Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 204: Ác quỷ



Đối mặt với lời thắc mắc của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ không nói cho cô biết, mà chỉ vươn tay ôm eo cô.

“Cô không cần phải biết mấy chuyện này cũng được.”

Cứ để một mình anh gánh vác quá khứ đen tối này, vì anh sợ nếu để An Diệc Diệp biết chuyện anh từng làm trước đó.

Thì cô sẽ rời xa anh...

Vậy thì anh phải làm sao đây?

An Diệc Diệp nghi ngờ nhìn anh.

Sau khi rời khỏi lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ, ngày hôm sau cô đã bị ông Bành gọi đến lớp.

Bình thường cô cực kỳ tập trung, nhưng hôm nay cô lại lơ đãng cả tiết học, ngay cả ông Bành cũng không nhìn nổi nữa.

Nên ông lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc con làm sao thế?”

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn ông, nếu ông Trương biết, có lẽ ông Bành cũng sẽ biết một tý.

Cô nhìn ông Bành, rồi tò mò hỏi: “Thầy, thầy có biết năm đó Khúc Chấn Sơ đã làm những gì với ông bà nội của anh ấy không?”

Ông Bành vừa nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi: “Con nghe được từ đâu?”

An Diệc Diệp ngờ vực nhìn ông, khó hiểu nói: “Hôm qua con mới tới lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ, thì gặp Khúc Kiều, hình như ông ta đang cầu xin Khúc Chấn Sơ thả ông bà nội của anh ấy ra ngoài.”

Ông Bành khẽ thở dài, từ tốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Trước đây chúng ta từng khuyên con, đừng nên ở bên Khúc Chấn Sơ, con còn nhớ chứ?”

An Diệc Diệp gật đầu, rồi ông Bành thong thả nói: “Là bởi vì chuyện này.”

Khúc Chấn Sơ từng nói, sau khi Khúc Diên Nghị chào đời, anh và mẹ đã bị nhốt trong tầng hầm nhà mình 7, 8 năm; cuối cùng mới được thả ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài chưa được một năm, mẹ anh đã bị người khác ám sát.

Vào ngày sinh nhật của Khúc Chấn Sơ, anh đã trơ mắt nhìn mẹ mình chết đi.

Mà người sát hại mẹ anh lại là ông bà cụ nhà Khúc Chấn Sơ

Cũng chính là ông bà nội Khúc Chấn Sơ.

Ban đầu bọn họ đề nghị muốn tìm người sinh con thay Thẩm Thanh Chiêu, sau đó lại sợ mẹ con Khúc Chấn Sơ sẽ tạo ra mối uy hiếp cho sản nghiệp nhà mình.

Sau khi thả hai mẹ con ra, bọn họ vẫn không lúc Khúc Chấn Sơ quay về, đã lan truyền tin đồn.

Hai ông bà cụ nhà họ Khúc cùng mắc vào bệnh viện tâm thần để chữa trị.

Nhưng chỉ có người nhà họ Khúc mới biết, hai ông bà cụ hoàn toàn không mắc bệnh tâm thần.

Mọi chuyện đều do Khúc Chấn Sơ làm.

Anh ném thẳng hai người đang minh mẫn vào bệnh viện tâm thần, nhốt chung với mấy người điên cuồng hung tàn nhất.

Dù ai không điên, thì một năm sau cũng sẽ nhanh chóng phát điên.

Hai ông bà cụ nhà họ Khúc cũng như thế.

Sau nửa tinh thần ngày càng không minh mẫn.

Khúc Kiều từng muốn đưa ông bà cụ ra khỏi đó, nhưng vì bệnh viện tâm thần đó là tài sản riêng của Khúc Chấn Sơ, đồng thời đã ban lệnh cấm, tuyệt đối không được để bọn họ rời đi.

Lúc đó, những chuyện mà Khúc Chấn Sơ đã làm với ông bà nội ruột của mình, đã hoàn toàn chấn động giới quyền quý ở Kinh Thành.

Bọn họ đều không ngờ, một thậm chí còn có người nghe thấy tiếng hét thảm thiết vọng ra từ biệt thự nhà họ Khúc suốt cả đêm.

Có người từng tới bệnh viện tâm thần, nhìn thấy ông bà cụ ở trong đó đều đồng loạt cảm thán, cuộc đời là cõi vô thường.

Từ đó, Khúc Chấn Sơ được gọi là “ác quỷ”.

An Diệc Diệp nghe xong thì nhíu mày hỏi: “Nên các thầy mới gọi anh ấy là ác quỷ, bảo con cách xa ông bà nội của mình, mà cậu ta còn có thể làm ra chuyện như vậy, thì có thể tưởng tượng được, lòng dạ cậu ta sắt đá đến cỡ nào.”

