Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 228: Rối loạn lo âu Nghe câu này của quản gia, An Diệc Diệp mờ mịt không hiểu.“Ý �



Nghe câu này của quản gia, An Diệc Diệp mờ mịt không hiểu.

“Ý ông là gì?”

Quản gia giằng co đấu tranh tâm lý một hồi mới nói: “Thật ra năm năm nay cậu chủ luôn phải chữa bệnh tâm lý.”

An Diệc Diệp mở to mắt, nghi hoặc nhìn ông.

Quản gia nói tiếp: “Vốn dĩ trước khi cô An đến, bệnh tình của cậu chủ đã được kiểm soát, thậm chí còn có dấu hiệu cải thiện.”

“Nhưng sau một loạt chuyện khi cô rơi xuống biển, cậu ấy đã chịu kích thích rất lớn. Cậu ấy không khống chế được muốn bảo vệ cô, cũng không tự chủ được tin tưởng cô.”

“Đó là vì cậu ấy có chứng rối loạn lo ấy, còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.”

“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế?” An Diệc Diệp trố mắt nhìn ông.

Quản gia gật đầu khẳng định.

“Xin lỗi, cậu chủ không cho chúng tôi nói với cô.”

Nói đến đây, ông lại khẩn thiết nói: “Cậu chủ muốn tin cô nhưng cậu ấy không làm được.”

“Tại sao? Lẽ nào vì anh ấy bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà định nhốt tôi ở đây mãi?”

Quản gia lắc đầu nhìn An Diệc Diệp.

“Cô An, cô không thể hiểu được bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”

An Diệc Diệp im lặng, trong ấn tượng của cô, rối loạn ám ảnh cưỡng chế không phải vấn đề lớn.

Hầu như tất cả mọi người đều có các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế khác nhau.

Quản gia thở dài.

“Lúc trước cậu chủ đã quyết định cho tai mắt và thám tử xung quanh cô rút lui hết, đây vốn là sự nhượng bộ lớn nhất, hơn nữa cậu ấy có thể bắt đầu thử tin tưởng cô, nhưng…”

An Diệc Diệp giật mình, cô nhớ lại lúc mình đe doạ Khúc Chấn Sơ nếu không cho thám tử xung quanh cô rút lui thì cô sẽ chia tay với anh.

Khúc Chấn Sơ không có lựa chọn nào khác, vì vậy cuối cùng đã đồng ý.

Nhưng đến ngày cô đồng ý, bà Nguyễn đột nhiên muốn đưa cô đi.

Khúc Chấn Sơ điên cuồng ngăn máy bay lại, cứ thế kéo cô về nhà.

Những điều này đều là ám ảnh cưỡng chế?

Nhìn vẻ mặt của An Diệc Diệp, quản gia biết cô đã đoán được điều gì đó.

“Những lời nói và hành động lúc trước của cô đã kích thích cậu chủ, hơn nữa cô lặng lẽ bỏ đi khiến bệnh của cậu ấy càng thêm nặng.”

“Theo phán đoán của bác sĩ lúc trước, cậu ấy không khống chế được muốn giữ cô bên mình, vì chuyện cô rơi xuống biển lần trước đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy.”

Ông khó xử nhìn An Diệc Diệp: “Hơn nữa bây giờ còn có rất nhiều người gây ra uy hiếp cho cô.”

An Diệc Diệp nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Đúng, anh ấy từng nói đến khi nào giải quyết xong mọi chuyện sẽ thả tôi ra.”

“Nhưng phải đến khi nào? Lẽ nào anh ấy thật sự định chống lại nhà họ Nguyễn sao? Hơn nữa còn có nhà họ Vũ, tôi không thể bị anh ấy nhốt ở đây mãi được.”

Quản gia suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bác sĩ đã nói qua phương pháp trị liệu với cậu chủ, bây giờ cậu ấy coi trọng cô, nếu cô đồng ý phối hợp, có thể bệnh của cậu chủ sẽ được cứu chữa.”

Nói rồi ông cụp mắt né tránh khả năng lúc trước bác sĩ nói để An Diệc Diệp rời đi.

Theo ông thấy, bây giờ An Diệc Diệp rời đi, Khúc Chấn Sơ sẽ suy sụp.

An Diệc Diệp hít một hơi, sắp xếp lại mớ hỗn độn trong tâm trí.

“Tôi phải phối hợp thế nào?”

Thấy cô đồng ý, quản gia nói vội: “Đầu tiên, hy vọng cô có thể thuyết phục cậu chủ tiếp nhận trị liệu, cậu ấy khong đồng ý để cô biết bệnh của mình là vì lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi mà chạy mất.”

