Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 47



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe lời nói của Phương Tử Xuyên, khóe miệng Hàn Thư Duệ nhịn không được mà co rút lại, người với người sống đều sẽ trải qua một sự việc nào đó, tựa như cậu năm đó trì độn mà đi thích Phương Tử Xuyên cũng không thể ngờ rằng hắn ta là một người dối trá, hơn nữa chỉ muốn hướng tới địa vị.

Phương Tử Xuyên thấy Hàn Thư Duệ không nói lời nào, lá gan cũng dần lớn hơn. Trong mắt hắn, ở Hàn gia này, Hàn Thư Duệ là người ôm đùi Hàn Nhất Phương nên cậu nhất định phải nịnh nọt, lấy lòng, hiện tại Hàn Thư Duệ không nói gì, chứng tỏ đối phương vẫn còn quan tâm đến mình chăng.

Trịnh Hạo An lạnh lùng hừ một tiếng, Hàn Thư Duệ không muốn nói cũng không có nghĩa anh sẽ không hiểu, người nam nhân nào đó đối với người thuộc quyền sở hữu của anh lại tham lam muốn có được, "Phương tiên sinh, xin hỏi anh là dùng thân phận gì để nói những lời này, tôi cùng Hàn Thư Duệ là tâm đầu ý hợp, đây cũng sợ anh làm phiền rồi đấy! Hay nói, anh đã cưới Hàn tiểu thư rồi còn muốn ăn cái gì nữa sao?"

Phương Tử Xuyên lập tức nghẹn lại đỏ bừng, đừng nhìn Trịnh Hạo An luôn thanh lãnh như vậy, nhưng nếu đã coi trọng người nào liền có thể sủng người đó đến coi trời bằng vung; nhưng nếu đã ghét thì sẽ làm người đó chết cũng không xong.

Hàn Thư Duệ chẳng có cảm giác gì, nhìn Phương Tử Xuyên như nhìn người xa lạ, đối với Phương Tử Xuyên mà nói, biểu tình của Hàn Thư Duệ so với những ác ngôn khác càng thêm khó tiếp nhận.

Hàn Thư Duệ nhìn thân ảnh khó thở rời đi của Phương Tử Xuyên, đối với cậu, người nam nhân này cũng chẳng bằng việc cậu phải nấu cho Khiêm Dĩnh một bữa cơm nữa là.

Trịnh Hạo An nửa ngày nhìn Phương Tử Xuyên thất hồn lạc phách, cuối cùng ánh mắt rơi vào một góc nào đó của góc áo, đồng thời khóe miệng nổi lên một tầng vui vẻ: "Quan hệ của em cùng Hàn tiểu thư như thế nào?"

(Từ bây giờ đổi xưng hô nha *×*)

Hàn Thư Duệ nghe Trịnh Hạo An gọi lạnh nhạt như vậy cũng không nói gì, ngược lại thấy Trịnh Hạo An quan sát cậu cùng người đó bất hòa, cậu cảm thấy kinh ngạc cùng thỏa mãn.

Cậu thậm chí không muốn gọi Hàn Nặc Y là chị, cậu biết người này luôn ghét bỏ mình, đối với chuyện mẹ mất đi cũng rất đạm mạc. Những chuyện này đã vượt qua điểm mấu chốt của Hàn Thư Duệ.

Huống chi, thật lâu trước đây, mẹ cậu đối với người con gái này không mấy quan tâm lắm. Hàn Thư Duệ cũng có lúc xúc động muốn đem mẫu tóc của Hàn Nặc Y với Hàn phu nhân để làm xét nghiệm DNA.

"Tuyệt đối không tốt, em không thích cô ta."- Đây là lần đầu tiên Hàn Thư Duệ tỏ rõ ý kiến của mình về người chị song sinh này của mình, đương nhiên có thể nói trước kia cũng không ai dám hỏi đến vấn đề này với cậu. Nhưng có thể có một người làm cho cậu thẳng thắn thành khẩn, cậu cảm giác chuyện này không tệ chút nào.

Bóng người trong góc rẽ, tựa hồ bị căng cứng, sau đó mang theo tức giận mà đi theo hướng Phương Tử Xuyên vừa đi. Trịnh Hạo An lập tức muốn cười. Dùng ánh mắt nhìn người cả đời anh, quan hệ của Hàn Thư Duệ cùng Hàn Nặc Y không được ổn, ngược lại Hàn Nặc Y kia lại thân thiết với Hàn phu nhân đến lợi hại.

Cẩn thận suy nghĩ, quan hệ của Hàn Thư Duệ cùng Hàn Nặc Y rất cứng ngắc, không giống như cùng một mẹ sinh ra, chỉ giống như nhận được gen của người cha nên mới có chút tương tự, Hàn Thư Duệ so với Hàn đại tiểu thư này có khí chất hơn nhiều.

