Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 100: Lệ Tiểu Băng tìm bạn trai



Nghe nói con gái nuôi của Lệ gia bắt đầu tìm bạn trai, những thiếu gia nhà giàu đến làm quen với cô ta nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của Lệ Tiểu Băng, ngược lại còn khiến cô ta càng ngày càng khó chịu. Lệ phu nhân ngồi một bên thấy con gái khó chịu ra mặt như vậy, trong lòng càng thêm lo lắng.

"Lệ tiểu thư, tôi là..."

"Xin lỗi, tôi chưa muốn có bạn trai." Còn chưa đợi người đối diện nói xong, Lệ Tiểu Băng đã không nhịn được trực tiếp ngắt lời.

Người đàn ông đối diện nhìn dáng vẻ mảnh mai lại có chút buồn của cô ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười rồi đứng dậy rời đi.

"Tiểu Băng, đây đã là người thứ 6 con từ chối rồi" Lệ phu nhân lại gần ngồi xuống bên cạnh con gái.

"Mẹ, con..."

"Có phải con có người trong lòng rồi không? Tiểu Băng, ba mẹ không để ý địa vị và ngoại hình, cũng không quan trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần là con thích, ba mẹ đều sẽ đồng ý."

Lệ Tiểu Băng khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại không ngừng khinh thường. Cái gì mà không quan trọng chứ, chẳng qua là muốn nhanh chóng đẩy cô ta đi mà thôi. Thẩm Ninh có thể lấy được một người chồng ưu tú như vậy, còn cô ta thì lại không được sao? Ngoại trừ Lăng Mặc, cô ta không thấy người nào xứng với mình cả.

"Mẹ, thực ra con đúng là đã có người trong lòng rồi."

"Thật sao? Đó là ai vậy? Nếu hai đứa đều có tình cảm với nhau thì ngày mai mẹ sẽ mời cậu ta đến."

"Khoan đã mẹ. Con... con và anh ấy thật lòng yêu nhau nhưng dạo gần đây có một cô gái suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh ấy, còn nói muốn anh ấy lấy cô ta nữa..." Lệ Tiểu Băng ấp úng nói, giọng nói lại có chút buồn bã.

"Sao lại có người mặt dày như vậy. Tiểu Băng, con nói người đó là ai, mẹ sẽ giúp con." Lệ phu nhân tức giận nói.

"Không cần đâu mẹ. Con tin anh ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với con. Lúc nào thích hợp, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp ba mẹ."

"Vậy được rồi."

Lệ phu nhân cũng không nghi ngờ, thấy con gái đã có người trong lòng thì cũng yên tâm hơn. Bà ta nuôi Tiểu Băng từ nhỏ, mặc dù chỉ là con gái nuôi nhưng tình cảm lại không hề ít hơn so với Tiểu Ngôn và Tiểu Ninh. Bà cũng chỉ muốn tìm một chỗ nương tựa tốt cho con gái nuôi, mà tình yêu mới là thứ tạo nên hạnh phúc vĩnh viễn. Lăng Mặc yêu Thẩm Ninh, bà có thể nhìn ra. Trong thâm tâm cũng chỉ mong Tiểu Băng có thể tìm được người yêu con bé thật lòng chứ không phải vì gia thế của Lệ gia.

Nhưng Lệ Tiểu Băng vĩnh viễn không thể nhận ra ý tốt của người mẹ nuôi này. Trong lòng cô ta lúc nào cũng đố kị Thẩm Ninh, hận cô đã xuất hiện rồi cướp tất cả mọi thứ của cô ta.

Trong bữa cơm tối, Thẩm Ninh gắp thức ăn cho Lăng Mặc và U U, một cảnh gia đình ba người hạnh phúc khiến Lệ Tiểu Băng khó chịu, những món ngon trên bàn cũng không muốn ăn.

"Tiểu Băng, nghe mẹ nói em đã có người trong lòng rồi hả?" Thẩm Ninh bỗng nhiên nói.

"Em chỉ sợ chị không thích anh ấy thôi." Lệ Tiểu Băng nhìn Lăng Mặc một cái rồi mới quay sang mỉm cười với Thẩm Ninh.

"Sao có thể chứ. Nếu em rể yêu thương em thật lòng, chị đương nhiên sẽ ủng hộ."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Lệ Tiểu Băng trong lòng không ngừng chửi rủa, đây chẳng phải là đang mỉa mai cô ta đấy sao?

"Lăng Mặc, anh ăn thử món này đi, ngon lắm đấy." Lệ Tiểu Băng nén cơn giận, cười thật tươi gắp thức ăn cho Lăng Mặc.

Nhìn thức ăn trong bát, Lăng Mặc nhíu mày, một chút cũng không nể mặt cô ta, kêu người đổi bát đũa mới.

"Anh ấy không quen để người lạ gắp thức ăn cho, em thông cảm."

