Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 45: Yến hội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thư phòng của Hàn lão gia từ trước đến nay rất ít người ngừng chân, giống như cấm địa đại biểu cho sự uy nghiêm, cũng đại biểu cho những vật vinh quang. Nhưng tin tức Hàn Thư Duệ quay về Hàn gia, lập tức có một cơn gió như muốn càn quét Hàn gia.

Hàn Thư Duệ, người được Hàn lão gia sủng lên trời rời đi 3 năm rưỡi, cuối cùng cũng đã trở về. Quan trọng hơn là, thái độ của lão gia vẫn trước sau như một, hoàn toàn không cho phép người khác khi dễ đứa cháu trai mềm yếu lại không có thiên phú này!

Trong sân, qua điện thoại, trong góc, ngươi một lời ta một câu, có người không tin cũng có người tin. Có vài người làm mới vào Hàn gia, cũng không biết đến Hàn Thư Duệ là ai, nhưng giờ khắc này cũng đã khắc được tên cậu dưới đáy lòng rồi.

Dù sao vừa mới tới, bọn họ nghe nói Hàn phu nhân trước giờ giễu võ dương oai, nhưng bởi vì chế nhạo Hàn thiếu gia một câu mà bị lão gia không chào đón nữa. Cho nên bọn họ, những hạ nhân....vẫn nên cẩn thận một tí.

Mà trung tâm đang bị nghị luận, Hàn Thư Duệ lúc này đang đứng trước cái bàn kia, tỉ mĩ viết một bài thơ "Hồi hương ngẫu thư". Bài thơ cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của cậu bây giờ, nhưng hối hận nuối tiếc có thể biểu đạt được phần nào.

Hàn gia cùng những nhà khác cũng rất khác nhau, điều này từ khi cậu còn rất nhỏ cũng hiểu được, hiểu rất rõ. Tỷ như khi cậu ngây thơ biểu hiện mình yêu thích thư pháp, về sau, Hàn Nhất Phương đương nhiên vẫn sủng ái cậu nhưng cũng không bao giờ buông lỏng giáo dục đối với cậu.

Mực nước màu đen cùng với một mùi hương mà cậu không ưa thích lắm. Cách ông dạy bảo cũng rất đặc biệt, mỗi lần cậu và ba làm sai chuyện gì, ông đều đợi bọn họ viết xong được một bài, mà tốt một nghiên mực.

Theo Hàn Nhất Phương, viết xong một bản thư pháp sẽ dễ dàng nói chuyện trở lại.

Nhưng năm đó cậu rời đi, thật uổng công những năm đó học cách tỉnh táo lý trí, phụ ông luôn yêu thương sủng ái cậu. Cũng may, tất cả vẫn còn kịp để vãn hồi.

Hàn Thư Duệ viết xong chữ cuối cùng, cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại không ít, lúc này mới chậm rãi nhìn về phía Hàn Nhất Phương: "Ông, về sau cháu sẽ nghe lời ông, nhưng cháu không nghĩ mình phải rời khỏi Trịnh Hạo An."

Nguyên bản Hàn Nhất Phương nhìn những chữ này tâm tình đã tốt hơn ba, bốn phần, chỉ vừa nghe được câu nói nghiêm túc của Hàn Thư Duệ, sắc mặt khôi phục nét lạnh băng như trước, xem ra trong thời gian ngắn không thể làm tan được rồi.

Thế nhưng Hàn Thư Duệ phải cố nói tiếp, bởi vì khi nãy viết chữ cậu cũng đã có thêm vài phần dũng khí, hơn nữa cậu cũng đã từng suy nghĩ kỹ càng. Cậu chỉ hy vọng, ông, hay ba, nếu có thể tiếp nhận được chuyện này thì càng tốt.

"Vì cái gì?"

Vượt qua dự kiến của Hàn Thư Duệ, thái độ của cậu như vậy, nhưng Hàn Nhất Phương trái lại cũng không nổi giận, chỉ nghiêm túc hỏi một câu.

Hàn Thư Duệ thầm thở dài, quả nhiên ông không phải là gia trưởng không nguyên tắc mà sủng nịnh cậu, nhưng cậu được bảo hộ tại cánh chim quá tốt, nếu không phải lần này ra ngoài ăn chút đau khổ, cậu sẽ thật cho rằng thế giới này vô cùng thuần lương. "Ông, kỳ thật trước kia ông cũng đã biết cháu thích nam nhân nhưng cũng chưa từng muốn tách cháu ra, đúng không?"

Dưới đáy lòng Hàn lão gia nhếch miệng, kỳ thật năm đó ông nhìn ra được chuyện này cũng bị dọa hoảng, phải dùng hết một giờ viết chữ mới dần tĩnh tâm lại. Nhưng sau này cũng biết đây không phải là bệnh, lúc đầu ông còn nghĩ mình có thể mang cái gien "bất lương" này, nhưng sau khi hỏi mấy lão đầu hỗn đản kia thì ông cũng thấy yên lòng.

