Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 40: Lăn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trịnh Hạo An không biết Hàn Thư Duệ đã dán cho mình một cái nhãn thật đặc biệt, đương nhiên, nếu như anh ta biết được chắc chắn sẽ càng sung sướng đắc ý. Dù sao trong tình cảm, dục vọng độc chiếm là điều bình thường. Nếu Hàn Thư Duệ không có loại dục vọng này, Trịnh Hạo An chắc chắn sẽ hoài nghi mị lực của bản thân mình thảm hại như vậy sao.

Sau vụ này, bận rộn lại đến thăm Trịnh Hạo An. Hàn Thư Duệ đã sớm có dự định rồi, câu khó lắm mới có được rảnh rỗi như thế này nên phải tranh thủ.

Hàn Thư Duệ cũng không muốn chán lệch người ra, không nhàm chán mà đứng xem Trịnh Hạo An xử lý công vụ. Hơn nữa, những ngày gần đây tâm tình không tệ, cậu muốn đi ra ngoài khuây khỏa.

Tiện tay lấy một chiếc xe, Hàn Thư Duệ lái đến một con phố cổ của Hoa thành phố. Con đường tiếp theo có chút hẹp, Hàn Thư Duệ quen thuộc mà xuống xe, đi thẳng vào tiệm đồ cổ "Cổ Vận".

Những năm gần đây, hàng đồ cổ toàn là loại mua rẻ bán đắt, hình thức đồ cổ này cũng như thủy triều mà tiến nhập vào giới thượng lưu.

Thế nhưng Hàn Thư Duệ đến đây không phải vì những trào lưu rùm beng kia, mà vì muốn coi những đồ cổ mà cậu có thể dùng mà thôi.

"Chú Trương, gần đây có loại mực tốt nào không?"- Hàn Thư Duệ nhìn thấy người đang hút thuốc trên xích đu- Trương Hạo Lâm, không khách khí liền lên tiếng hỏi.

Trương Hạo Lâm vốn đang nghỉ ngơi, thấy Hàn Thư Duệ lên tiếng quấy rầy chẳng những không thấy không vui, trái lại rất vui vẻ cười nói: "Cháu, tên tiểu tử thúi này, nếu không phải trong tiệm chú có mấy khối mực hấp dẫn cháu, chắc cháu cũng không thèm vác xác đến đây rồi."

Biết Hàn Thư Duệ bận rộn, nhưng nhìn bộ dáng nhớ thương mấy khối mực của cậu làm Trương Hạo Lâm vừa tức vừa hận.

"Được rồi, vẫn quy củ cũ. Nếu cháu chọn được mực thích hợp, viết cho chú một chữ, chú sẽ dựa theo giá gốc bán cho cháu. Bất quá thị trường mực cổ gần đây có tăng đấy, cháu không tham gia à?"

Hàn Thư Duệ lắc lắc đầu, đồ cổ hay thú vui sưu tập mực gì đó cậu cũng không có hứng thú lắm, phần nữa là những khối mực có niên đại làm cậu động tâm thì cậu lại mua không nổi a.

Mấy ngày trước cậu có để ý đến một khối mực cổ Tỳ Bà của Thanh triều, nhưng nghe nói bán tới bảy tám vạn. Nhưng mực kia rốt cục có phải là mực tốt hay không cậu cũng không dám nói. Bởi vì khi sờ được nghiên mực cậu mới có thể biết được, chứ không, những nghiên mực đạt giá cao cũng không chắc.

"Không được, cho cháu xem mực thượng phẩm gần đây của chú đi."

Trịnh Hạo Lâm thở dài một hơi, nhưng ông ta cũng rất ưa thích Hàn Thư Duệ. Làm người trẻ tuổi lăn lộn ngoài đời không bị ảnh hưởng đến sự kiên trì của bản thân mình, Hàn Thư Duệ trong mắt ông là người như vậy đấy.

Rất đơn giản, khi cậu viết chữ, bên trong mang một loại cương tính, làm cho người ta muốn tán thưởng, còn có thể thấy được sự thanh tú bên trong nét chữ ấy.

Năm đó, Hàn Thư Duệ phát hiện ra cửa tiệm này cũng là ngẫu nhiên, nhìn được mực tốt nhưng lại không đủ tiền, cậu có chút tiếc nuối. Lúc ấy, vừa vặn Trương Hạo Lâm cũng vừa mới mở tiệm này không lâu, mặc dù cũng vì kiếm tiến, nhưng lại nói cậu nếu có thể ghi được một bức thư pháp, cậu có thể sẽ nhận được.

