Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 43



Quá trình luyện tập của Lâm Thanh Yến mấy ngày nay tiến triển tốt, thân thể bắt đầu thích ứng, khả năng ca hát và nhảy múa gần như đã khôi phục lại năng lực bảy mươi bảy phần trăm mà kiếp trước có được, ít nhất còn lại sẽ cần thời gian.

Ngày mai là ngày phỏng vấn, cậu có sự tin tưởng, bởi vì kiếp trước cậu cũng rất hứng thú với chương trình này, mỗi tập đều đã xem qua nên biết bình quân trình độ của các thực tập sinh khác, trình độ hiện tại của cậu tuyệt đi là trên mức trung bình.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu có thể sẽ được chọn.

Nhưng khi Lâm Thanh Yến biết Cố Phi sẽ đi công tác một tuần, hưng phấn trong lòng cũng bình tĩnh lại, cảm thấy có chút thất vọng, trong nửa tháng kể từ khi sống lại, cậu vẫn luôn ở cùng Cố Phi.

Cậu không thể giải thích được cảm xúc lạc lõng và luyến tuyết trong lòng, bất tri bất giác cậu đã quen với việc có Cố Phi ở bên cạnh.

Mặc dù người đàn ông này ít nói và thường bày vẻ mặt người sống chớ đến gần nhưng Lâm Thanh Yến lại cảm thấy an toàn khi ở bên hắn.

Trợ lý Dương Cảnh và tài xế đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự.

Lâm Thanh Yến tiễn Cố Phi ra tới cửa, mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn mím môi cười nói: "Anh Phi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Cố Phi đưa vali cho tài xế, xoay người đối diện với chàng trai trẻ, hơi cúi người nhìn thẳng vào cậu, "Cậu còn nhớ trước đó cậu có hỏi tại sao lại để cậu đầu quân vào Nghệ Hoa Entertainment không?"

Lâm Thanh Yến có chút mờ mịt nhìn gương mặt anh tuấn và trưởng thành của người đàn ông, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm ôn nhu đó, cậu nghe được người đàn ông nói: "Bởi vì cậu có năng lực này."

Trên khuôn mặt vô cảm của Cố Phi hiện lên một nụ cười rất nhẹ, giống như gió xuân xuyên qua đồng tuyết trên ngọn núi đóng băng, làm tan chảy lớp băng cứng rắn, mọc lên những mầm non màu vàng và xanh ngọc biếc mềm mại.

Lâm Thanh Yến ngơ ngác nhìn sang, quên nói trong giây lát.

Nụ cười trên mặt Cố Phi càng sâu, mang theo chút bất đắc dĩ cùng với cảm xúc phức tạp khó hiểu, ngay cả trong đôi mắt bình tĩnh cũng mang theo ý cười, hắn hơi nghiêng người về phía trước, tiến lại gần thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Sao lại thẫn thờ rồi? Chắc là cậu có gì muốn nói với tôi?"

"Hả?" Lâm Thanh Yến không kịp phòng bị, chóp tai nhanh chóng đỏ bừng, vô thức đẩy lùi lại, nhưng không thành công bởi vì thắt lưng của cậu bị một cánh tay khỏe mạnh ngăn cản, sau đó cậu rơi vào một vòng tay to lớn và ấm áp.

Giọng Cố Phi vang lên bên tai, hắn nói, bé con, ngày mai cố lên nhé.

Lúc tạm biệt chỉ là một cái ôm lịch sự kéo dài hai giây, Cố Phi liền buông người trong ngực ra, dưới ánh mắt không thể tin nổi của trợ lý Dương, người đàn ông xoay người, bình tĩnh mở cửa xe, cuối cùng cũng lên xe.

"..." Trợ lý Dương đưa tay khép miệng đang há lớn của mình lại, vẫn với vẻ mặt khó có thể tưởng tượng được, run rẩy nói với thanh niên sạch sẽ xinh đẹp trước mặt: "Được rồi, Lâm thiếu gia... chúng tôi đi trước, cậu về đi."

Lâm Thanh Yến có chút bối rối, "... Ừm."

Cậu đứng đó, nhìn chiếc xe màu đen dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất ở góc đường. Tim cậu lại đập nhanh hơn bình thường, thậm chí cả đầu quả tim cũng đang đập mạnh.

Cố Phi, người này...quá phạm quy rồi.

Trên đường đến sân bay, trợ lý Dương ngồi trên ghế phụ lén nhìn vị lãnh đạo trực tiếp ngồi phía sau bằng tầm nhìn ngoại vi, Cố gia, người ở trong công ty ít nói ít cười, người sống chớ gần, lúc này tựa hồ tâm trạng rất tốt, lông mày và khóe mắt dịu đi rất nhiều.

Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Cố Phi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại gần mười giây, sau đó đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười tuy rằng còn chưa lộ rõ, nhưng là cười thật sự!

Và vẫn là nụ cười tràn đầy ý xuân, nụ cười tựa như đang yêu mùa xuân. Xuân tâm*

Trợ lý Dương thầm mắng chửi tục vài tiếng trong lòng, toàn thân đều nổi da gà, đúng lúc đang tự hỏi liệu mình có phải ảo giác hay không thì nhìn vào đôi mắt bình tĩnh và khuôn mặt bình tĩnh của ông chủ, giống như những gì anh ta vừa thấy chỉ là ảo ảnh.

...

Trợ lý Dương im lặng quay đầu ngồi thẳng, suốt chặng đường thậm chí không dám nhìn lại, tuy đã là một người đàn ông trung niên đã quen với thế giới nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy vẫn khiến anh ta khó có thể tiêu hóa.

Anh chợt nhớ tới nửa tháng qua Cố gia không bình thường, rõ ràng là một người nghiện công việc, mỗi ngày ở lại công ty, hầu như ngày nào cũng tăng ca, trong nửa tháng qua, số lần tăng ca đã giảm đáng kể, đồng thời còn tan làm đúng giờ.

Dù còn việc chưa làm xong, Cố gia cũng sẽ mang về nhà giải quyết.

Những đồng nghiệp hay nhiều chuyện trong công ty đều đang thảo luận tại sao Cố gia lại như vậy, yếu tố đầu tiên bị loại bỏ là đang yêu, yếu tố thứ hai bị loại bỏ là đi cứu thế giới.Kết luận cuối cùng là, à... không có kết luận nào cả..

Trợ lý Dương phát hiện, hình như mình đã đoán ra được bí mật chấn động nào đó, xem ra Cố tiên sinh lạnh lùng trong tin đồn có thể thực sự là đang... yêu?

Và người yêu lại là một chàng trai sạch sẽ và xinh đẹp?

Dm?!

Cố gia đương nhiên không biết cấp dưới đang nghĩ gì trong tâm, cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn vào điện thoại di động, trên màn hình hiển thị giao diện trò chuyện WeChat, liên lạc ghi chú là Yến Yến đã gửi tin nhắn một phút trước:

—— Anh Phi, vừa rồi em quên nói, em sẽ nhớ anh.

Có vẻ cậu cảm thấy nghiêm túc quá mức, Lâm Thanh Yến do dự một lát, tìm một biểu tượng cảm xúc khác để gửi, đó là một chú mèo con lắc đầu, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt tròn trịa, rất dễ thương.

Không có ý nghĩa gì đặc biệt, giới trẻ ngày nay rất thích gửi biểu tượng cảm xúc khi trò chuyện.

Đương nhiên, người thường xuyên liên lạc với Cố Phi đều là cấp dưới của công ty, tất cả đều là chuyện công việc, không ai dám gửi biểu tượng cảm xúc như vậy cho ông chủ mặt lạnh lùng này, trừ khi hắn là người gửi.

Đương nhiên, bạn bè nói chuyện với hắn cũng sẽ gửi, đặc biệt là An Dụ, nhưng những cái An Dụ đều là mấy cái nhìn đặc biệt đáng bị đánh, Cố Phi nghĩ bọn họ cũng quen biết nhau nhiều năm, mới không kéo vào danh sách đen.

Lúc này, Cố gia nhìn hai tin nhắn mà cậu bé gửi với vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng lạnh lùng trả lời một chữ: Ừm.

Dừng lại hai giây, ngón tay thon dài cân đối của hắn gõ ba chữ trên bàn phím điện thoại di động rồi bấm gửi.

Cố Phi: Tôi cũng vậy.

Chàng trai trẻ ở bên kia cũng đang xem điện thoại trong lòng đầy lo lắng, sau khi nhìn thấy ba chữ người đàn ông gửi tới, khóe môi không khỏi nhếch lên, đôi mắt hoa đào cong lên thành hình lưỡi liềm.

Ba chữ này ý là... Cố Phi cũng sẽ nhớ mình?

——

"Thầy An, nghe nói hai ngày nay thầy đã trở lại Nam Thành? Là vầy, tổ tiết mục của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu phỏng vấn thí sinh. Nếu thầy rảnh, thầy có muốn ghé qua không?"

Người gọi đến chính là phó đạo diễn của chương trình Ngôi sao ngày mai, An Cảnh nghĩ đến lịch trình ngày mai, phát hiện buổi chiều quả thật anh rảnh rỗi, anh là người luôn nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình, đi nhìn một cái cũng không sao.

"Được rồi, buổi chiều tôi rảnh, anh gửi thời gian và địa điểm cho tôi đi, ừm... tạm biệt."

