Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 416: Em có rất nhiều thời gian mà!"



Triệu Dật đã huấn luyện con ngựa này mới được bao lâu đâu chứ?

Lúc bọn họ mua ngựa ở New Zealand, tất nhiên cũng đã chú trọng đến thành tích của số 369 nhưng cũng còn lâu mới mạnh được như bây giờ!

Nói cách khác, Số 369 ở trong tay Triệu Dật trong một giờ, sự phối hợp giữa ngựa và người điều khiển sẽ tăng lên một cấp độ hoàn toàn mới.

Bản lĩnh thế này thì quá lợi hại rồi!

Trong giới huấn luyện ngựa, bản lĩnh như vậy hoàn toàn chính là bàn tay hóa đá thành vàng!

Tần Băng Lạc đột nhiên nhận ra rằng dường như cô đã ước tính quá nhiều thời gian. Dựa theo tốc độ cải thiện này, có lẽ cô chỉ cần một tuần hay thậm chí vài ngày để luyện tập, thì có thể đạt đến cấp độ người ngựa hợp nhất!

Triệu Dật không biết trong lòng Tần Băng Lạc đang nghĩ cái gì, nhìn Tần Băng Lạc xuống ngựa, hắn cười nói: "Thế nào? Cảm thấy rất hợp tác đúng không?"

Tần Băng Lạc không giấu giếm sự ngưỡng mộ của cô dành cho Triệu Dật: "Bản lĩnh này của anh quá mạnh mẽ. Bây giờ em cảm thấy các chướng ngại vật trên đường chỉ cần em phối hợp tốt với con ngựa để không trở thành gánh nặng cho nó, khi phải nhảy qua nhiều chướng ngại vật khác nhau. Sau đó thì coi như xong..."

"Một con ngựa có ý nghĩ riêng của nó.”

Triệu Dật cười trêu chọc nói. Ngựa do chính hắn thuần phục chẳng lẽ hắn lại không hiểu sao?

Triệu Dật thông qua giao lưu tinh thần thuần dưỡng cho nên suy nghĩ của con ngựa đối với các loại chướng ngại vật khác nhau dĩ nhiên vô cùng tinh tường. Thậm chí vốn không cần người điều khiển để chỉ điểm cho nó. Chính nó sẽ tự vượt qua chướng ngại, điều người điều khiển cần phải làm chính là không trở thành một gánh nặng cho nó là được rồi.

Tần Băng Lạc trìu mến vỗ về số 369 nói: "Em đột nhiên tràn đầy chờ mong cho cuộc tranh tài trong tương lai của mình!"

Triệu Dật cười nói: "Bọn chúng còn chưa có tên, em định đặt tên gì cho chúng?"

Tần Băng Lạc suy nghĩ một lúc: "Nó sẽ tham gia càng nhiều cuộc thi vượt chướng ngại vật. Điều quan trọng nhất là cùng kỵ sư tâm ý hợp nhất, vậy thì gọi cậu nhóc này là Như Ý bởi vì em rất hài lòng đối với nó. Còn anh thì sao? Số 168 anh sẽ đặt tên cho nó là gì?”

Triệu Dật quay đầu và nhìn số 168 tràn đầy năng lượng nói: "Tên nhóc này cả ngày tràn đầy năng lượng, vì vậy anh sẽ gọi nó là Hảo Tinh đi..."

Bên sông, trên du thuyền.

Tần Băng Lạc và Triệu Dật ngồi đối diện nhau, các món ăn được đặt trên bàn, bao gồm cá sông thiên nhiên ngon tuyệt kèm theo đó là vài món phụ cực kỳ tinh tế, ở ngoài cửa sổ chính là nước sông cuồn cuộn.

Tần Băng Lạc cười nói: "Đây là một nhà hàng nổi trên sông được cải tạo từ một chiếc du thuyền. Ăn cơm trong hoàn cảnh này thực sự rất tốt đó nha."

Triệu Dật cười nói: "Anh không phải người Giang Châu, cũng không có hiểu biết sâu sắc về Thượng Hải như em. Anh không thể đưa em đi ăn bữa sáng mà anh đã ăn từ nhỏ đến lớn, cũng không thể dẫn em đi xem trường học mà hồi nhỏ anh từng học. Chỉ có thể học một chút văn vẻ, đưa em đến một vài nơi phồn hoa náo nhiệt…"

Tần Băng Lạc dùng đũa gắp một miếng cá, cười nói: "Thật ngon! Em còn tưởng rằng bữa cơm đầu tiên ở Giang Châu anh nhất định sẽ mời em ăn lẩu, không ngờ lại mời em ăn cá!"

Triệu Dật cười nói: "Trước hết phải mời em ăn cá siêu cay trước để làm quen một chút. Anh sợ trực tiếp mời em ăn lẩu sẽ khiến em bị cay đến phát khóc đó nha."

Tần Băng Lạc mím môi cười ngọt ngào: "Chuyến đi Giang Châu này, em sẽ cố gắng hết sức để ăn đồ cay. Em cảm thấy bây giờ vẫn còn tốt!"

Triệu Dật cười nói: "Lần này em cũng không có việc gì, có muốn ở đây đến hết năm không? Em có rất nhiều thời gian mà!"

Tần Băng Lạc gật đầu: "Em vốn tính toán như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật thuần hóa ngựa thần kỳ của anh lúc chiều nay. Lại nhìn cậu nhóc Như Ý thuận tay như thế, em ước tính rằng nhiều nhất một tuần lễ là có thể đạt được mục tiêu huấn luyện của mình..."

Triệu Dật sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đây là em đang trách hiệu suất làm việc của anh quá nhanh hay sao?"

Tần Băng Lạc mím môi cười khẽ: "Đúng vậy! Công việc mà người khác làm trong vài tháng, anh chỉ cần nửa ngày đã làm xong. Không hề biết giả vờ lười biếng hay là giấu kỹ thuật gì cả!"

Triệu Dật cười nói: "Anh gọi đó là tiết kiệm thời gian. Thời gian rất quý giá, hoàn toàn không cần lãng phí thời gian một cách vô ích. Nếu có nhiều thời gian hơn, du ngoạn khắp núi sông không phải tốt hơn sao?"

Tần Băng Lạc nhìn chằm chằm Triệu Dật: "Vốn dĩ, em thực sự định ở lại cho đến Tết Nguyên đán. Em cũng đã sẵn sàng từ bỏ cuộc tranh tài trên đảo Hải Thiệu Tư nhưng bây giờ có vẻ như em vẫn còn thời gian. Đúng lúc mang theo cậu nhóc Như Ý đến đó dạo chơi. Bất kể kết quả như thế nào, cũng coi như làm quen với cuộc thi. Chờ qua năm sau nó sẽ gần hai tuổi rưỡi, có thể bắt đầu tham gia các cuộc thi lớn khác..."