Hàn Thư Duệ khi đó còn có ám ảnh, cảm giác chữ của mình sẽ không được đẹp nên cũng không vẽ được tranh chữ, bất quá vẫn viết được vài nét, bởi vậy về sau hai người dần trở thành bạn lâu năm.

Cổ Vận không chỉ bán đồ cổ, một ít vòng tay làm bằng gỗ tốt, tượng gỗ điêu khắc, thậm chí còn có không ít các loại ngọc thanh quý hiếm.

Tay nghề Trương Hạo Lâm cũng không tệ, một ít nguyên liệu tốt khi vào tay ông liền tốt hơn rất nhiều, khách quen cũng nhiều lên. Có người mượn ông bán dùm một cái hồ lô, hồ lô tuy đẹp nhưng giá thành lại thấp, tiểu hồ lô 5 phân sau khi được ông gia công lại, nó liền có thể bán với giá mấy trăm, thậm chí hơn mấy ngàn cũng khiến người khác thổn thức rồi.

Cho nên, không phải vì Hàn Thư Duệ hấp dẫn ông, ông khinh thường việc tăng tiền đến như vậy mà không hề có hứng thú lớn về mực cổ.

Hàn Thư Duệ không biết điều này, nhưng khi cậu cầm được mực cổ Huy Châu vô cùng tốt này, cậu cảm thấy rất kinh hỉ. Trước kia, cậu bỏ thư pháp một thời gian, bây giờ có tâm tư lại muốn đi mua những thứ này về tồn trữ.

Trịnh Hạo Lâm lấy ra khối mực đó cũng không phải là loại mực mới, hơn nữa khi thấy nó, Hàn Thư Duệ lại ồ lên một tiếng, mực lần này hình như là khác với hồi trước.

Trịnh Hạo Lâm thấy Hàn Thư Duệ vui vẻ nhưng lại không làm ra vẻ gì nhiều, tự mình mài mực cho cậu: "Nhìn tâm tình của cháu hôm nay không tệ, xem ra chú lại có thể thu hoạch được một tác phẩm rồi, cũng không uổng công chú lấy được một đám mực tốt như vậy."

Hàn Thư Duệ như không nghe thấy, cái mũi của cậu khẽ nhúc nhích, đáy mắt mang theo vui vẻ, mực này khi được mài ra, cậu liền biết đây là loại Mặc hương mà cậu quen thuộc.

"Dĩ nhiên đây là mực mà Mao lão thường dùng, là cực phẩm mực đấy."

"Coi như cháu nhận biết hàng tốt."- Trịnh Hạo Lâm sờ sờ mũi của mình, kỳ thật ông cũng có chút kinh ngạc, vừa mới ngửi được mùi mực liền lập tức nhận ra tên loại này, xem ra Hàn Thư Duệ không phải là người bình thường.

Hàn Thư Duệ bây giờ chẳng quan tâm ông, lập tức nhấc bút lông lên, vung bút trên giấy Tuyên Thành một chữ "Tuyết". Nghĩ đến mực Mặc Hương này, làm cậu nhớ tới ông. Năm đó, ông đứng bên cửa sổ đầy tuyết mà dạy cho cậu viết bài thơ này, mũi lập tức đau xót.

Trương Hạo Lâm vốn đứng một bên nhìn tán thưởng, điện thoại đột nhiên chấn động, không chút do dự mà an bài những nhân viên không được quấy rầy Hàn Thư Duệ, lúc này mới vội vàng đi ra cửa.

Lúc trước khi ông nhận được tin tức, không nghĩ lão gia nhanh như vậy lại tới, thế nhưng máy bay của người ta cũng đã đến sân bay, nếu ông kéo dài thì làm ra lỗi rồi.

Hàn Thư Duệ hoàn thành xong bài thơ, thời điểm ngừng bút lại có một chút xúc động muốn về nhà, vừa mới cao hứng chưa bao nhiêu lại bị một chữ tốt dọa cho sợ.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Không biết khi nào Trương Hạo An lại dẫn thêm một người nữa tới. Giờ phút này đứng bên cạnh chú ấy là một lão đầu tử được bảo dưỡng tốt cùng với đôi mắt rất lợi hại, con mắt thẳng tắp mà nhìn vào tác phẩm của cậu, bộ dáng rất ưa thích.

