Áp Đảo Na Chích Thụ

Chương 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thần sắc Trịnh Hạo An khó lường, đồng thời dùng sức ném cái cửa đã bị phá hư kia, sau đó nhanh chóng dùng áo khoác của mình đi đến trước mặt Hàn Thư Duệ mà ôm lấy cậu.

“Không có việc gì rồi.”

Hàn Thư Duệ thật sự có chút sợ, cậu và Chu Tác Lâm uống rượu xong đi đến phòng này, liền uống một ly nước mà nhân việc phục vụ nói là giải rượu. Trong phòng mùi thơm kỳ lạ này càng ngày càng đậm, thân thể cậu rất nhanh mà nóng lên.

Về sau, Chu Tác Lâm không cùng phòng với cậu cũng có thể vào phòng này được. Đôi mắt đối phương hồng hồng, ồ ồ hô hấp, còn không khống chế động tác mà đi tới. Lúc này cậu biết hai người bọn họ bị người khác hại là sự thật.

Hàn Thư Duệ không biết Chu Tác Lâm trong chuyện này sắm nhân vật gì, chẳng qua khi đối phương cứ cọ tới cọ lui trên người của cậu, còn tự y phát tiết một lần, Hàn Thư Duệ cảm giác mình gặp phải một loại dục vọng buồn nôn nhất từ trước tới giờ.

Cũng may thời điểm hai người còn đang tranh đấu, lại vô tình làm vỡ ly thủy tinh, những mảnh thủy tinh làm cậu thanh tỉnh lại một ít, khi thấy Chu Tác Lâm muốn đi tới, cậu liền đánh ngất y rồi chạy đến phòng tắm mà xối nước lạnh lên người.

Ông giáo dục rất nghiêm ngặt, nên cậu cũng ít đi đến những nơi này cùng với những người nhị thế tổ khác.

Vì thế cậu không biết mình bị trúng loại dược gì, nước lạnh như băng vậy mà cũng không thể áp chế, hơn nữa cậu còn sợ trong phòng có các loại camera có thể nhẫn tâm mà ghi hết được mọi việc như thế này. Cuối cùng lại hoảng hốt khi nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Hạo An cùng với cảm giác ấm áp cậu cũng không dám xác định được.

“Trịnh…Hạo An?”- Hàn Thư Duệ vì sự khô nóng trong người mà thanh âm khàn khàn, bất quá ánh mắt của cậu vì kích động mà sáng lên, khiến cho đáy lòng Trịnh Hạo An cảm thấy đau xót.

Trịnh Hạo An đã chân chính trải qua cái loại sinh hoạt chật vật, nhưng trong mắt anh Hàn Thư Duệ không phải là người có thể trải qua những chuyện này. Đây là người mà anh bảo hộ, tốt nhất nên như những tiểu vương tử bên trong chuyện cổ tích vô ưu vô tư hạnh phúc mà sống.

Nhưng ngày hôm nay, ngay chỗ này, anh lại chẳng làm gì được khi Hàn Thư Duệ bị tổn thương đầy người như vậy. So với việc thân thể của Hàn Thư Duệ phản bội, Trịnh Hạo An càng để ý đến việc này có thể để lại bóng mờ cho cậu.

Việc liên quan đến Hàn Thư Duệ tất nhiên sẽ liên quan đến anh rồi. Nghĩ như vậy, Trịnh Hạo An thấy mình cũng không có khả năng gì để tha thứ, cũng sẽ không buông tha bất cứ người nào tham dự đến chuyện này.

Lưu Lãng Bác cười lạnh đẩy cửa phòng tắm ra, những người khác vì sợ Trịnh Hạo An nên cũng không dám làm gì, nhưng hắn không giống. Việc hôm nay vì hắn muốn chọc giận Trịnh Hạo An, về phần Hàn Thư Duệ chật vật như thế nào hắn cũng chẳng để trong lòng.

Giống như chế giễu, Hàn Thư Duệ càng chật vật, hắn càng thêm vui vẻ.

Trịnh Hạo An ôm chặt người trong ngực, nghe được tiếng mở cửa liền quăng ánh mắt sắc lạnh đến.

