Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 35



Lâm Thanh Yến đã tìm kiếm trên mạng thông tin về "Ngôi sao ngày mai" và hiện đang trong giai đoạn đăng ký. Hạn chót đăng ký là ngày 31 tháng 8 và hôm nay là ngày 29 tháng 8, ngày mốt sẽ kết thúc.

Cậu nhớ rằng đại diện nhà sản xuất quốc dân là đỉnh cấp lưu lượng An Cảnh, anh cả của An Nam Ý và An Dụ, còn những cố thanh nhạc, cố vấn rap và cố vấn vũ đạo đều là những ca sĩ phái thực lực hoặc là những người nổi tiếng trong ngành.

Đội hình rất mạnh.

Là người trọng sinh từ năm năm sau, Lâm Thanh Yến biết rằng tiết mục tuyển tú này trong tương lai gần nhất định sẽ bạo toàn mạng, đây là một cơ hội tốt còn ngay trước mặt cậu muốn bắt lấy nó.

Nhưng một người nghiệp dư như cậu không có công ty hay bối cảnh, có khả năng thậm chí ngay cả vòng sàng lọc sơ yếu lý lịch đầu tiên cũng không đậu.

Nhưng vẫn phải thử mới biết.

- -

Cố Phi hôm nay vẫn không tăng ca, một lần nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên, hắn lạnh lùng chào hỏi với khuôn mặt đẹp trai đó khẽ gật đầu rồi đi vào thang máy riêng.

Những nhân viên còn lại nhìn nhau, cái gì cơ? Cố gia lại muốn đi giải cứu thế giới nữa?

Lúc trở lại biệt thự, trời đã sập tối, trong nhà đã sáng đèn, Cố Phi thay giày, đứng ở cửa ra vào, ánh mắt dán chặt vào ghế sô pha trong phòng khách.

Lâm Thanh Yến ngồi đó, ôm con mèo nhỏ màu cam trong tay, ánh sáng rực rỡ trên đầu chiếu xuống, bao phủ chàng trai bằng một tầng ấm áp, cậu đang cúi đầu mỉm cười, chơi đùa với con mèo con.

Bức tranh ấm áp này mang lại một cảm giác năm tháng trôi qua vô cùng bình yên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Thanh Yến ngẩng đầu, nụ cười nhàn nhạt trên mặt vẫn chưa phai nhạt, cậu đứng dậy, dùng giọng điệu lễ phép thường ngày chào Cố Phi: "Anh Phi, anh đã về rồi."

"Ừm." Cố Phi nói. Sắc mặt dịu đi không ít, hắn đi tới, đưa túi giấy tới trước mặt thiếu niên, "Cái này cho cậu, cậu xem có thích hay không."

Lâm Thanh Yến cầm lấy, có chút nghi hoặc nhìn xem, phát hiện trong đó là một chiếc điện thoại di động nổi tiếng cùng mẫu mã với điện thoại di động của Cố Phi, giá thị trường hơn 10.000 tệ.

Vì sao Cố Phi lại đột nhiên đưa điện thoại di động cho cậu?

Cậu vô tình liếc nhìn chiếc điện thoại di động cũ mua giá 200 tệ được đặt tùy ý trên bàn trà, trên màn hình còn có vết nứt... Khóe miệng Lâm Thanh Yến giật giật, những lời từ chối còn chưa kịp ra đã nuốt lại, được rồi.

Cố Phi tiêu nhiều tiền vào quần áo, giày dép, điện thoại di động cho cậu như vậy, sau này phải trả lại như thế nào đây?

Lấy thân báo đáp sao?

!? Lâm Thanh Yến, mày sao có thể có loại suy nghĩ này vậy chứ!

Trong mắt Cố Phi, chỉ thấy thiếu niên cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt có chút rối rắm, trong tay ôm một quả cam nhỏ mũm mĩm, cả người lẫn mèo có chút giống nhau.

Mềm mại như nhau, cũng... dễ thương.

Muốn xoa xoa.

Cố gia tiến về phía trước nửa bước, do dự nửa giây, sau đó giơ tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của thiếu niên theo ý muốn, khóe môi có chút hài lòng cong lên.

Cố Phi nói: "Những gì tôi đưa cho cậu, cậu không thể từ chối, biết không?"

Lâm Thanh Yến gật đầu theo ý hắn, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, theo bản năng hỏi: "Vậy nếu người khác đưa thì sao?"

"..." Cố Phi im lặng hai giây, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé rồi mới buông tay ra, dùng giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ, nói: "Người khác không được, nói không chừng người đó có ý đồ khác với cậu, biết không?"

Lâm Thanh Yến: "...Tôi biết."

Tại sao lại cảm thấy câu này đúng, nhưng lại không phải hoàn toàn đúng?

