Bác Sĩ Trình, Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 39: Tập thể dục



Bảo Bảo ra ngoài anh liền đóng sách lại. Uyển Kỳ khẽ cười ngồi dậy ôm lấy cổ anh. Hạo Lạc nhìn cô đầy giận dỗi.

- Làm anh mất hứng thật đấy!

- Được rồi mà, con chỉ là muốn chúc chúng ta ngủ ngon thôi.

- Thế em có muốn ngủ ngon không?

- Riêng đêm nay em chỉ muốn cùng anh mất ngủ.

Hạo Lạc bật cười, giận dỗi một chút đã có cô vợ đầy ngọt ngào dỗ dành. Lần này thì anh đã nhanh tay khóa trái cửa hòng trường hợp không hay diễn ra. Uyển Kỳ chủ động thoát y cho mình. Anh vừa quay người đã bị cô vòng tay quấn chặt. Đưa tay xuống ôm lấy eo cô, Hạo Lạc vui vẻ đáp trả, dây dư đến tận giường. Nhìn cơ thể xinh đẹp trước mắt mình, anh không khống chế nổi mà ghé qua tai cô bắt đầu với những nụ hôn ướt át.

- Ưm… Hạo Lạc…

Anh tham lam dừng lại nơi bộ ngực căng tròn. Một bên được anh ôm trọn vào lòng bàn tay xoa nắn, bên còn lại được chính khoang miệng ấm nóng của anh bao bọc, anh tham lam như một đứa trẻ khát sữa bú mút đến khi đầu ngực căng cứng.

- Bà xã, em thật sự rất xinh đẹp.

- Ưm… chỗ nào xinh đẹp cơ…

- Tất cả đều xinh đẹp!

Anh nhướn người lên tiếp tục cùng cô dây dưa môi lưỡi. Uyển Kỳ đưa tay thoát y cho anh. Bên dưới đã bắt đầu ẩm ướt, hai chân bắt đầu cọ xát tìm đến khoái cảm. Hạo Lạc đưa tay xuống tách chân cô ra, bàn tay to lớn chạm vào nơi nữ tính vuốt ve khiến cô ngửa người ra sau thở dốc.

- Lạc… ưm…

Hạo Lạc đưa tay liên tục vuốt ve rồi dần cho tay vào khám phá nơi ấm áp, chặt hẹp. Hai ngón tay vừa đi vào đã cảm nhận rõ sự khít chặt bên trong.

- Ưm… Lạc… thích…

Hạo Lạc khẽ cười cúi xuống hôn lên nơi ngọt ngào. Lưỡi bắt đầu càng quét dòng nước ngọt. Uyển Kỳ thở dốc khó khăn rên rỉ. Bàn tay cô chạm lên đầu anh, luồn vào từng kẽ tóc chỉ mong anh tiến sâu hơn.

- Lạc à…

Anh ngồi dậy khẽ cười hôn lên môi cô. Bên dưới đã đặt vật nóng trước cửa động chà sát.

- Uyển Kỳ à, em thật sự rất mê người.

- Ưm… anh cũng rất mê người… chỉ được là của em… Hạo Lạc…

- Được, chỉ là của riêng em.

Đêm đấy cả hai dây dư với những khoái lạc không có sự hồi kết. Sự hòa lẫn về tâm hồn và thể xác là không thể thiếu trong tình yêu. Ở bên cạnh nhau, họ cần có những hạnh phúc và những sở hữu riêng.

Sáng hôm sau, Uyển Kỳ lờ mờ mở mắt đã không thấy anh nằm bên cạnh. Cả hai dây dư đến khi trời rạng sáng, bây giờ trời cũng đã quá trưa. Uyển Kỳ mau chóng ngồi dậy vệ sinh cá nhân. Phần hông đau nhói, chân tay lại bủn rủn khiến cô vô cùng hối hận. Xong xuôi cô bước xuống nhà thấy anh cùng con đang vui vẻ xem hoạt hình trên sofa mà bật cười.

- Hai ba con xem gì đó?

- Dạ là thám tử Connan ạ.

Hạo Lạc ánh mắt yêu thương nhìn cô, môi cũng đã nở nụ cười kéo cô ngồi cạnh mình. Bảo Bảo đứng dậy mau chóng chạy vào bếp. Uyển Kỳ cũng nhân cơ hội dựa vào người anh mệt mỏi. Hạo Lạc nhìn xuống vuốt nhẹ mái tóc cô, yêu thương hôn lên trán một nụ hôn.

- Mệt lắm sao?

- Ừm, nhưng mà rất vui.

Bàn tay to lớn ôm lấy eo cô xoa nắn. Uyển Kỳ nhắm mắt nghỉ ngơi tận hưởng sự thoải mái. Bảo Bảo bước ra với vài lát bánh mì, một trứng ốp la và một ly sữa ấm. Hạo Lạc xoa đầu con cầm ly sữa lên đưa tới miệng cô.

- Uống chút sữa nào em.

Uyển Kỳ mở miệng uống cạn ly sữa ấm. Cứ vậy, Hạo Lạc đút cho cô từng chút một từ bánh mì đến trứng ốp. Uyển Kỳ tận hưởng sự chăm sóc ấm áp từ chồng mình nên cũng không kì kèo mà ăn hết những gì anh đút.

- Bà xã, em còn muốn ngủ không?

- Một chút thôi.

Uyển Kỳ dựa vào vai anh nhắm mắt lại. Bảo Bảo xem phim một chút liền nhìn mẹ rồi nhìn baba.

- Ba à, mẹ bị bệnh sao ạ?

- Hả? À không sao, mẹ chỉ mệt một chút thôi.

- Không phải hôm qua mẹ còn khỏe và tập thể dục sao ạ?

Uyển Kỳ nhìn lên anh đỏ mặt rồi lại cúi xuống. Hạo Lạc bật cười, tay tiếp tục xoa nắn phần hông cho cô.

- Tại vì “tập thể dục” nhiều nên mẹ mệt!