Bước chân Lưu Lãng Bác dừng lại, nhưng hắn cũng không bị dọa chỉ cười cười: “Ai nha, tên tiểu tử này là sao vậy, bộ dáng thoạt nhìn không tốt lắm.”

Trịnh Hạo An không nói gì, chỉ ôm lấy thân thể của Hàn Thư Duệ, sau đó không nhiều lời mà đứng trước mặt Lưu Lãng Bác: “Mở ra”

Chỉ có hai chữ, những lời khách sáo cũng không có, ngữ khí cũng rất lạnh, dáng vẻ của Trịnh Hạo An so với trước rất khác nhau. Lưu Lãng Bác cười âm lãnh, bất quá cũng không ngốc đến nổi ở chỗ này mà xung đột.

Trịnh Hạo An nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, liền đi ra ngoài.

Trong phòng, Chu Tác Lâm tựa hồ có chút tỉnh, khô nóng trong người cũng thối lui, liền cảm giác thân thể chật vật của mình, cũng không dám nhìn phương hướng của Hàn Thư Duệ cùng Trịnh Hạo An.

Khốn kiếp, vậy mà y lại bị xếp đặt. Rõ ràng Lưu Lãng Bác nói với y sẽ tìm một vị tiểu thư nào đó, thế nhưng cuối cùng lại là mình.

Hơn nữa nếu Hàn lão gia tử biết chuyện, tuyệt đối sẽ không còn hảo cảm với y, y bây giờ là trộm gà không được lại mất một nắm gạo.

“Lưu Lãng Bác, anh cùng tôi nói không giống như vậy mà.”- Đáy lòng Chu Tác Lâm rất loạn, cũng không có biện pháp gì chỉ biết đứng trong phòng mà rống lên với Lưu Lãng Bác.

Lưu Lãng Bác bị Trịnh Hạo An bỏ qua đã nổi giận trong bụng rồi, nhìn một tiểu lâu la mà còn dám rống to với hắn ta như vậy, ánh mắt lập tức lãnh đạm vài phần: “Chu Tác Lâm, cậu là cái thứ gì mà có thể rống lên với tôi?”

Chu Tác Lâm sững sờ, bấy giờ mới nhớ đến thân phận của đối phương, bởi vì khi trước thái độ đối phương rất ôn hòa, y tự đem mình thành một đẳng cấp với Lưu Lãng Bác rồi: “Thực xin lỗi, nhưng tại sao tôi lại ở chỗ này…”- Y chịu thua, nhưng ngữ khí vẫn còn mang theo điểm oán hận, bởi vì Lưu Lãng Bác đã đem y làm khiên chắn.

Lưu Lãng Bác khoát tay, lộ ra điểm đùa dai, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú kia nhìn cứ như là một ác ma, “Thời điểm cậu quyết định ra tay với cháu của Hàn lão gia, kỳ thật phải biết rằng về sau cũng sẽ bị phát hiện thôi. Về phần tôi vì sao lại dùng tới cậu, đơn giản vì tôi cảm thấy thú vị mà thôi, lý do như vậy đủ chưa?”

Những lời này thật đúng là độc ác, ngực Chu Tác Lâm càng lúc càng khó chịu. Có thể y đã không còn đường lui rồi: “Vậy anh nói, tôi nên làm gì bây giờ?”

Lưu Lãng Bác nhìn người không rụt rè trước mặt, nói tiếp: “Tôi cũng rất thích bàn chuyện cùng cậu, về phần ở phía sau chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc.”

“Anh có biện pháp để lão sư không biết chuyện này?”

Lưu Lãng Bác lắc đầu, ánh mắt vui vẻ: “Cho dù ông ta không còn thích cậu thì sao, không phải còn rất nhiều người sẽ ưa thích cậu sao? Cậu bị ông ta xem thường cũng không phải chuyện lớn lao gì, bây giờ cậu nên cân nhắc tương lai tiếp theo của mình đi, thế nào?”

Đáy mắt Chu Tác Lâm hiện lên chút do dự, nhưng cũng rất nhanh mà gật đầu. Đã đến nước này cũng không thể lui được, hơn nữa theo tình hình này, vì chuyện của Hàn Thư Duệ mà Hàn Nhất Phương cũng sẽ không lưu lại mình.

