Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 4: Mập mờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phòng cực lớn nhưng lại không có vẻ quá trống trải, bởi vì Trịnh Hạo An yêu thích an bài nên sắc điệu trở nên hơi nhu hòa trầm ổn. Chỉ là tại lúc này, dưới ánh đèn, sắc màu ấm áp kia lại lóe lên hương vị mờ khó tả.

Thời điểm ba năm trước đây, lúc Hàn Thư Duệ đến, gian phòng này đã tồn tại rồi, mỗi ngày đúng giờ quản lý đều sai người đến quét dọn, nhưng mãi vẫn không có ai vào ở, Trịnh Hạo An chính là người đầu tiên. Điều này khiến Hàn Thư Duệ không khỏi phỏng đoán, đây có lẽ được chuẩn bị vì người này chăng, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, cậu lại cảm thấy như vậy có một chút không thực tế.

"Ăn cái này đi, ngon lắm."- Trịnh Hạo An thuận tay chuyển món điểm tâm ngọt mình ưa thích đưa tới, trong mắt anh toát lên sự chắc chắn rằng đối phương hẳn cũng sẽ thích như mình.

Hàn Thư Duệ vốn sững sờ, nhưng cũng không có ý cự tuyệt mà tiếp nhận ăn món điểm tâm ngọt bị người kia nhét vào trong chén, hương vị quả thực rất ngon, chỉ là cậu không có tâm tư để thưởng thức nó, bởi vì cậu thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc người đàn ông quyền thế trước mắt này đến cùng là muốn làm gì.

Ánh mắt ôn hòa kia của Trịnh Hạo An cơ hội khiến cậu nhận ra đó là một loại hương vị trấn an. Hệt như thợ săn trước khi kết án tử cho con mồi vậy.

Đại khái, cậu cảm thấy cứ thấp thõm không yên.

"Đang suy nghĩ gì?"- Thanh âm của Trịnh Hao An có ma lực để người ta nói ra tiếng lòng, anh duỗi một cánh tay hướng về phía Hàn Thư Duệ. Hàn Thư Duệ ngay lập tức thoáng nhỏm người dậy.

"Trịnh tiên sinh!"- Hàn Thư Duệ muốn rút lui, chỉ là một giây sau lại nặng nề bị ép xuống ghế ngồi. Tiếp theo, một đôi cánh tay hữu lực lại bảo dưỡng thoả đáng, mang theo vài phần buồn cười mà lướt qua khóe miệng cậu, đem một ít vụn thức ăn dính trên đó phủi sạch đi.

"Hàn tiên sinh quả thật rất giống một đứa trẻ, ngay cả tiểu tử nhà tôi cũng không có sơ ý như cậu đây."

Trịnh tiên sinh có con rồi sao?

Mặt Hàn Thư Duệ thoáng nóng lên, nhưng cũng may là không có biểu hiện gì buồn cười. Thật sự cậu có chút sơ ý, nhưng nghe Trịnh Hạo An nói mình đã có con lại khiến cậu có chút cảm giác không nói rõ tên được.

Có lẽ chính mình quá nhạy cảm thôi, đại khái là như vậy đi.

Trịnh Hạo An nhìn thoáng qua, xác định người ở trước mặt đã thực sự buông lỏng không ít, lúc này cũng không làm động tác dư thừa nào, mở miệng: "Về sau, mọi việc trong sinh hoạt, trước hết xin nhờ Hàn tiên sinh chiếu cố rồi."

Hàn Thư Duệ tìm về cảm giác của công việc, lập tức lộ ra kiểu cười thương mại: "Trịnh tiên sinh có việc cứ phân phó là được, sự thoả mãn của ngài là mục tiêu hàng đầu của chúng tôi."

Trịnh Hạo An nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục dây dưa, nhiều năm chìm đắm trong quan trường, anh biết rõ đạo lý khi nào cần buông, khi nào cần nắm.