Dù sao năm đó mẹ của Hàn Thư Duệ cũng là một tiểu thư nổi tiếng, đúng là chuyện vũ nhục mẹ của Hàn Thư Duệ mà.

Huống chi đầu năm nay, quan hệ dơ bẩn trong các nhà hào phú đều như vậy, chuyện dơ bẩn như thế này, Trịnh Hạo An cũng đã thấy nhiều rồi.

Bất quá, người làm cho anh nhìn không thấu chính là Hàn Việt Thiên, ba của cậu. Trịnh Hạo An quan sát mấy lần, nói Hàn Việt Thiên đứng về phía Hàn phu nhân hiện giờ thì lại không có cảm giác thân mật gì, nhưng nói ông ta đứng về phía con trai thì cũng không giống. Quả thực cứ giống người không có tình cảm, máu lạnh hay là ẩn sâu, thật làm anh không thể phát giác được chuyện gì.

Nhưng hai phương diện này, kỳ thật cũng không đơn giản.

Trong phòng bếp, hai người cứ như vậy mà trầm mặc, thế nhưng Hàn Nặc Y mang theo hai chuyện vừa nãy mình thấy được vọt vào gian phòng như bệnh nhân tâm thần mà hét lên: "Phương Tử Xuyên, anh đừng quên là ai cho anh được như ngày hôm nay đấy, về sau anh để còn tôi phát hiện anh cùng cái tiện nhân kia ở cùng một chỗ, anh nên xem tôi sẽ đối phó với anh ra sao!

Tâm tình của Phương Tử Xuyên vốn sa sút, nghe được lời này liền cười cười: "Cậu ta là tiện nhân thì cô là thứ đồ chơi gì đây, hơn nữa chuyện của tôi không cần cô quản, trước kia chúng ta kết hôn đều theo nhu cầu của hai bên, tôi cũng không biết cô dựa vào đâu mà dám nói lời này nhưng tôi xác định được một việc...Cô căn bản không có quyền quản tôi."

Thanh âm nam nhân rất lạnh, thậm chí còn mang theo cảm giác bực bội cùng chán ghét, Hàn Nặc Y liền không muốn quan tâm chuyện gì, lập tức xông lên phía trước muốn cùng người nam nhân này đồng quy vu tận.

Có phải cô ta gặp xui xẻo hay không, tức giận đến hung ác như thế, giày cao gót của cô ta bất ngờ mà rẽ hướng, lập tức truyền đến thanh âm vật nặng rơi xuống.

Phương Tử Xuyên bị những biến cố bất ngờ như vậy làm hoảng sợ, nghĩ đến Hàn lão gia tử đang ở dưới lầu, liền không có sĩ diện mà đỡ nữ nhân ngu xuẩn nào đó lên.

Thế nhưng vượt qua dữ liệu của hắn ta, sắc mặt Hàn Nặc Y trắng bệch đến đáng sợ, đồng thời dùng bàn tay của mình mà ôm lấy bụng: "Tử Xuyên, bụng của em rất khó chịu, bỗng nhiên rất đau...."

Phương Tử Xuyên lại cho rằng nữ nhân này lại bắt đầu diễn nên rất bực bội, nhưng nhìn trán của cô ta chảy từng giọt mồ hôi hột, bỗng nhiên nghĩ tới khả năng kia, ánh mắt sáng lên nhưng cũng rất nhanh mà tối xuống.

Hắn ta như người cầm giữ được thẻ đánh bạc trên tay, thế nhưng lại không đúng thời điểm làm hắn chẳng có tí sung sướng, ngược lại hắn ta lại thấy có chút chua xót, cũng thật đáng buồn.

***

Sau nửa giờ, Hàn Thư Duệ đứng trong phòng bệnh của Hàn Nặc Y nhận được tin tức: "Bệnh tình của bệnh nhân tạm thời đã ổn định lại rồi, nhưng cô ta mang thai ba tháng rồi lại không biết cẩn thận như vậy, về sau mọi người nên trông coi tốt cho người ta."

Tuy Hàn Thư Duệ không thích người chị này, nhưng cũng chăm chú gật gật đầu xem như đã ghi nhớ. Dù sao xảy ra việc này, ba và ông cũng không đến, cậu cảm thấy Hàn Nặc Y có chút đáng thương.

Cậu không nghĩ tới, khi vừa tiễn bác sĩ đi Hàn Nặc Y liền tỉnh lại. Giờ phút này một tay vuốt bụng mình một tay nắm chặt tay Phương Tử Xuyên, một đôi mắt thật to chính trực nhìn về phía cậu.

Mang theo loại trào phúng, xem thường, còn có sự không thích.

Lông mày cậu nhảy lên, ngoài cảm giác đầu óc nữ nhân này không dùng được thì cũng chẳng có cảm giác gì khác. Hàn Nặc Y thích đoạt lấy đồ vật của cậu, bây giờ đoạt được một vật cặn bã như vậy cũng đắc chí, cậu thấy buồn cười lại có chút tội nghiệp.

