Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 98: Nguy hiểm (3)



Lúc này Lăng Mặc đã đến nơi, người của anh đã bao vây toàn bộ đường xuống núi, tay súng bắn tỉa cũng đã vào vị trí, chỉ đợi lệnh của Lăng Mặc là lập tức ra tay.

"Bắn." Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Thẩm Ninh mở to mắt nhìn tên cầm đầu từ từ ngã xuống, trên đầu anh ta còn thủng một lỗ nhỏ đang không ngừng chảy máu. Người của Lăng Mặc xông đến, những tên còn lại bắt đầu kích động bắn loạn xạ, tiếng súng không ngừng vang lên. Thẩm Ninh nhìn về phía chiếc áo liền lập tức lao đến chỗ U U ôm chặt lấy bé con nấp sau một gốc cây lớn. Súng đạn không có mắt, nếu chẳng may bị bắn trúng, tính mạng khó mà giữ được.

Quả nhiên một tên bất cẩn bắn vào chiếc áo có gắn bom, một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay mù mịt khiến người khác khó mà giữ bình tĩnh được.

Lăng Mặc vội vàng chạy đến, nếu không phải vừa rồi Lâm Triết ngăn cản anh thì lúc bom nổ, anh đã xông vào rồi.

"Thẩm Ninh… U U...." Anh lớn tiếng gọi hai người.

Khói bụi bay đi hết, khung cảnh máu me lập tức hiện ra. Người chết hầu hết đều là đám người của Kim Cẩm Nhi, một hai người còn lại bị thương nặng cũng không qua khỏi. Lăng Mặc nhìn một lượt, không thấy cô và con gái trong đám người chết đó thì khẽ thở phào nhưng anh lo lắng nhanh chóng tìm xung quanh, vụ nổ lớn như vậy, chắc chắn hai người họ cũng bị thương không nhẹ.

"Lăng Mặc, bên này." Lâm Triết lớn tiếng gọi.

Khi anh chạy đến, chỉ thấy Thẩm Ninh đang ôm chặt lấy U U, dùng thân mình để bảo vệ con gái. Cô cũng bị thương từ vụ nổ nhưng may mắn không bị thương nặng nhưng do quá kinh sợ nên đã ngất đi.

"Mau, đưa cô ấy tới bệnh viện, bảo Lâm Từ chuẩn bị sẵn sàng cứu người."

Lăng Mặc bế U U lên, lập tức sai người đưa Thẩm Ninh đi. Nhìn con gái vẫn bình an vô sự, trái tim anh khẽ run rẩy sợ hãi. Nếu bọn họ gần một chút nữa thì anh sẽ mất đi một lúc hai người quan trọng.

"Lăng Mặc, Kim Cẩm Nhi vẫn chưa chết nhưng bị thương khá nặng." Lâm Triết nhíu mày nói.

"Cứu, phải cứu sống bằng được cô ta, tuyệt đối không được để cô ta chết dễ dàng như vậy." Lăng Mặc lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Kim Cẩm Nhi thương tích đầy mình. Phải để cô ta sống không bằng chết mới có thể chuộc hết lỗi lầm mà cô ta đã gây ra.

Lăng Mặc dặn dò Lâm Triết ở lại xử lý hiện trường còn bản thân nhanh chóng vào viện cùng Thẩm Ninh. Bác sĩ khám cho U U nói rằng bé con hít phải thuốc mê nên mới ngất đi, còn lại không có gì đáng lo. Lăng Mặc sờ nhẹ lên đầu con gái, lần này là anh sai, anh đã quá chủ quan rồi, không ngờ Kim Cẩm Nhi lại to gan như vậy, bắt cóc U U để ép chết Thẩm Ninh.

Người của Lăng gia và Lệ gia đều chạy đến, Lệ phu nhân nghe được tin liền run rẩy không ngừng rơi nước mắt. Lệ Tử Ngôn lần thứ hai đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, tâm trạng vô cùng không tốt.

"Lăng Mặc, chị ấy sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng quá." Lệ Tiểu Băng đi đến muốn chạm vào vai anh trấn an.

Lăng Mặc liếc cô ta một cái, nghiêng người tránh sang một bên. Lệ Tiểu Băng ngại ngùng, quay lại chỗ Lệ phu nhân an ủi bà vài câu.

Sau 3 tiếng trong phòng phẫu thuật, Thẩm Ninh cuối cùng cũng được chuyển sang phòng hồi sức. Lúc này mọi người mới bớt lo lắng. Lệ Tiểu Băng sai người thăm dò một chút mới biết những người có mặt ở hiện trường đều đã chết hết, cũng không có bệnh nhân nữ nào bị thương nặng được chuyển vào cùng một lúc với Thẩm Ninh. Cô ta lúc này mới yên tâm một chút nhưng trong lòng vẫn rất lo sợ, nếu mọi chuyện bị lộ ra ngoài, cô ta sẽ mất hết tất cả, phải đảm bảo rằng Kim Cẩm Nhi không thể sống sót.