Vì vậy, sau đó cả hai đều không nói gì nữa, tập trung vào phần ăn của mình. Cuối cùng cũng chấm dứt, Hàn Thư Duệ thu thập đồ đạc chuẩn bị rời khỏi. Chỉ là trong nháy mắt khi cánh cửa sắp đóng lại, cậu nhìn thoáng qua Trịnh Hạo An, nhịn không được từ tận đáy lòng dâng lên niềm cảm khái.

Đây có lẽ là tư thái phải có của nam nhân thành công chăng, mà cậu thì vĩnh viễn cũng không có cơ hội sở hữu tư thái đó. Bất quá mỗi người đều có phúc của mình, kỳ thật chỉ cần cuộc sống sau này đừng quá nhiều phiền muộn là được rồi.

Chỉ là cậu tựa hồ quên mất, trước khi còn chưa xác định Trịnh tiên sinh có phải người kia hay không, ngàn vạn lần không nên chấp nhận vào vị trí quản gia thiếp thân, bất quá, cậu hoàn toàn không nghĩ ra được.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hàn Thư Duệ đổi một bộ trang phục màu sáng. Bộ trang phục này so với bộ tây phục màu đen trầm ổn lúc cậu làm quản lý, có vẻ trở nên hoạt bát trẻ trung không ít, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ khắc này càng thêm hấp dẫn mê người.

"Trịnh tiên sinh, nên rời giường."- Hàn Thư Duệ theo yêu cầu của đối phương, tại bên giường nhỏ giọng gọi anh. Vương thúc đã nhắc nhở cậu phải hảo hảo làm phần công tác này, nói đến hơn 5000 tiền thưởng, công việc này cũng không đến nổi quá khó khăn nhỉ.

Bộ dạng đang nhắm mắt lại của nam nhân, thời điểm vừa kéo rèm cửa làm ánh sáng chiếu vào trong phòng, hiện ra một phần tư thái vô hại hiếm thấy. Ngũ quan hoàn mỹ, chỉ là thiếu đi một đôi mắt lợi hại nhìn chăm chú, thậm chí có ma lực khiến người khác không dời nổi tầm mắt.

Trịnh Hạo An không có nhiều tật xấu, duy nhất rất lười vào thời điểm sáng sớm, dậy phi thường muộn, đây cũng là thói quen từ nhỏ đến giờ của anh.

Giọng nam thoáng lạ lẫm lại thoải mái, hết lần này tới lần khác nói cái câu mà anh chán ghét. Anh có chút bực bội khẽ khoát tay áo, lại phát hiện đối phương chẳng những không ngừng không ngớt mà còn sáp lại gần hơn, lập tức một luồng khí tức dễ ngửi tươi mát xông vào trong mũi.

Hàn Thư Duệ đối với việc một người đàn ông thành công nằm ỳ trên giường không chịu dậy này, dưới đáy lòng biểu đạt chút khinh bỉ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể tiến gần thêm chút nữa, từng chút một tiếp tục thúc giục. Ai biết đối phương thình lình duỗi tay ra, tại một giây sau bỗng nhiên mạnh mẽ kéo cậu xuống, cậu không kịp đề phòng liền nằm sấp lên người đối phương.

Lồng ngực anh ta rất rộng, hơn nữa tình huống kì quặc này làm mặt Hàn Thư Duệ dần nóng lên, hết lần này tới lần khác muốn đứng dậy, nhưng khí lực của anh ta quá lớn, cậu lại phải tiếp xúc thân mật với anh ta thề một lần nữa.

Ở địa vị cao đã lâu, làm sao có thể trở thành một người mơ hồ chứ. Trịnh Hạo An híp mắt nhìn tên tiểu tử nằm úp sấp tại trước ngực mình, khóe miệng hơi nhếch lên. Bộ dạng cậu đang nằm trên người anh có chút lèo khèo, nhưng ngược lại... thật là có chút câu người nha. Lần trước do uống rươụ say nên mất đi lý trí, hiện tại không thể làm điều gì xằng bậy nhỉ.

Đợi đến lúc Hàn Thư Duệ rốt cục cũng đứng lên được, ánh mắt chạm vào đường nhìn của Trịnh Hạo An, cậu cố nén mới không làm ra điều gì thất thố, lấy hết sức dời khỏi tầm nhìn đó, lên tiếng: "Trịnh tiên sinh, ngài nên rời giường."