Nụ cười trên môi Lệ Tiểu Băng cứng lại, cô ta ngại ngùng yên lặng ăn cơm. Lệ Tử Ngôn nhếch môi cười nhạt một tiếng, đúng là không biết tự lượng sức mình. Lăng Mặc ưa sạch sẽ, còn ngại cô ta bẩn kia kìa, làm gì có chuyện sẽ ăn đồ cô ta gắp cho chứ.

Đêm xuống, trong căn phòng tối, Lệ Tiểu Băng tức giận ném toàn bộ gấu bông xuống đất, không ngừng dẫm đạp lên chúng. Thẩm Ninh chết tiệt, ỷ mình được Lăng Mặc yêu thương mà lên mặt với cô ta, còn mỉa mai cô ta nữa.

Bỗng chuông điện thoại vang lên, nhìn người gọi tới, Lệ Tiểu Băng nhíu mày khó chịu nghe máy.

"Lăng phu nhân, đêm khuya cô không ngủ còn gọi cho tôi làm gì?"

"Giờ này mà cô vẫn còn có tâm trạng để ngủ sao? Kim Cẩm Nhi... cô đã tìm thấy Kim Cẩm Nhi chưa?"

"Kim Cẩm Nhi? Cô ta đã chết rồi."

"Còn chưa tìm thấy xác của cô ta thì làm sao biết chắc là cô ta đã chết chứ? Kim Cẩm Nhi biết rất nhiều việc, nếu chẳng may..." Giọng của Nhã Khanh có chút lo lắng. Cô ta sợ mọi chuyện xấu xa mình làm sẽ bị bại lộ.

"Bom nổ lớn như vậy, Kim Cẩm Nhi không chết thì cũng bị thương nặng. Tôi đã cho người điều tra rồi, hôm đó ngoại trừ Thẩm Ninh và U U được đưa vào bệnh viện thì không còn ai khác nữa. Khả năng Kim Cẩm Nhi còn sống là không thể nào."

"Lăng Mặc không phải loại người đơn giản đâu. Chúng ta nhất định phải cẩn thận."

Lệ Tiểu Băng lại cảm thấy Nhã Khanh đã lo lắng thừa. Cô ta cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên cũng nghĩ tới việc này. Nhưng Nhã Khanh bên kia vẫn không yên tâm, dặn dò cô ta để ý đến Lệ Tử Ngôn rồi tắt máy.

Hôm sau chuyện người thừa kế Lăng gia chính thức cầu hôn đại tiểu thư Lệ gia được công bố rộng rãi. Trước ống kính của phóng viên và nhà báo, anh không ngần ngại thừa nhận tình cảm của bản thân, cũng tuyên bố sắp tới sẽ tổ chức đám cưới.

Năm đó không thể cho cô được một đám cưới, lần này anh nhất định phải bù đắp thiếu sót trước đây.

Nghe được tin tức, tất cả mọi người đều vui vẻ chúc mừng, ngoại trừ Lệ Tiểu Băng và Nhã Khanh. Bên kia Lăng gia, Nhã Khanh tức giận lôi Lăng Viên đánh đập xả giận, mắng con bé là đồ vô dụng, không giúp được cô ta. Người hầu thấy vậy cũng chỉ có thể vờ như không nghe không thấy, ai bảo ở Lăng gia bây giờ, cô ta chính là nữ chủ nhân duy nhất cơ chứ. Đợi thiếu phu nhân về đây rồi, Nhã Khanh sớm muộn sẽ không còn chỗ đứng nữa.

"Chết tiệt, cô ta đúng là sống dai mà." Lệ Tiểu Băng cũng không khá hơn, cô ta vớ lấy bình hoa trên bàn ném mạnh xuống sàn.

Người hầu nghe thấy tiếng đổ vỡ, gõ cửa hỏi phòng Lệ Tiểu Băng.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?"

"Thật ngại quá, tôi sơ ý làm rơi bình hoa, phiền mọi người dọn dẹp giúp tôi nhé." Lệ Tiểu Băng lập tức thay đổi 180 độ, mỉm cười nói.

"Vâng."

Nhìn người hầu dọn dẹp, cô ta chỉ có thể nén cơn giận trong lòng xuống. Đám cưới này, cô ta tuyệt đối không để nó xảy ra đâu.

Trung tâm thương mại, Lệ Tiểu Băng cùng bạn bè rủ nhau đi mua sắm. Cô ta cũng thật biết kết bạn, ai nấy đều là tiểu thư danh giá, mỗi lần đi mua sắm đều tiêu tốn rất nhiều tiền. Lại nghe đến Lệ gia và Lăng gia sắp kết thông gia, bọn họ càng muốn lấy lòng Lệ Tiểu Băng hơn.

"Tiểu Băng, cậu mặc chiếc váy này đẹp thật đấy." Một người lên tiếng khen ngợi.

"Đúng đúng, cậu mà mặc nó lên, đám đàn ông chắc chắn ai cũng phải nhìn theo." một người khác phụ hoạ.

