà nhìn loạn đi nơi khác.

Trịnh Hạo An sửng sốt một chút, tiếp theo là sự sung sướng chạy đến toàn thân. Hai tay nhanh chóng nhận lấy quà của Hàn Thư Duệ, khóe miệng cũng không khống chế được khẽ cong cong.

"Ai nói tôi không thích, chỉ cần là đồ cậu đưa, tôi đều thích hết."

Trịnh Hạo An lúc này cũng rất khác với thường ngày, Hàn Thư Duệ biết mình không nên hình dung với từ ngu đần, nhưng hết lần này đến lần khác tâm tình của cậu cũng nhịn không được mà thấy vui sướng.

Kết quả cuối cùng là, hai người cứ đứng đối mặt mà cười ngây ngô, cũng không biết khi nào kết thúc...

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Trần Đông Dược vốn có chuyện cần nói với Trịnh Hạo An, vì vậy có chút không tự giác mà phá vỡ cục diện như bây giờ, lập tức đáy lòng liên tục chửi người lại có chút thấp thỏm. Hắn chắc sẽ không bị ông chủ diệt khẩu đâu ha, nhưng mà thật sự không ngờ ông chủ có thể cười ngu như vậy.

Hàn Thư Duệ cũng nhịn không được, vội vàng nói một câu rồi bỏ chạy đi mất.

Ngược lại, sắc mặt Trịnh Hạo An vẫn như thường mà nhìn đến hộp quà, ánh mắt thì nhàn nhạt lườm Trần Đông Dược, đại cái gì sự, hôm nay cậu đừng nghĩ có thể tiếp tục sống sót.

Trần Đông Dược há to miệng, trộm nghĩ đến mình bây giờ mở miệng sẽ lập tức bị ông chủ diệt khẩu, nhanh miệng nói nói xong liền quay lại với hộp quà kia: "Ông chủ, thì ra đây là Hàn thiếu gia mua cho anh, nếu vậy, lần trước anh đã hiểu lầm thiếu gia ấy rồi."

Trịnh Hạo An làm sao có thể không phát hiện điều này, bất quá nghe Trần Đông Dược nói vậy cũng có chút sung sướng: "Đừng có vuốt mông ngựa nữa, tôi biết cậu có chuyện muốn nói, nói đi."

Trần Đông Dược ở phía sau Trịnh Hạo An đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tiếp theo nho nhỏ mà thở dài. Ông chủ quả nhiên là ông chủ, hắn càng ngày càng cảm kích Hàn Thư Duệ rồi đấy, bởi vì Hàn Thư Duệ làm Trịnh Hạo An biến thành một con người bình thường lại rồi a.

Có một người mình chân thực yêu là một chuyện rất hạnh phúc a~

- ------------------------------------

Chú thích:

(*) chỉ những người thường hay bị xù lông nổi điên khi bị ai chọc vào