Phương Tử Xuyên lại cho rằng cậu không vui, lập tức muốn đẩy tay của Hàn Nặc Y ra để giải thích nhưng lại bị nắm quá chặt, hơn nữa vì lời nhắc của bác sĩ nên hắn cũng không làm động tác gì quá lớn. Chỉ là đôi mắt của hắn ta vẫn luôn không hề buông lòng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Thư Duệ, mong rằng có thể nhìn ra ghen tức của cậu.

Bất quá hắn ta rất nhanh liền thất vọng.

Ban đầu Hàn Thư Duệ còn có chút kinh ngạc, về sau ánh mắt cũng rất cạn nhưng lại mang theo cảm giác trào phúng nồng đậm mà nói: "Tôi cảm thấy cô không phải là chị của tôi, vì mẹ tôi không sinh ra một người con gái như vậy. Nhưng cũng xin cô cách xa tôi ra một chút, bởi vì tôi không hề có hứng thú đi giành đồ của cô đâu."

Hàn Nặc Y nghe câu đầu tiên đáy lòng rơi lộp bộp, chỉ là nghe câu nói tiếp theo của Hàn Thư Duệ lại dâng lên một cơn nộ khí, bất quá nghĩ đến bảo bảo trong bụng nên đành cố nhịn xuống.

"Đi ra ngoài, ở đây không chào đón cậu."

Hàn Thư Duệ cũng không để ý, ngược lại thấy cô ta lãnh tĩnh như vậy cậu cũng bắt đầu cảm thấy có thể nói chuyện với cô ta rồi: "Ừm, tôi đi trước, sau này cũng không hy vọng sẽ gặp cô tại nơi này lần nữa."

Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, che khuất tiếng ồn ào bên trong của hai người.

Hàn Thư Duệ có chút mệt mỏi mà vuốt vuốt thái dương, mở mắt ra lại nhìn thấy Trịnh Hạo An đang đứng cách cậu không xa, trấn an cười cười mà nhìn cậu.

(Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Tiểu Thất team, được cập nhật nhanh nhất tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Hàn Thư Duệ nhịn không được cũng cười lại, đáy lòng tích tụ buồn phiền cũng vơi bớt đi hơn phân nửa.Trước kia cậu đối với Hàn Nặc Y còn có một điểm chờ mong, thế nhưng sau khi mẹ mất, nữ nhân kia liền sinh hoạt một cách tiêu sái, khoái hoạt, nữ nhân này sớm đã bị cậu khai trừ.

Chỉ là khi trông thấy bộ dáng cô ta biến thành như vậy, cậu cũng không thấy vui vẻ mấy, ít nhất thì khi còn nhỏ cậu cũng đã từng coi cô ta là chị mà đối tốt.

"Mệt không?"- Trịnh Hạo An đi về phía trước hai bước, đồng thời đưa tay ra nắm lấy tay Hàn Thư Duệ.

Lúc đầu, Hàn Thư Duệ cảm thấy có chút bất an, bất quá khi nhìn Trịnh Hạo An cậu cũng không tránh ra, lúc cậu mệt mỏi có thể có người làm cậu buông lỏng, đấy là vận may của cậu, cậu nên biết quý trọng: "Có chút, cảm thấy nhân sinh này sao lại không thể yên ổn a."

Trịnh Hạo An cười cười vuốt lên chỏm tóc không nghe lời trên đỉnh đầu cậu, cũng không che dấu chán ghét đối với hai người đang ở phòng bệnh kia: "Đều là bọn họ tự tìm, em không nên cảm thấy không thoải mái. Khiêm Dĩnh vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói tại sao nó mới đi chơi một lát em lại bỏ chạy."

Lập tức, Hàn Thư Duệ có chút xấu hổ, lại nhớ đến bữa cơm cậu đang chuẩn bị dở, liền đem những chuyện không vui vứt sau đầu: "Ưm, chúng ta nhanh quay về đi, còn phải nấu cơm nữa."

Trịnh Hạo An thích nhất bộ dáng đầy sinh khí này của cậu, lập tức sắc mặt liền nhu hòa xuống: "Được."

Một chữ như thế lại được thanh âm của anh nói được như vậy. Hàn Thư duệ cảm thấy mặt mình có chút đỏ lên, cảm thấy không tốt liền thoát khỏi bàn tay đang nắm tay cậu, đi nhanh về phía trước, rốt cuộc cũng nhịn không được mà quay lại nhìn, Trịnh Hạo An đang đứng đằng sau cười cậu: "Không cho cười, đi nhanh lên."

Trịnh Hạo An không thay đổi sự vui vẻ của mình, bước chân nhanh hơn mà đi về phía trước. Hai người cứ như vậy mà song song sánh vai nhau, rất hài hòa rồi dần biến mất trên hành lang bệnh viện.

Về phần những ý xấu hay tình người gì đấy, tự để bọn họ tự giày vò lẫn nhau đi.