"Kim Cẩm Nhi đúng là độc ác, cô ta hại chị hai bị thành ra như vậy, nhất định không thể tha cho cô ta." Lệ Tiểu Băng giả bộ tức giận nói, lại lén quan sát biểu cảm của Lăng Mặc.

Mọi người đều quay sang nhìn anh, Lăng Mặc bỗng thở dài một tiếng, giống như không cam tâm nói.

"Thẩm Ninh trốn ra xa, lại trốn sau gốc cây to nên mới may mắn thoát chết. Kim Cẩm Nhi lại ở gần..."

Lệ Tiểu Băng ban đầu còn nghi ngờ nhưng thấy Lăng Mặc không có biểu hiện gì khác lạ thì mới tin tưởng một chút rằng Kim Cẩm Nhi đã chết. Cô ta yên tâm diễn tốt vai diễn em gái đau lòng cho chị gái.

Nhưng Nhã Khanh lại không vui vẻ nổi, Thẩm Ninh chưa chết, U U vẫn còn sống, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta thất bại hoàn toàn rồi sao? Cho dù Kim Cẩm Nhi đã chết rồi thì cô ta vẫn không thể yên tâm được.

Giải quyết xong hiện trường, Lâm Triết lập tức quay trở về báo cáo. Vừa vào phòng đã thấy Lăng Mặc cùng Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần đang nói chuyện.

"Nói đi."

"Đám người đó không một ai sống sót, chúng ta không thể từ chúng biết được người âm mưu đằng sau."

"Chết tiệt, Thẩm Ninh năm lần bảy lượt bị nhắm tới, rốt cuộc là ai đã làm chứ?" Cố Tinh Trần chửi bậy một tiếng, tức giận nói.

"Còn cô ta thì sao?" Lăng Mặc bên ngoài có vẻ bình tĩnh hơn Cố Tinh Trần nhưng bên trong lại đang vô cùng tức giận.

"Cũng may được cứu kịp thời. Kẻ phía sau nhất định chạy không thoát."

"Cậu nói Kim Cẩm Nhi vẫn còn sống?" Lệ Tử Ngôn đứng bật dậy nhìn Lâm Triết.

"Đúng vậy. Nhưng phải cần một thời gian, cô ta mới có thể bình phục."

Mọi người đều rơi vào trầm tư. Lăng Mặc híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này, những kẻ dám hại vợ con anh, ai cũng đừng mong thoát tội.

Ông Kim sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là nhanh chóng chạy đến Lăng gia. Sau khi nghe nói Kim Cẩm Nhi đã chết, ông ta kích động không ngừng ho khan, bộ dáng yếu ớt nào còn giống như trước kia. Lăng Mặc cũng không nói thật cho ông kia biết, anh liếc Nhã Khanh đang đứng cạnh Lăng Quân, ánh mắt trở nên khác lạ.

"Ông Kim, ông về đi." ông nội Lăng quay đầu nhìn sang chỗ khác, mở miệng đuổi người.

Ông Kim còn định nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Mặc và mọi người trong Lăng gia, ông ta đành nuốt lời muốn nói vào trong, chống gậy khó khăn rời khỏi đây.

Nhiều năm trước, ông Kim cũng từng là nhân vật có tiếng nói trong giới kinh doanh. Một mình gây dựng Kim thị lớn mạnh nhưng bây giờ lại chẳng còn hào quang như xưa nữa.

Hai ngày sau Thẩm Ninh tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về U U. Lăng Mặc ôm chặt cô vào lòng, anh đã quá sơ suất, nếu hôm đó anh đến chậm... Thẩm Ninh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác an toàn này chỉ có khi có anh ở bên cạnh.

"Em có khó chịu ở chỗ nào không?"

"Em không có."

"Anh xin lỗi, anh không bảo vệ tốt mẹ con em." Lăng Mặc cúi đầu, không ngừng tự trách bản thân.

Nhớ lại những gì xảy ra hôm đó, Thẩm Ninh lại rùng mình. Tiếng súng rồi tiếng bom nổ vang lên khiến cô sợ hãi, lúc đó cũng chỉ một lòng muốn bảo vệ con gái an toàn. Cũng may tất cả mọi chuyện đều đã qua, U U cũng không bị làm sao. Chỉ là Kim Cẩm Nhi và kẻ đứng đằng sau cô ta nữa. Người đó mà Kim Cẩm Nhi nói rốt cuộc là ai đây?

Bỗng nghĩ ra điều gì đó, Thẩm Ninh ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói. Lăng Mặc nghe xong liền sững người nhìn cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.