Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 30



Cửa hàng quần áo cao cấp trong trung tâm mua sắm này rất rộng và yên tĩnh.

Lâm Thanh Yến đối với nhãn hiệu này có chút ấn tượng, nó khá nổi tiếng trong nước, nhưng nhìn thế nào cũng thấy quần áo được thiết kế ở đây trông không giống phong cách Cố Phi mặc.

Nhưng với chiều cao và dáng người của Cố Phi, hắn chẳng khác nào một cái giá treo quần áo biết đi, mặc gì cũng đẹp, không biết một người đàn ông thay từ áo sơ mi và quần tây nghiêm túc sang áo phông thời thượng thì sẽ ra sao.

Lâm Thanh Yến trở nên thích thú nghiêm túc lựa chọn quần áo.

Bên kia, Cố Phi đứng ở gần đó, ánh mắt thản nhiên quét qua dãy quần áo nam trước mặt.

Trong cửa hàng có mấy nhân viên và quản lý cửa hàng đều bận việc riêng nên không tới quấy rầy, tuy nhiên nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của họ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn Cố Phi và Lâm Thanh Yến.

"Tôi chọn được bộ này, anh thấy thế nào?"

Cố Phi chuyển sự chú ý sang Lâm Thanh Yến và bộ quần áo cậu đang cầm trong tay, một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh lam và quần túi hộp màu đen. Chỉ liếc nhìn một cái rồi nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Lâm Thanh Yến thành thật nói: "Tôi thấy nó trông khá đẹp, anh nhất định sẽ rất ngầu và đẹp trai khi mặc nó."

Cố Phi nói: "Được, cậu đi thử xem."

Lâm Thanh Yến:?

Không phải muốn mua quần áo cho Cố Phi sao? Tại sao cậu lại là người thử?

Tuy nhiên, rất nhanh cậu đã hiểu được suy nghĩ của Cố Phi, người đàn ông này vốn muốn mua quần áo cho cậu, Lâm Thanh Yến theo bản năng đang định từ chối nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì Cố Phi đã chỉ phòng thử đồ.

"Thử xem."

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng cũng lộ rõ cậu không thể từ chối, Cố Phi có khí chất cường đại, đứng ở vị trí cao hơn, chỉ cần đứng ở đó là khác hẳn với những người khác.

Lâm Thanh Yến không muốn phá hỏng tâm trạng của hắn, ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi vào phòng thử đồ, đang định đóng cửa lại, không ngờ Cố Phi cũng đi theo vào.

Hắn không những bước vào còn nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cậu.

"..." Lâm Thanh Yến theo bản năng lùi lại hai bước, khẩn trương nắm chặt quần áo trong tay, Cố Phi đứng ở chỗ này làm sao cậu có thể thử quần áo được?, "Anh còn có chuyện gì khác sao?"

Cố Phi tiến lên hai bước, rút lại khoảng cách giữa hai người.

Không gian phòng thử đồ không lớn, bốn phía đều bị đóng kín, người đàn ông cao lớn đứng trước mặt Lâm Thanh Yến, mùi hormone xộc thẳng vào mặt, người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn thiếu niên, đầy sự bức bách.

Bầu không khí giữa hai người kỳ lạ đến khó hiểu.

Lâm Thanh Yến lần này lui về phía sau mấy bước, cho đến khi lưng bị ép vào bức tường lạnh lẽo, một đôi mắt đen trong suốt mở to, ngơ ngác và khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt.

Con thỏ nhỏ sợ hãi đã quay trở lại.

Cố Phi thầm nghĩ.

"Cậu sợ cái gì?" Hắn bước đến trước mặt Lâm Thanh Yến, đặt một tay lên bức tường phía sau cậu bé, hơi nghiêng người về phía trước, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt cậu bé, nhếch môi mỏng: "Yến Yến?"

Tim Lâm Thanh Yến đột nhiên đập lỡ nửa nhịp.

Là bởi vì cậu nghe được "Yến Yến", đây là lần đầu tiên Cố Phi gọi cậu như vậy, rõ ràng trước đây có rất nhiều người đã gọi hai từ này, nhưng khi nói ra từ miệng người đàn ông trước mặt lại có điểm khác biệt.

Có lẽ vì quá gần nhau nên hơi thở cả hai như quyện và nhau, khiến cái xưng hô rất đỗi bình thường này trở nên thân mật lại ái muội, giống như một lời âu yếm bên tai.

