Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1267-1: Yến vân vương (1)



Một câu vô cùng đơn giản như này mà hao phí tâm huyết bao nhiêu người! Thật sự không dễ dàng chút nào!

Hốc mắt Lý Kỳ dần dần có chút ướt át, hắn bày ra thế cục nhiều năm như vậy, đánh bạc bằng cả tính mạng thân gia, hiện giờ rốt cục chờ được đến hồi báo rồi, đủ loại chuyện khi xưa cũng tại thời khắc này hiện lên trong đầu.

Hồi tưởng hết thảy mọi thứ, trong lòng hắn lại có cảm giác vô cùng đắc ý, bởi vì hắn thành công, hơn nữa loại thành công này không phải do ông trời ban cho, mà là dựa vào chính hai bàn tay, dựa vào đầu óc của mình có được, loại tâm tình bày mưu tính kế rồi đạt được thắng lợi này, người khác rất khó lĩnh hội được.

Ngu ngơ một lúc lâu, hắn lại nhìn xuống, nhưng phía dưới, phía dưới không cón viết gì, đạo thánh chỉ này chính là để truyền đạt một tin tức, trong lòng hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, kỳ quái! Người đến tuyên chỉ cũng không phải là thái giám, sao phía dưới lại không có gì? Nhìn kỹ lại, hóa ra đây là đạo thánh chỉ cuối cùng mà trước khi Tống Huy Tông thoái vị ban ra.

Không đúng nha! Điện hạ sẽ không khốn kiếp như vậy đi, chỉ ban một đạo thánh chỉ như vậy cho ta? Lý Kỳ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Ngưu Cao.

Ngưu Cao thấy Lý Kỳ nhìn qua phía mình, lập tức tỉnh ngộ lại, vội giải thích: - Đúng rồi, ta đây lại quên mất, đây là đạo thánh chỉ cuối cùng của Thái thượng hoàng, chỗ ta còn một đạo thánh chỉ nữa.

Lý Kỳ có chút muốn giết người, giơ thánh chỉ lên, đang định chuẩn bị giáo huấn Ngưu Cao, chợt phát hiện có chút không ổn, dù sao Tống Huy Tông cũng có ân đức với hắn, xuất phát từ tình cảm riêng tư, hắn còn phi thường cảm kích Tống Huy Tông ấy, vì thế lại thả tay xuống, nhưng chân lại đá ra một cước.

Ngưu Cao uốn éo mông, thoải mái tránh được, cười ha ha nói: - Bộ Soái, thứ tội, thứ tội.

Vẻ mặt này của ngươi mà là cầu xin tha thứ hả. Lý Kỳ hừ một tiếng, cũng lười so đo với y, thúc giục: - Còn không mau lấy ra đi.

- Dạ dạ dạ.

Ngưu Cao vươn tay từ trong lồng ngực mò vài cái, nhưng khi lấy ra được một nửa thì đột nhiên nói:

- Bộ Soái, đây là lần đầu tiên ta đi tuyên chỉ đấy, đây cũng là đạo thánh chỉ đầu tiên mà Hoàng thượng ban ra. Ngươi khiến cho ta được thỏa nguyện đi.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn người này một cái, chợt lại khoát tay nói: - Đọc đi, đọc đi.

- Đa tạ Bộ Soái.

Ngưu Cao lúc này mới lấy thánh chỉ ra, lại nói với đám người Nhạc Phi: - Nhạc Phi, các ngươi cũng đừng thi lễ, ta đây nhìn không được tự nhiên.

Nhạc Phi vốn là một người phi thường quy củ, nhưng thấy Lý Kỳ cũng không có định thi lễ, vì thế gật gật đầu.

Kỳ thậy Lý Kỳ không cần nhìn cũng biết thánh chỉ này viết gì, đơn giản là một phong thư trả nợ thôi, đem vinh dự trả lại cho những võ tướng này. Cũng sẽ không ngầm có những thứ khác, bởi vì Lý Kỳ không ở tại Đông Kinh, muốn giúp quốc sự cũng không giúp được. Mà về chiến sự thì Triệu Giai lại không rõ ràng lắm, muốn đùa giỡn phong phạm lãnh đạo cũng không biết từ chỗ nào ra tay, khả năng còn thêm phiền ấy chứ!

Quả nhiên không ngoài dự tính của Lý Kỳ, đạo thánh chỉ này chính là danh sách phong thưởng.

Lý Kỳ đương nhiên là đứng mũi chịu sào, hắn được sắc phong thành Yến Vân Vương, kiêm luôn làm Thiên hạ binh mã Đại Nguyên Soái, quản lý tòan bộ chiến sự đối với nước Kim, phàm là hết thảy việc lớn việc nhỏ ở Yến Vân, không cần thượng tấu xin chỉ thị, có thể toàn quyền làm chủ.

Tiếp theo chính là Chủng Sư Đạo, tấn chức thăng làm Thái úy, quản lý ba bộ, là giám quân ở Yến Vân.

Tuy rằng với thanh danh của Chủng Sư Đạo hay bối phận, tài năng quân sự đều cao hơn Lý Kỳ nhiều bậc, nhưng Triệu Giai vẫn để cho Lý Kỳ làm lão đại, Chủng Sư Đạo theo bên cạnh phụ trợ, đây cũng không phải là không tín nhiệm Chủng Sư Đạo, chẳng qua chính trị vĩnh viễn đứng trên quân sự thôi, bất kể là quá khứ hay sau này, chính trị gia mới là người phát động chiến tranh, là người đặt ra chiến lược, bọn họ căn cứ vào lợi ích của quốc gia, chĩa mũi nhọn vào một chỗ nào đó, phát động từng cuộc chiến tranh một. Không phải tướng quân ngươi muốn đánh thế nào thì đánh đâu, mà tướng lĩnh chẳng qua là căn cứ vào nhu cầu của chính trị gia, đi đến tiền tuyến điều binh khiển tướng, bài binh bố trận, bố trí chiến thuật, đánh thắng trận chiến này.