"Ông là ai, ai bảo ông hô to gọi nhỏ đấy!"- Bên cạnh có một nam nhân viên được Trươn Hạo Lâm phân phó, lập tức khuôn mặt giận giữ có chút đỏ lên, muốn hảo hảo răn dạy cái lão đầu đột nhiên đến phá rối Hàn Thư Duệ.

Chỉ là khi lão đầu vừa mới liếc qua, người kia lập tức đổ mồ hôi lạnh thành đoàn. Ánh mắt người này thật đáng sợ, giống như sau một giây nữa hắn có thể bị giết chết.

Hàn Thư Duệ cũng lắp bắp kinh hãi, trực giác của cậu cho cậu biết, người này từng vào quân đội, hơn nữa địa vị không hề nhỏ. Nhìn về nhân viên của chú Trương có ý hòa giải, rồi nói: "Kỳ thật bài thơ này tôi viết không được tốt lắm."

"Hửm?"- Lão đầu tử thoáng khiêu mi, động tác này làm cho Hàn Thư Duệ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều.

"Lối viết của Mao lão, nhưng cháu cũng không am hiểu. Hơn nữa cháu cũng không có một loại cảm giác phóng khoáng. Thời điểm cháu ghi bài thơ này cũng chỉ muốn vẽ nên một cảnh giang sơn đầy tuyết trắng, lại không có một phen hùng tâm tráng khí, cho nên chữ này cũng chỉ có thể thưởng ngoạn mà thôi."

Lão đầu tử kia hình như không thích giọng nói đau xót này, nhưng đối với nét chữ kia lại rất yêu thích: "Chữ tốt thì chính là chữ tốt, nào có nhiều thuyết pháp như vậy, ta rất yêu thích, cậu có thể bán lại cho ta được không?"

Hàn Thư Duệ không muốn đồng ý, chỉ là chưa kịp mở miệng, cái người nhân viên tựa hồ thấy còn chưa đắc tội đủ lại nhiều chuyện chen vô: "Ông thì có thể xuất ra nổi bao nhiêu tiền chứ, tùy tiện muốn bức họa này, ông nghĩ ông là ai.Huống chi ông chủ của chúng tôi cũng không thiếu ông cái gì. Hàn tiên sinh, cậu nói xem có đúng không."

Hàn Thư Duệ tức đến nổi nở nụ cười, lúc này đem giấy Tuyên Thành thu lại rồi đưa đến cho lão đầu tử: "Bán thì không cần, nếu ông thích bức họa này thì cứ lấy đi ạ."

Nói xong câu đó, cậu cũng không còn tâm tình mà ở chỗ này nữa. Nhấc chân rời đi, để lại vài người xấu hổ ở bên trong.

"Phi, cho mình là ai chứ. Nếu thật sự lợi hại thì đừng cứ ỷ vào mấy nét chữ tốt này mà đòi ông chủ bán những nghiên mực còn thấp hơn giá vốn cho cậu a."

Lão đầu kia lấy được bộ chữ kia rất sung sướng, chỉ là người trước mắt này miệng thật thiếu giáo huấn, "Hàn Dịch, tống hắn cút ra ngoài cho ta."

Nam nhân đứng sau lưng lão đầu cách đó không xa, nguyên bản cảm giác tồn tại rất thấp, lập tức bước về phía trước, sau đó như tùy ý mà nhấc người nhân viên kia lên đến cửa ra vào, ném ra ngoài, nhìn cậu nhân viên kia lăn được mấy vòng, mới quay người: "Vâng, đã cút ra ngoài rồi."

Lão đầu"....."

Khi Trương Hạo Lâm trở lại liền nhìn thấy một màn này, lập tức không để ý đến tên nhân viên vừa bị quăng đi đang khóc lê lết kia, trực tiếp nhìn về phía lão đầu tử, còn có giấy Tuyên Thành trong tay lão: "Lão gia, ngài như thế nào lại trực tiếp đến đây, hơn nữa đồ vật trong tay ngài phải là đồ của tôi mà."

Trên mặt Trịnh Thiên Hoằng lộ ra nét tươi cười, nhìn thấy bằng hữu cũ liền đắc ý: "Trước là vậy, bất quá, bây giờ nó là của ta rồi."