Cố gia người thật sự có ý đồ khác, bình tĩnh nói:"Ừ."

“Sao cậu không mặc bộ quần áo mới tôi mua cho cậu?” Ánh mắt người đàn ông quét qua người thanh niên vẫn mặc áo thun ngắn tay và quần jeans đã giặt đến bạc màu.

Lâm Thanh Yến trả lời: "Nếu không ra ngoài thì cứ mặc đại thôi."

Cố Phi: "Cậu mặc áo sơ mi trắng sẽ rất đẹp."

Lâm Thanh Yến nhìn hắn mà không biết tại sao.

Cố Phi ánh mắt không rõ ràng quét qua Lâm Thanh Yến, trong giọng nói trầm thấp mang theo một tia trêu chọc: "Không có gì, tôi về phòng thay quần áo trước." Nói xong, xoay người đi lên lầu.

Lâm Thanh Yến, người đang ôm con mèo nhỏ màu cam, bị bỏ lại ngơ ngác đứng đó, đúng là hôm nay cậu đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng trong buổi phát sóng trực tiếp nhưng cậu đã thay nó sau khi phát sóng trực tiếp xong.

"Meow ~"

Lâm Thanh Yến chạm vào cái đầu đầy lông của Tiểu Quất và thì thầm: "Tiểu Quốc à, suy nghĩ của chủ em thật khó đoán. Em có biết anh ấy đang nghĩ gì không?"

Tiểu Quất nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô tri, mèo nhỏ không biết gì khác ngoài meo meo. Lâm Thanh Yến cũng meo meo lại, mèo meo một tiếng cậu meo một tiếng.

Quản gia Thẩm Ngọc Đình từ trong bếp đi ra nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần, không khỏi mỉm cười: "Lâm thiếu gia, vừa rồi Cố gia trở về sao?Chuẩn bị rửa tay và ăn cơm thôi."

"Được rồi, tôi đến giúp ngài."

Lâm Thanh Yến đặt Tiểu Quất xuống và đi theo Quản gia Thẩm đến nhà ăn, giúp bưng thức ăn và dọn chén đũa.

Quản gia Thẩm càng nhìn càng thích đứa nhỏ này, tuy khá hướng nội ít nói nhưng lại cư xử tốt, hiểu chuyện, tính tình trong sáng sạch sẽ lạnh lùng tính cách này có chút giống với Cố gia.

Vốn ông tưởng rằng người có thể được Cố gia xem trọng hơn nữa còn đưa về nhà phải là người không đơn giản, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại đơn thuần không có tâm tư sâu xa gì cả.

Trong bữa ăn, Lâm Thanh Yến có chút lơ đãng, cậu vẫn đang suy nghĩ về chương trình tuyển tú kia, do dự có nên nói cho Cố Phi biết không, nhưng phải giải thích thế nào đây?

Cậu là một người bình thường, đã bỏ học hai năm để đi làm, chưa từng học hát hay nhảy, bây giờ đột nhiên muốn tham gia một chương trình tuyển tú, muốn ra mắt và trở thành một ngôi sao chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy là ảo tưởng.

Nói hay không nói?

Hoặc là đợi đến khi hồ sơ được thông qua rồi nói, nếu không thể thông qua, thậm chí không đủ điều kiện để phỏng vấn, có nói cũng vô dụng.

"Sao cậu không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu à?" Cố Phi đặt bát đũa xuống, nhìn thiếu niên đối diện đang cắn đũa với vẻ mặt khó xử, không khỏi trêu chọc: "Nếu cắn nữa đũa cũng phải gãy."

Lâm Thanh Yến lập tức ngừng miệng, có chút ngượng ngùng đặt chén đũa xuống, đặt tay ngay ngắn lên đùi, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên ngập ngừng không nói, giống như một học sinh gây chuyện muốn thú nhận với phụ huynh.

Thôi quên đi, cứ nói thẳng ra.

“Anh Phi, tôi có chuyện muốn nói với anh."

“Hả?” Cố Phi vô cùng hứng thú nhìn vẻ mặt của thiếu niên, kỳ thật đã đoán được cậu muốn nói gì.

"Không phải anh bảo tôi nghĩ xem tiếp theo tôi muốn làm gì sao? Anh đã nghe nói đến chương trình Ngôi sao ngày mai chưa? Đây là một chương trình tuyển tú." Nói xong, Lâm Thanh Yến bình tĩnh lại rất nhiều, nhìn vào mắt người đàn ông rồi nói nghiêm túc: "Tôi muốn đăng ký."

Nhìn đôi mắt trong veo đầy vẻ nghiêm túc của thiếu niên, Cố Phi vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rung động, vốn tưởng rằng thiếu niên muốn thẳng thắn nói ra là chuyện phát sóng trực tiếp.

Tham gia tuyển tú sao...