Dứt lời, ông lại lo An Diệc Diệp sẽ sợ hãi, nên vỗ vai cô nói: “Nhưng con đừng lo, thầy thấy thằng nhóc Khúc Chấn Sơ này rất thật lòng với con, nên nó sẽ không tổn thương con đâu, nhưng Khúc Kiều...”

Ông vừa dứt lời, lại phát hiện ra vành mắt An Diệc Diệp hơi ươn ướt.

Ông Bành ngạc nhiên nhìn cô: “Nhóc con, chẳng lẽ con bị dọa sợ đến phát khóc ư?”

An Diệc Diệp nhanh chóng đứng dậy nói: “Con có chút chuyện muốn tan học sớm.”

Ông Bành ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu con đã có chuyện thì mau đi đi.”

An Diệc Diệp cúi người chào ông, rồi xoay người đi ra ngoài, cô ngồi lên xe, chạy thẳng tới lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ.

“Bác tài chạy nhanh lên đi!”

Cô hùng hổ đi tới lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ, vừa đi vào đã kéo quản gia hỏi: “Khúc Chấn Sơ đâu?”

Quản gia vừa nhìn thấy An Diệc Diệp hoảng loạn như vậy, thì vội hỏi: “Cậu chủ đã tới công ty rồi, cô An, có chuyện gì không?”

Nhưng An Diệc Diệp không đáp lại, mà xoay người đi ra ngoài, lại đi thẳng tới công ty của Khúc Chấn Sơ.

Nửa tiếng sau, cô đứng ở quảng trường trước mặt tập đoàn M.I, rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đồ sộ đứng lẳng lặng giữa trời, sau đó mới nhấc chân đi vào.

Cô vừa bước vào, người ở trong ngoài công ty nhìn thấy cô đều ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.

Ai cũng không biết, giờ cô tới đây vì lý do gì?

An Diệc Diệp phớt lờ ánh mắt của họ, rồi đi thẳng lên trên.

Thang máy nhanh chóng đi lên tầng cao nhất.

Cô còn chưa nhìn thấy Khúc Chấn Sơ, đã gặp Chiết Lam đang đi tới.

“Cô An.” Anh ta gọi, thấy An Diệc Diệp gấp gáp đi vào trong thì vội nói: “Cô An, cô tìm tổng giám đốc Khúc à? Anh ấy đang ở trong văn phòng.”

“Cảm ơn.”

An Diệc Diệp đáp, rồi đi nhanh qua đó.

Cô mở cửa ra, thở hồng hộc nhìn người đang ngồi sau bàn làm việc ở trước mặt, vành mắt hơi đỏ lên.

Khúc Chấn Sơ nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cô đã ngạc nhiên hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Nhưng An Diệc Diệp không đáp lại, mà xoay người đi thẳng vào trong.

Hình như Khúc Chấn Sơ cảm nhận được điều khác thường, nên tò mò nhìn cô, rồi đứng dậy.

Anh đang định nói, thì An Diệc Diệp bỗng giang tay ôm chặt lấy anh ngay.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Khúc Chấn Sơ ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động này của cô, nên dò hỏi, rồi vỗ vai An Diệc Diệp cười nói: “Cô nhớ tôi đến thế à, nên mới nóng lòng tới đây gặp tôi đúng không?”

An Diệc Diệp nghe anh nói vậy, thì không khỏi bật cười, rõ ràng vành mắt vẫn còn ươn ướt.

Cô ngẩng đầu nhìn Khúc Chấn Sơ, không nói một câu, mà chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt mà ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không thể nào hiểu được.

Thấy vành mắt cô đỏ ửng, Khúc Chấn Sơ khẽ cau mày hỏi: “Ai đã chọc cô khóc, cô cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy bảo người đó giúp cô.”

An Diệc Diệp lắc đầu, vội kéo áo Khúc Chấn Sơ.

“Khúc Chấn Sơ...” Cô bỗng im bặt, cô ngẫm nghĩ nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Nếu trước đây Khúc Chấn Sơ luôn không muốn nói cho cô biết, thì có nghĩa là anh không muốn để cô biết.

Cô do dự một hồi mới nói: “Tối nay chúng ta cùng đi ăn đi?”

Khúc Chấn Sơ bỗng nghe thấy câu này thì trợn tròn mắt nhìn cô: “Vì chuyện này ư, vậy cô khóc làm gì?”

An Diệc Diệp lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên tôi mời anh đi ăn, anh có đi hay không?”