"Yến Yến." Cố Phi lại gọi một tiếng.

m thanh này khiến Lâm Thanh Yến tỉnh lại, vội vàng quay mặt đi, đưa ánh mắt nhìn về chậu cây xanh trong góc, khẽ mím môi nhỏ giọng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì hết.”

Cậu biết vành tai của mình lúc này nhất định đã đỏ bừng, chắc là vì ở đây nóng quá, cậu đổ mồ hôi, cứng ngắc đổi chủ đề: "Ở đây nóng quá, chúng ta ra ngoài trước đi."

Cố Phi vẫn nhìn cậu, nói: “Trả lời tôi đi, cậu sợ cái gì?” Đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh như đại dương mênh mông, như có thể xuyên qua da thịt, nhìn thấu trái tim thiếu niên.

Lâm Thanh Yến biết phản ứng dị thường vừa rồi của mình không thể thoát khỏi tầm mắt của Cố Phi, thứ cậu sợ thực ra là thứ không hề tồn tại, thứ cậu sợ hơn chính là tự ti và hèn nhát ở sâu bên trong.

Cậu thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên khi đối mặt với ánh mắt của người khác.

Lâm Thanh Yến ánh mắt phức tạp, mang theo một tia thống khổ cùng tang thương không hợp với tuổi tác, cậu cắn răng sắc mặt căng thẳng, gò má trắng nõn đỏ bừng, lan đến dái tai, nhưng không nói gì trong một khoảng thời gian dài.

Cố Phi nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng chạm vào xoa đầu cậu, có chút an ủi, nhẹ nhàng nói xin lỗi: "Là tôi đột ngột, cậu thử quần áo trước đi." Cố Phi cũng không hỏi thêm, xoay người đi ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, Lâm Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên đặt lên nơi vừa bị người đàn ông chạm vào, hơi ngây người.

Tim đập nhanh hơn bình thường.

Cậu không biết là do người đàn ông này phát hiện ra sự bất thường của mình, hay là vì khoảng cách gần như không rõ ràng giữa hai người và xưng hô “Yến Yến” trầm thấp, từ tính khiến cậu bối rối.

Trong phòng thử đồ có cả một chiếc gương, Lâm Thanh Yến nhìn mình trong đó, hai má đỏ bừng, trán toát mồ hôi lạnh, khắp người viết chữ "chật vật".

Cậu hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cố Phi ở bên ngoài vẫn bình tĩnh như cũ, dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của một số nhân viên, hắn bình tĩnh bước ra khỏi phòng thử đồ, vẫy tay với hai nhân viên, vẻ mặt không thay đổi.

"Cố gia, có gì muốn phân phó?"

Ánh mắt Cố Phi đảo một vòng, chỉ vào từng bộ quần áo đắt tiền trước mặt, thản nhiên nói: "Cái này, cái này, cái này... lấy hết đi. Lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ."

Cố Phi vừa nói xong, quần áo trong tay hai nhân viên đã chất thành núi, hai tay tê rần, hoàn toàn mất cảm giác.

Ở bên trong nấn ná một lúc, Lâm Thanh Yến thay quần áo đi ra phòng thử đồ, khung cảnh hỗn loạn vừa rồi đã trở lại bình thường, mấy nhân viên vẫn đang bận rộn với công việc của mình.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên vẻ mặt Lâm Thanh Yến vẫn có chút dè dặt, còn Cố Phi thì lười biếng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ nhìn chàng trai trẻ trong hai giây.

Lâm Thanh Yến không cao lắm nhưng dáng người mảnh khảnh, có sự ngây ngô và kiên cường của thiếu niên, khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn có thể đi thẳng lên sàn catwalk.

Cố Phi thẳng thắn nói: "Đẹp."

Bộ quần áo nào mặc trên người cậu đều đẹp, xem ra vừa rồi hắn nên chọn thêm vài bộ nữa, Cố Phi nghĩ thầm.

Hắn lại dặn dò nhân viên: “Tôi lấy bộ này.”

Trong đầu Lâm Thanh Yến vẫn có chút bối rối, thậm chí còn quên từ chối, khi thay quần áo và theo Cố Phi ra khỏi cửa hàng, cậu muộn màng nhận ra vừa rồi Cố Phi đã chi bao nhiêu tiền cho cậu.

Cậu cảm thấy nó quá đắt.

Cố Phi nói: "Thương hiệu này đã được Cố thị mua lại hai tháng trước."

"..."

Lâm Thanh Yến nhất thời không nói nên lời.