Nếu mỗi ngày có một người đỏ mặt như vậy, rồi lại cố gắng bảo trì bình tĩnh nhẹ giọng kêu mình rời giường..., có lẽ cũng là một loại thể nghiệm không tệ.

Trịnh Hạo An vừa nghĩ, người lại làm như vừa tỉnh ngủ, mơ hồ gật gật đầu: "Thời điểm tôi rời giường tính tình không tốt lắm, về sau cậu phải chịu khổ nhiều rồi, bỏ qua cho tôi nhé."

Hàn Thư Duệ nào dám nói không, nhìn anh ta tự nhiên tiến vào phòng rửa mặt, còn bản thân bắt đầu chuẩn bị điểm tâm. Trước kia cậu chưa từng tiếp xúc qua công việc làm trợ lý thiếp thân, không lẽ từng khách nhân tại các phòng VIP đều bắt đầu cuộc sống hàng ngày nhân cách hóa như vậy sao, quả là quá tự luyến đi. Hàn Thư Duệ không có quá nhiều kinh nghiệm, cho nên chỉ có thể cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp, cẩn thận cùng tâm lý đối với khách hàng.

Nếu có một ngày Trịnh Hạo An thật sự không hài lòng, cậu cũng không ngại trở về cương vị ban đầu. Mặc dù kiếm được bớt chút, nhưng tâm lại an không ít. Giả sử mỗi buổi sáng xuất hiện tình huống này nhiều hơn, cậu thật không biết nên xử lý như thế nào mới tốt.

Lúc Trịnh Hạo An đi ra từ phòng rửa mặt, chính là trông thấy một bức tranh như vậy. Hàn Thư Duệ đưa lưng về phía anh, đứng ở đấy, hơn nữa trên lỗ tai trắng nõn tinh xảo kia hơi nhuốm một điểm phấn hồng, giống như một con vật nhỏ tỏ ra vẻ quật cường, lại để cho anh có ý muốn tàn bạo mà cắn lên đó một cái thật đã...

Có lẽ ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, Hàn Thư Duệ cảm giác được, nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân ôn nhu lộ ra nụ cười bình tĩnh yếu ớt: "Điểm tâm tôi ưa thích ăn bánh bao cùng bánh quẩy, cậu chắc sẽ không cảm thấy tôi quá quê mùa khó thể lý giải nhỉ."

Hàn Thư Duệ vốn đang sững sờ, nhưng đối với ngữ khí như vây lại rất quen thuộc, quả thực không có sức chống cự: "Trịnh tiên sinh nói đùa, tôi cảm thấy bữa sáng truyền thống như vậy so với cà phê nước ngọt tốt hơn nhiều."

Đôi mắt nam nhân lập tức sáng ngời, chỉ là không nói thêm gì cũng không yêu cầu Hàn Thư Duệ cùng mình ăn sáng, chỉ nho nhỏ mà đáp lại Hàn Thư Duệ một cái thở dài.

Bất quá một hơi này còn chưa thực sự chấm dứt, nam nhân lại tự nhiên mà vứt ra một cậu "nặng ký": "Nghe nói cậu biết lái xe, lát nữa cậu hãy đi ra ngoài cùng tôi, tôi vừa đến nơi đây, còn rất nhiều chỗ không hiểu biết."

Khách sạn của bọn họ không có quy định này, càng sẽ không cho phép nhân viên phục vụ rời khỏi cương vị của mình, dù là trợ lý đặc biệt cũng như thế. Nhưng đôi mắt nam nhân ở phía trên tràn ngập áp bách, Hàn Thư Duệ sửng sốt không đem chữ "không" này nói ra miệng.

Cậu không thể cùng khách hàng tôn quý trực diện xung đột, nhưng loại sự tình công nhiên này trái với quy định công ty vẫn phải xin chỉ thị của thượng cấp đã.

Mặc dù, cậu sớm có thể nhìn thấy kết cục là thế nào.