Cái người lang tâm cẩu phế như vậy, chữ “xứng đôi” mà Hàn Nhất Phương nói ra cũng thật đáng tiếc, ông ta chưa từng nghĩ đến việc phải đề phòng học trò yêu quý của mình như vậy.

Lúc này, Hàn lão gia tử đang rất tức giận cùng đau lòng cho Hàn Thư Duệ, chỉ vừa mới đi ra ngoài một chút lại mang một thân thương tổn trở về.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”- Trước đó, Trịnh Thiên Hoằng đã phái những người có thân thủ tốt bên cạnh ông đến để trợ giúp Trịnh Hạo An nên chuyện này cũng không thể che giấu được.

Chỉ là Hàn lão gia tử nghĩ đến có Trịnh Hạo An bên người Hàn Thư Duệ nên cháu mình sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng hiện tại hảo cảm đối với Trịnh hạo An đã trượt xuống chân núi rồi.

Bác sĩ gia đình đã cho cậu uống thuốc, nhưng nhìn Hàn Thư Duệ nặng nề mà ngủ, Hàn lão gia tử vẫn không nhịn được, ông dẫn Trịnh Hạo An rời khỏi phòng của cậu để hung hăng mà phát tác.

Lúc này, Trịnh Thiên Hoằng đang đứng một bên, không lên tiếng thiên vị Trịnh Hạo An, cũng không nói gì khác. Dù sao Hàn Thư Duệ là người như thế nào Trịnh lão gia tử biết rất rõ, lần này cậu bị thương là do con mình không tốt.

Mà Trịnh Hạo An cũng không do dự nhận hết lỗi lầm về mình.

“Là lỗi của con, con cũng không thể ngờ có thể xảy ra việc này, về sau chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa, còn những người có liên quan đến chuyện này… con cũng sẽ không bỏ qua.”

Hàn Nhất Phương muốn châm chọc một câu, nhưng nhìn thấy người nam nhân này dùng đôi mắt thanh lãnh lại dụng tâm đến vậy, hơn nữa ông cũng sẽ không nghi ngờ Trịnh Hạo An sẽ làm được những việc như vậy. Thế nhưng cháu trai ông yêu quý nhất lại chịu thương tổn như thế, uất nghẹn nhưng hiện tại cũng phát tiết không được.

Trịnh Thiên Hoằng nhìn ra điểm này, lúc đi xuống lầu cùng với Hàn lão gia tử liền nói: “Đầu năm nay, chuyện của bọn nhỏ cứ để bọn nó tự giải quyết, Hạo An không tốt thì tôi cũng thay nó nhận lỗi, chúng ta vẫn nên xuống dưới chừa cho bọn nhỏ một chút không gian đi.”

Trịnh Hạo An đứng lặng tại chỗ nửa ngày, mãi đến khi trước cửa phòng của Hàn Thư Duệ chỉ còn một mình anh, lúc này mới bừng tỉnh mà đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ kê thuốc an thần cho cậu, lại dặn dò về sau ngàn vạn lần không nên dùng thôi dược là được rồi.

Bởi thế, sau chuyện này đã làm ảnh hưởng đến thân thể của cậu, cũng vì chuyện này mà đã lưu lại bóng đen trong tâm của Trịnh Hạo An cùng với Hàn Thư Duệ.

Trịnh Hạo An đi về phía trước vài bước, đồng thời chậm rãi ngồi xổm bên giường của Hàn Thư Duệ, sau đó chậm rãi hôn lên cánh tay đang được băng bó của cậu.

Sẽ có người nói Hàn Thư Duệ không xứng với anh, nhưng trong mắt anh xem những lời này đều là nói nhảm. Yêu là con tim tự giác đập một cách rối loạn, mà đời này anh chỉ muốn đối tốt với cậu, những người khác có như thế nào anh cũng không cần quan tâm.

“Đừng lo lắng, bọn họ rất nhanh sẽ có báo ứng, rất nhanh thôi.”- Trịnh Hạo An tựa như không đủ an tâm mà hôn nhẹ lên trán của Hàn Thư Duệ, lạnh lùng mà vui vẻ nói ra lời này.

Bất kể là ai, cũng mặc kệ nguyên nhân là như thế nào.