Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 414: Có phải là mình hoa si rồi phải không?



Thực ra Triệu Dật cũng không có nhiều động lực đi huấn luyện ngựa hay tham gia hoạt động đua ngựa gì cả. Chỉ là lúc trước Tôn Lượng dẫn đến Câu lạc bộ đua ngựa chơi, hắn chỉ đến đây với lòng muốn kết bạn mà thôi.

Đương nhiên cùng với đại mỹ nữ như Tần Băng Lạc huấn luyện ngựa, cảm giác đó bỗng nhiên hoàn toàn bất đồng rồi.

Khởi động Ferrari ra khỏi sân bay, đi về hướng Câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh.

Sau khi Triệu Dật lái đi một đoạn, liếc mắt nhìn Tần Băng Lạc thì phát hiện cô ấy đang cắn môi nhìn mình, đôi mắt như ngấn nước.

Kỹ năng một tay lái xe Ferrari khiến phái nữ động tâm, một lần nữa lại được khởi động.

Tần Băng Lạc vốn đã là bạn thân của Triệu Dật, trong lòng cũng rất biết ơn và ngưỡng mộ Triệu Dật. Bây giờ lại bị một tay lái Ferrari của Triệu Dật làm cho cảm giác rung động tăng đến, độ hảo cảm trong chớp mắt lại tăng vọt…

Tại câu lạc bộ đua ngựa Phượng Vịnh, Triệu Dật và Tần Băng Lạc xuống xe. Triệu Dật lại quét qua độ hảo cảm của Tần Băng Lạc dành cho mình.

Số điểm 91.

Trực tiếp tăng hai điểm, vượt qua giới hạn bạn bè thân thiết và đã tiến vào mức độ yêu thích đối với người yêu.

Hiệu ứng Ferrari này thực sự là Thần khí để tán gái!

Nếu đã là 91 điểm, Triệu Dật quyết định không lãng phí thời gian thăm dò thêm nữa. Dù sao ai cũng bận rộn, quan hệ không xác định thì khi nói chuyện sẽ phải che đậy, thật phiền phức!

Dù sao, kết quả cuối cùng là như nhau, vậy tại sao phải đi vòng quanh làm gì chứ.

Triệu Dật đã sử dụng thẻ hội viên của mình để đặt phòng cho Tần Băng Lạc. Sau đó đưa Tần Băng Lạc vào phòng.

Tần Băng Lạc không nói gì trong suốt quá trình. Cô ấy đang điều chỉnh cảm xúc của mình.

Vừa rồi cô ở trong xe, vừa lái xe vừa nhìn gương mặt nghiêng của Triệu Dật, đột nhiên cảm thấy Triệu Dật thật đẹp trai, thật phong tình, thật động lòng người!

Đó là loại cảm giác tim đập kịch liệt, giống như sắp nhảy ra ngoài vậy, có cảm giác giống như có chút không thở nổi!

Tại sao còn hấp dẫn hơn so với trước như vậy chứ?

Có phải là mình hoa si rồi phải không?

Mở cửa, hai người đi vào phòng khách sạn. Triệu Dật đẩy hai chiếc vali lớn của Tần Băng Lạc vào một góc rồi đặt xuống. Hắn quay đầu lại nhìn Tần Băng Lạc với nụ cười trên môi, đôi mắt dịu dàng nhưng lại hơi có mấy phần xâm lược.

Tần Băng Lạc bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và tràn đầy năng lượng của Triệu Dật, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại tăng tốc. Tuy nhiên cô không hề e ngại mà ngược lại còn đón ánh mắt của Triệu Dật, dũng cảm nhìn lại Triệu Dật.

Hai người chỉ nhìn nhau năm sáu giây, nụ cười trên mặt Triệu Dật đột nhiên rộng ra mấy phần. Hắn tiến lên một bước, sau đó hướng về phía Tần Băng Lạc giang rộng cánh tay.

Gương mặt Tần Băng Lạc lập tức đỏ bừng, cô không ngờ Triệu Dật lại to gan như vậy!

Khi đến đây, cô ấy tự nhiên có suy nghĩ về Triệu Dật. Dù sao so với những chàng trai mà cô ấy đã tiếp xúc, Triệu Dật quá ưu tú và có năng lực. Không nói đến chuyện đã cứu cô ấy, mà điều quan trọng nhất là có được một cảm giác tốt, hơn nữa còn rất vừa mắt!

Cô ấy đối với hành trình đi Giang Châu lần này cũng có mục đích.

Lần này cô sẽ ở lại khoảng 20 ngày. Trong 20 ngày này, cô sẽ cùng Triệu Dật tiếp xúc nhiều hơn, hiểu rõ tình cảm của bản thân, cuối cùng cũng để xác định rõ quan hệ giữa hai người!

Nếu như đôi bên có hứng thú thì trở thành người yêu. Nếu như Triệu Dật không có ý đó thì sau lần gặp mặt này, hai người khó có thể gặp lại nữa. Dù sao Triệu Dật cũng không có hứng thú với mình vậy cần gì phải quấn lấy đối phương?

Hai người xa cách nhau lại thiếu khuyết một sự gắn kết cần thiết thì làm sao có thể duy trì tình cảm đây?

Trong hai ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì có thể xảy ra sau khi đến đây, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mình đã rung động với Triệu Dật ngay vào ngày đầu tiên họ gặp nhau. Hơn nữa còn rung động rất kịch liệt, điều này càng khiến cô có chút căng thẳng.

Bây giờ điều khiến Tần Băng Lạc ngạc nhiên hơn nữa là Triệu Dật đang dang rộng vòng tay với mình, rõ ràng đây là có ý muốn ôm cô.

Hắn chỉ tiến lên một bước, cứ như vậy dang hai tay ra. Đây rõ ràng là để lại khoảng trống cho mình.

Chấp nhận hay là từ chối đây?

Một giây sau, Tần Băng Lạc tiến lên một bước, bước vào trong ngực của Triệu Dật. Vòng tay qua eo Triệu Dật, để đầu mình dựa vào trong ngực của Triệu Dật.

Mặc dù cảm thấy hơi nhanh một chút nhưng mà như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao?

Chính mình không cần tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa!

Triệu Dật ôm Tần Băng Lạc mỉm cười, ghé vào tai Tần Băng Lạc nói: "Vừa rồi anh còn đang đoán, em có thể cho anh một cái tát hoặc sẽ nói anh là một tên khốn … "

Tần Băng Lạc xấu hổ, khẽ nói: "Làm sao đột nhiên lại làm ra hành động như vậy, anh không sợ sẽ dọa em sợ hay sao?"