An Cảnh vừa cúp điện thoại, An Nam Ý đang ngồi bên cạnh đang ăn đồ ăn vặt và xem phim. Vừa rồi cậu ta vẫn luôn chú ý tới, "Anh cả, ngày mai anh muốn đi đến buổi phỏng vấn Ngôi sao ngày mai sao?"

An Cảnh: "Anh nhớ thời gian phỏng vấn của em là ngày mốt?"

Chương trình này được đầu tư rất lớn và thu hút rất nhiều sự chú ý, chỉ riêng đội hình cố vấn đã gây chú ý nên có rất nhiều người đăng ký. Đội ngũ chương trình đã chọn ra một nghìn thực tập sinh từ rất nhiều hồ sơ và tiến hành phỏng vấn, chỉ có 88 thực tập sinh vượt qua mới có thể chính thức tham gia chương trình và cuối cùng chỉ có 8 người có thể ra mắt với tư cách một nhóm.

Vì số lượng người tham gia quá đông nên cuộc phỏng vấn kéo dài đến mười ngày.

Cuộc phỏng vấn của An Nam Ý diễn ra vào ngày thứ hai.

“Đúng vậy, đến ngày một mới có cuộc phỏng vấn.” An Nam Ý cười nói: “Anh cả, anh có nhớ người bạn học cấp ba tên Lâm Thanh Yến mà em đã nói mấy ngày trước không? Ngày mai cậu ấy sẽ đi phỏng vấn, có khả năng anh sẽ gặp được cậu ấy."

"Thật hy vọng Yến Yến có thể vượt qua, như vậy hai tụi em có thể cùng nhau luyện tập. Nghĩ lại thì thấy cũng hay đấy." Nói đến đây, cậu ta lại cau mày khó chịu và thấp giọng lẩm bẩm có chút khó hiểu: "Nhưng em chưa bao giờ nghe nói câu ấy có thể hát và nhảy, sao đột nhiên lại tham gia chương trình tuyển tú?"

Nghe vậy, An Cảnh hơi cau mày nhưng cũng không rõ, "Nam Nam, em và người tên Lâm Thanh Yến có quan hệ rất tốt?”

"Đúng vậy, chúng em là bạn tốt thời cao trung.” Cậu ta thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là cậu ấy đã bỏ học vào năm thứ ba cao trung.”

An Cảnh: “Hả? Tại sao??"

An Nam Ý chống cằm nghĩ: "Ừm... Em cũng không biết rõ lắm. Người khác thì nói cậu ấy đánh nhau với bọn xã hội đen bên ngoài trường học và cư xử không đúng mực, nhưng em tin cậu ấy không phải là loại người như vậy, chắc chỉ là lời đồn thôi."

An Cảnh nghe xong, hơi mím môi, lông mày sắc bén càng nhíu chặt hơn.

Nhìn thấy bộ dạng anh cả lúc này, An Nam Ý lặng lẽ cong môi, trong mắt hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Ban đầu cậu không có nhiều hứng thú với chương trình tuyển tú "Những ngôi sao ngày mai", nhưng cậu ta lại vô tình biết được rằng Lâm Thanh Yến đã gia nhập Nghệ Hoa Entertainment một thời gian trước và đang có ý định tham gia chương trình.

An Nam Ý có một người bạn cùng lớp rất thân là thực tập sinh của Nghệ Hoa Entertainment và cũng sẽ tham gia cuộc phỏng vấn cho Ngôi sao ngày mai, bạn cùng lớp đã báo tin này cho cậu ta.

Bạn cùng lớp oán giận với An Nam Ý rằng có một thực tập sinh đột nhiên đến công ty còn được một suất tham gia phỏng vấn ngay khi vừa mới vào.

Không chỉ vậy, người mới tới còn rất thân thiết với thái tử gia của Nghệ Hoa là Lục Vũ Kỳ, nhìn một cái là biết đi vào bằng cửa sau, bạn cùng lớp khinh thường nói: “Không phải chỉ là lớn lên đẹp trai thôi sao? Có gì hơn người chứ?"

An Nam Ý thuận miệng hỏi người đó lớn lên có bao nhiêu đẹp.

Kết quả là bạn cùng lớp của cậu ta đã gửi một bức ảnh, góc chụp hơi mờ vì được chụp lén, nhưng nhìn thoáng qua cũng nhận ra, chính là Lâm Thanh Yến.

Lâm Thanh Yến, lại là Lâm Thanh Yến!

Tại sao lại như âm hồn không tan?

An Cảnh là đại diện nhà sản xuất quốc dân, nếu Lâm Thanh Yến thật sự vượt qua cuộc phỏng vấn... An Nam Ý thật sự không dám tưởng tượng, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cậu ta cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Đó là lý do cậu quyết định tham gia chương trình tuyển tú này.