Ngắm nghía bản thân trong gương, Lệ Tiểu Băng nghe những lời nịnh nọt liền cảm thấy thoải mái hơn. Cô ta đến đây chính là mua sắm để quên đi mấy chuyện khó chịu kia. Nếu đem ra so sánh, cô ta cũng xinh đẹp không kém Thẩm Ninh. Đàn ông chẳng phải đều yêu bằng mắt sao, cô ta không tin mình không quyến rũ được Lăng Mặc.

"Chà, đây chẳng phải là Lệ gia nhị tiểu thư đấy sao."

"Anh là?" Lệ Tiểu Băng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, hình như chưa từng gặp bao giờ.

"Tiểu Băng, anh ấy là La Thành, đại thiếu gia của La gia." Một người quay sang nói.

La gia? Cô ta cũng đã có nghe qua con trai lớn nhà đó mới du học từ nước ngoài về, nổi tiếng sát gái và ăn chơi nhưng đặc biệt lại được La gia chủ vô cùng yêu thương.

"Thì ra là La đại thiếu gia, lần đầu gặp mặt đúng là phong thái hơn người." Lệ Tiểu Băng mỉm cười nói nhưng trong lòng lại khinh thường anh ta là đồ công tử bột.

"Chúng ta đúng là có duyên, tôi có thể mời Lệ tiểu thư một bữa được không? Tôi biết một nhà hàng gần đây, Lệ tiểu thư sẽ không từ chối chứ?"

La Thành đã mở lời trước mặt mọi người, Lệ Tiểu Băng cũng không thể làm anh ta mất mặt được, chỉ có thể gật đầu đồng ý. La Thành này đúng là chỉ biết ăn chơi, gọi đồ ăn còn không ngừng liếc mắt đưa tình với nhân viên phục vụ. Lệ Tiểu Băng ngồi đối diện anh ta chỉ cảm thấy ngày càng khó chịu, nghĩ đến anh ta cố ý gần gũi mình, cô ta lại cảm thấy ghê tởm.

"Nghe nói Lệ tiểu thư đang tìm bạn trai, vừa hay tôi cũng chưa có bạn gái..." La Thành nắm lấy tay Lệ Tiểu Băng, mỉm cười quyến rũ.

"La thiếu gia khí chất hơn người, nhìn là biết đào hoa vậy mà chưa có bạn gái sao? Đúng là ngạc nhiên thật đấy." Lệ Tiểu Băng nén cảm giác buồn nôn trong lòng, cố gắng mỉm cười trông thật tự nhiên.

"Tôi đúng là rất đào hoa nhưng lấy vợ là chuyện hệ trọng, đâu thể tùy tiện qua loa được. Lệ tiểu thư là con gái Lệ gia, thân phận đương nhiên hơn hẳn người bình thường, La gia chú trọng nhất là môn đăng hộ đối mà."

Hoá ra là đã phải lòng cô ta. Lệ Tiểu Băng trong lòng cười đến gian xảo. La Thành này mặc dù ngu ngốc nhưng vẫn có chỗ lợi dụng được. Nếu anh ta vẫn thích chui đầu vào địa ngục như vậy, cô ta cũng đành phải giúp đỡ thôi.

"Chị gái tôi mới là tiểu thư chân chính của Lệ gia, lúc nào chị ấy cũng nhắc nhở tôi phải biết thân biết phận. Một đứa con nuôi như tôi làm sao xứng với La thiếu gia được chứ. Chị ấy mà biết chuyện, nhất định sẽ đánh tôi mất." Lệ Tiểu Băng cúi đầu ấm ức nói, ngay cả mắt cũng đã nhiễm nước rồi.

"Cái gì? Lệ đại tiểu thư đánh cô sao? Đường đường là một tiểu thư cao quý vậy mà lại bắt nạt em gái mình. Lệ tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô ta lộng hành nữa, cô đã vào gia phả nhà họ Lệ rồi thì chính là tiểu thư Lệ gia." La Thành tức giận nói.

"Thật sao? Cảm ơn anh, La Thành."

Nhìn Lệ Tiểu Băng mỉm cười xinh đẹp như một nữ thần, trong lòng La Thành lại càng muốn có được cô ta hơn. Thân hình tuyệt đẹp này mà để dưới thân dày vò cả đêm, chắc chắn sẽ rất tuyệt. Trước hết cứ bảo vệ người phụ nữ này đã, đợi có được cô ta rồi, đến lúc đó cô ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin anh ta không bỏ rơi mình mà thôi.

Đúng là đồ ngu ngốc, sinh ra chỉ để cho người khác lợi dụng. Trong lòng Lệ Tiểu Băng không ngừng cười lớn, tạm thời dùng anh ta để áp chế Thẩm Ninh, đợi thời cơ đến liền có thể ra tay diệt trừ mối hoạ lớn nhất rồi.