Nghĩ tới đây, lão gia tử lại run rẩy, trước kia nghe đến phương diện này cũng sẽ có xấu hổ. Nhưng ông không đánh gãy lời nói của Hàn Thư Duệ, ở trước mắt những người trong nhà, ông tỏ ra rất uy nghiêm, nhưng Hàn Thư Duệ thì ngoại lệ.

Nghĩ như vậy, Hàn Nhất Phương có chút bất đắc dĩ mà nhìn Hàn Thư Duệ. Chỉ là mặt ông co quắp đã quen, dọa Hàn Thư Duệ đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn tiếp tục nói.

"Ông cảm thấy như vậy, cũng không phải ném mặt Hàn gia đi, nhưng cũng phải nói rõ, cháu mong ông có thể hiểu được, cháu muốn được như người lớn mà đưa ra quyết định của mình.

Hơn nữa cháu không biết ông khi nào thì có ấn tượng xấu với Trịnh Hạo An, nhưng cháu biết Trịnh Hạo An, nếu cẩn thận ở chung một thời gian, cháu rất muốn ông thấy được rằng Trịnh Hạo An rất khác với những gì ông đã nghĩ."

Nhìn xem cháu trai mình nói chuyện rất trật tự, hơn nữa thời điểm đối mặt với ông cũng khác lúc trước. Hàn Nhất Phương biết cậu đã đi ra ngoài ba năm chịu khổ, rốt cuộc cũng tiêu tan.

Thời điểm buồn bực cũng sẽ xúc động, nhưng ông cũng cảm thấy đứa cháu của mình so với trước kia càng thêm trưởng thành hơn. Bất quá về chuyện của Trịnh Hạo An, cần cẩn thận mà lo lắng a.

Nghĩ tới Trịnh Hạo An là đứa con trai của Trịnh lão đầu kia, thì có cái gì ưu tú đáng nói đâu.

Hàn Thư Duệ thấy mình vừa nói xong, sắc mặt của ông lại đen hơn, quỷ dị hơn một chút. Có lẽ Trịnh Hạo An cũng không phải là người đắc tội đến ông đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu thật sự rất hiếu kỳ a.

Hàn Nhất Phương xem xét thái độ của Hàn Thư Duệ, biết mình mất kiểm soát liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ngay ngắn lại, muốn ông nghe những lời nói tốt của Hàn Thư Duệ về Trịnh Hạo An thì thôi đi: "Tối mai sẽ tổ chức một yến hội cho cháu, đợi lát nữa ăn cơm xong thì đi theo chú Trương để may thêm mấy bộ quần áo."

Hàn Thư Duệ có dự cảm không tốt, nhưng nghĩ đến lão gia tử nhà mình lúc nào cũng thường đứng đắn nên cũng không tùy tiện nghĩ lung tung nữa. Về chuyện của Trịnh Hạo An bị bỏ qua, cậu chỉ biết thở dài hơi một, dù sao chỉ cần không kiên quyết phản đối thì chắc chắn cậu sẽ làm ông thay đổi suy nghĩ về Trịnh Hạo An.

Thế nhưng cái gọi là yến hội này, đến lúc đó sẽ có một đống thanh niên tài tuấn...Dùng thái độ của ông đối với cậu, Hàn Thư Duệ lại loạn xạ mà phỏng đoán.

Vậy mà điều này, Hàn Thư Duệ vào ngày tổ chức yến hội chỉ muốn trợn mắt há mồm mà xác nhận.

Tới tham gia yến hội, đa số là thanh niên cùng tuổi với cậu, thậm chí còn có những người đang trong thời kỳ hoàng kim nhưng còn độc thân, không những thế còn có một lần bị thất bại trong chuyện tình cảm. Một đám người tuy có dẫn người theo, nhưng lại mời rượu như thế này cậu vẫn có chút kinh ngạc đấy.

Dù sao Hàn gia cũng ở chỗ này, nhưng cũng không có "Khuê nữ" đại tiểu thư. Hơn nữa hôm nay là buổi tiệc chào đón Hàn Thư Duệ trở về, đúng là việc quỷ dị hơn bình thường rồi.

Vì vậy, những đám nhỏ cũng tụ thành một đoàn mà nghị luận to nhỏ. Ai nói nam nhân không bát quái, đối với chuyện mà bọn họ có hứng thú cũng không phải chỉ bát quái bình thường, không thể khinh thường đâu.

Lúc Hàn Thư Duệ mặc lễ phục trắng bước ra, bỗng nhiên có một xúc động mà tuôn mồ hôi lạnh như mưa, sau đó muốn bỏ chạy khỏi căn nhà này lần nữa. Tuy lão gia tử nhà cậu được vậy cậu cũng rất mừng, vì lão gia tử lại làm như vậy vì cậu, cậu có chút tiếp thu không nổi a.