An Diệc Diệp im lặng siết chặt góc chăn.

Cô không biết lý do Khúc Chấn Sơ làm tất cả những điều này đều là vì mình.

“Chỉ cần tôi có thể giúp anh ấy trị liệu, anh ấy sẽ thả tôi đi, mọi thứ trở lại bình thường phải không?”

Quản gia gật đầu: “Về mặt lý thuyết là như vậy.”

“Tôi biết rồi.”

An Diệc Diệp quyết định: “Hôm nay khi nào anh ấy về, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này.”

Quản gia mừng rỡ ra mặt, cuối cùng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cô An đã đồng ý giúp đỡ.”

Ông chân thành cúi người cảm ơn.

An Diệc Diệp nói: “Anh ấy trở nên như bây giờ chẳng phải đều do tôi sao?”

Chuyện xảy ra năm năm trước chỉ là chuyện nhỏ, An Diệc Diệp có thể ghép lại những gì đã xảy ra từ lời nói của mọi người, nhưng cô không hiểu.

Không ngờ những chuyện đó lại tạo ra ảnh hưởng lớn đến Khúc Chấn Sơ như thế…

Khi cô không biết, Khúc Chấn Sơ đã phải cố gắng rất nhiều để khống chế bản thân.

Mỗi bước nhượng bộ của anh đều là chống lại điều sâu thẳm trong lòng.

Rất khó khăn phải không?

Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ như vậy, nghĩ đến Khúc Chấn Sơ phải gánh vác mọi thứ, cô chỉ cảm thấy đau lòng.

Tại sao người đàn ông ấy lại ôm hết mọi chuyện về mình như thế?

Cho dù con người có lợi hại đến đâu cũng sẽ sụp đổ.

Quản gia nhìn An Diệc Diệp, vẫn lo lắng hỏi: “Cô sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ cậu chủ chứ?”

An Diệc Diệp lắc đầu.

“Không. Chỉ là lần đầu tiên tôi phát hiện Khúc Chấn Sơ lại sống khổ sở như vậy, mà trước đây tôi lại không hề hay biết…”

Quản gia hơi sửng sốt: “Bởi vì tôi chưa thấy cậu chủ nghiêm túc mà thận trọng bảo vệ một người nào như bây giờ.”

Đêm khuya.

Xe của Khúc Chấn Sơ trở về lâu đài, dừng lại ở cửa.

Cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ bước xuống nhưng không đi vào ngay mà là ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của An Diệc Diệp.

Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp chiếu ra.

Thần kinh căng thẳng cả ngày của Khúc Chấn Sơ thả lỏng đôi chút.

Nhưng khi nghĩ đến buổi trưa hôm nay, An Diệc Diệp cố gắng trốn thoát bằng dây thừng cột thành từ vải và rèm, anh lại cau mày.

Đang nghĩ tới đây thì quản gia đi tới, hơi cúi người nói với anh.

“Cậu chủ, cô An nói muốn gặp cậu.”

Khúc Chấn Sơ hơi sững sờ, anh cứ tưởng sau chuyện xảy ra trưa nay, An Diệc Diệp sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.

Không ngờ bây giờ cô lại chủ động nói muốn gặp anh.

Lại định cãi nhau?

Hay cầu xin anh cho cô đi?

Khúc Chấn Sơ cau mày do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Đi được hai bước, anh lại dừng lại.

“Cô ấy ăn chưa?”

Quản gia lắc đầu.

“Cô chủ nói muốn chờ cậu về ăn cùng.”

Khúc Chấn Sơ cau mày, bất mãn bước lên lầu.

Đến trước cửa phòng ngủ lầu ba, anh không vào ngay mà đứng bên ngoài một lúc.

Anh hơi lo lắng nếu đẩy cánh cửa này ra sẽ nhìn thấy ánh mắt oán hận và bất mãn của An Diệc Diệp.

Chỉ cần nghĩ đến đó, Khúc Chấn Sơ lại thấy mất tự tin, cửa ngay trước mắt cũng không dám mở.

Do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đẩy cửa.

Căn phòng lờ mờ ánh đèn vàng.

An Diệc Diệp nửa ngồi trên giường, cúi đầu đọc sách trên tay.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ không nhận ra cô vẫn đang bị còn tay vào đầu giường.

Có lẽ vì đã lâu không thấy dáng vẻ này của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ ngây người một lúc, trên mặt bất giác nở một nụ cười dịu dàng.

Anh đã đánh mất hình ảnh này từ rất lâu rồi.