Có chút thời điểm, một vị tướng quân nào đó đánh thắng được một trận chiến, nhưng lại không đạt được lợi ích mà Quốc gia cần, đấy cũng là làm điều vô ích, nếu không có chút giá trị nào thì đây cũng là một lần hành động thất bại.

Lý Kỳ tuy rằng không biết đánh giặc, nhưng hắn hiểu được triều Tống cần dạng lợi ích gì, như vậy là đủ rồi, về phần an bài chiến thuật chi tiết, làm chủ vẫn là Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Trung, phong làm Tả Vệ Thượng Tướng Quân, quản lý Vân Trung.

Tông Trạch, phong làm Tri phủ của phủ Yến Sơn, quản lý phủ Yến Sơn.

Trương Thúc Dạ, phong làm Tri phủ phủ Tri Châu, quản lý đường đông Đông Kinh.

Nhạc Phi, sắc phong làm Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ.

Ngưu Cao, sắc phong làm Thị Vệ Mã Đô Chỉ Huy Sứ.

Hàn Thế Trung, sắc phong làm Hữu Kiêu Vệ Thượng Tướng Quân, bổ nhiệm làm Tri phủ phủ Phúc Châu, quản lý đội quân phía đông nam.

Về phần Dương Tái Hưng, Nhạc Phiên, huynh đệ Ngô Giới, Trương Hiến, Lương Hùng, đều lấy được một chức vị phi thường tốt ở cấm quân. Còn bên Chiết Gia Quân, Triệu Giai vẫn dựa theo tập tục, phát thánh chỉ đến Phủ Châu.

Điều này có thể nói làm phong thưởng đến trễ nha!

Nhưng kiểu thăng chức đồng loạt như này, ở triều đại nhà Tống là chưa bao giờ xuất hiện qua, đặc biệt là với võ tướng, Lý Kỳ thì không cần nói, hắn đã là Quốc công rồi, phong Vương chỉ là tiến thêm một bước thôi, nhưng còn Nhạc Phi và Chủng Sư Đạo thì đều là lập tức thăng nhiều bậc đấy.

Dĩ nhiên đây không có nghĩa là Chủng Sư Đạo bọn họ lập được công lao lớn như vậy, làm được chức vị phong thưởng, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, có câu là, vua nào triều thần ấy, Triệu Giai muốn mượn lần chống Kim này để đem người của chính mình đề bạt lên, đám văn thần cho dù có bất mãn cũng không dám nói ra.

Đừng thấy những võ tướng này trong lòng không nói, nhưng trong bọn họ ai mà không muốn thăng quan tiến tước chứ, võ tướng không có bản lĩnh để tham gia khoa cử, chỉ có thể dựa vào đánh giặc để thăng quan. Sau khi nghe xong, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, cho dù là Nhạc Phi cũng không ngoại lệ, đây thật đúng là làm rạng rỡ tổ tong, hơn nữa Triệu Giai lên ngôi đối với bọn họ cũng là một việc phi thường tốt, ít nhất bọn họ không cần mỗi ngày lo lắng đám văn thần cả ngày chạy đến ức hiếp bọn họ.

Vội vã hành lễ tạ ơn.

Đương nhiên, Lý Kỳ sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, dù sao Triệu Giai lại không ở đây, làm như vậy cho ai xem chứ!

Ngưu Cao một mạch đọc xong, thở hồng hộc, nhưng thằng nhãi này còn rất hưng phấn chạy tới chỗ Nhạc Phi, hai mắt mở trừng trừng, tựa như muốn nói, những ngày an nhàn của chúng ta sắp tới rồi.

Nếu như nói cuộc chiến bảo vệ Khai Phong chỉ là một khúc nhạc dạo, thì đạo thánh chỉ này ban xuống đã tuyên cáo lịch sử chính thức bị thay đổi bởi sự xuất hiện của Lý Kỳ. Tại trước thời điểm này, nếu như Triệu Giai thất bại, lịch sử có lẽ là chỉ cần rẽ một đường, thì lại một lần nữa trở lại quỹ đạo ban đầu.

Nhưng kế hoạch của Lý Kỳ còn không có hoàn toàn thành công, hắn nhất định phải đánh lui quân Kim, nếu không, Triệu Giai làm Hoàng đế cũng không làm được lâu dài.

Lý Kỳ tiếp nhận thánh chỉ từ tay Ngưu Cao, liếc nhìn ra hiệu cho Ngưu Cao, dẫn theo y vào bên trong phòng.

Bọn Nhạc Phi cũng thức thời không vào cùng, bọn họ cũng không muốn tham dự vào việc này, mà bọn họ cũng không có tư cách tham dự.

Sau khi đóng cửa lại, Lý Kỳ lập tức hỏi:

- Mọi việc hết thảy đều thuận lợi đi.

- Bộ Soái, ta cũng không gạt ngài, thật sự là quá thuận lợi rồi, ta đây cùng Tất Trạm gần như đều chưa phát huy được ----.

- Đừng nói mấy thứ nhảm nhí nữa, mau nói quá trình trải qua một lần cho ta. Lý Kỳ không chút lưu tình cắt đứt lời Ngưu Cao.