Hàn Thư Duệ đảo mắt nhìn Trương Uy đang đứng bên mình, nhưng vẫn yên lặng mà đi xuống lầu. Tuy trận khôi hài này không chơi vui lắm, nhưng cũng liên quan đến mặt mũi nữa, cậu cũng không biết ông mình cởi mở đến vậy...

Đem nhiều nam nhân như vậy gọi đến buổi tiệc này, cứ như trong bóng tối muốn cậu đi xem mắt vậy, có chút kinh thế hãi tục quá đi...

Đáy lòng Hàn Thư Duệ cũng muốn hư rồi, bộ dáng hai má đỏ ửng của cậu làm cho những người kia hai mắt tỏa sáng. Bất quá những nam nhân này đa số cũng sẽ không vì khuôn mặt đó mà bị mê luyến, nhưng đối với những thứ khác trong Hàn gia thì... cũng hơi động tâm tư rồi.

Hàn Nhất Phương cũng cười ngồi trong đại sảnh, trước kia ông cũng không quá thích những nơi đông đúc ồn ào như thế này. Nhưng bây giờ ông làm việc này chỉ là... ông muốn xem xét tiểu hài tử đối lập mà ông rất không chào đón kia, Trịnh Hạo An. Hàn lão gia tử cũng biết chuyện này, ông quản không nhiều được, nhưng bây giờ ông lại cảm thấy rất thoải mái.

Hàn Thư Duệ 囧, lại thêm việc điện thoại của cậu bị mất nên không thể liên lạc được với Trịnh Hạo An để tới cứu cậu trong tình huống dầu sôi lửa bỏng này. Khuôn mặt càng ngày càng đen thêm, lại thêm một đám cứ quay quanh lại để chào hỏi cậu, đồng thời còn nghe được những lời nịnh nọt chưa từng nghe được kia, cậu càng lúc càng không được tự nhiên.

Cậu vẫn giữ thói quen khi đi học không để ai biết thân phận của mình, sự dối trá như vậy cậu có thể lý giải được nhưng cậu tuyệt đối không yêu thích. Nhưng trong tình huống thế này, cậu đang cố nghĩ cách làm sao có thể nói thông tin này cho Trịnh Hạo An đây.

Cũng trách cậu, khi chạy về đây lại sợ làm phiền đến Trịnh Hạo An nên cậu đồng ý nộp lên điện thoại nhưng cũng chưa kịp nói rõ tình huống cho anh ta, hazzz...

Hàn Thư Duệ thở dài thở ngắn, cũng không thèm nhìn đến Hàn Nặc Y, còn có người được gọi là Hàn phu nhân đang đi vào, cái loại diễn xuất cao điệu này làm cậu chỉ muốn cười lạnh.Trong nháy mắt cậu liền nhớ tới người mẹ của mình, làm bộ tự nhiên mà chẳng thèm nhìn hay liếc đến hai người kia.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Đáy lòng Hàn Thư Duệ bách chuyển ngàn gãy, những người khác chỉ thấy kỳ dị với bộ dáng không vui vẻ của cậu, nhưng Phương tử Xuyên lại nghĩ đến những vấn đề sâu xa hơn.

Trước kia là do hắn ta không biết trông coi Hàn Thư Duệ, lại muốn hướng tới một nửa khác. Hơn nữa sau khi cưới Hàn Nặc Y, lòng của hắn càng ngày càng nản, nhưng bây giờ thấy thái độ của lão gia tử đối với Hàn Thư Duệ khác hẳn những người khác, lòng hắn lại một lần nữa mà...bắt đầu lung lay.

Lại nói tiếp, hai người họ nguyên bản là lưỡng tình tương duyệt, nếu giải quyết được những hiểu lầm này xong thì chính là một câu chuyện đẹp có kết cục đẹp không phải sao?

Nếu như bây giờ Hàn Nhất Phương hay Hàn Thư Duệ biết ý nghĩ này của hắn, nhất định sẽ trực tiếp nhào đến mà đánh chết hắn ta nha! Ở yến tiệc này, người chú ý đến hắn nhiều nhất, nhất định là Hàn Nặc Y rồi.

Giờ phút này, ánh mắt vui vẻ của cô nhìn đến thần sắc ômg xã đang nhìn đến nơi của Hàn Thư Duệ, buồn nôn đến muốn ngất, đồng thời cũng có vị đắng chát.

Nữ nhân là vậy, biết rõ không có tình yêu nhưng đều vì muốn chiếm hữu đồ vật mình muốn mà chịu duy trì cuộc hôn nhân đấy đến cùng. Nhưng về sau, cô nhận ra mình tự xem trọng mình quá rồi, trách không được có những nữ nhân tự đem mình lún sâu vào cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ này.

Mà người nam nhân khi có được nữ nhân rồi, có thể càng ngày càng qua loa không thèm để ý... Cô trước giờ là người không cam tâm yên lặng mà ăn thiệt thòi đâu.