Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 51



Kể từ ngày vô tình hôn Cố Phi trong văn phòng, mấy ngày sau Lâm Thanh Yến đều rơi vào trạng thái khó xử, mỗi khi nhìn thấy Cố Phi, cảnh tượng lúc đó sẽ tự động hiện lên trong đầu.

Vì vậy, chỉ cần Cố Phi ở nhà cậu sẽ cố gắng trốn trong phòng không ra ngoài, hiển nhiên Cố Phi đang trạng thái bình thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ có cậu đặc biệt quẫn bách.

Ngay sau bữa tối ngày hôm đó, Lâm Thanh Yến trốn trong phòng, nhìn thiếu niên nhanh chóng trốn thoát, ngay cả Thẩm quản gia cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cố gia, Tiểu Yến cùng ngài có mâu thuẫn sao?"

Cố Phi cẩn thận ăn xong bữa tối, bình tĩnh đặt bát đũa xuống, lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó nói: "Chắc là đang xấu hổ." "

Trong giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông có một loại ý vị sâu xa, khiến người ta khó đoán. Sau đó, lại phân phó: "Chú Thẩm, phiền chú bảo nhà bếp cắt một ít trái cây."

Quản gia Thẩm đáp lại rồi không hỏi thêm câu nào nữa, ông quay người bước vào bếp, trong đầu thầm suy đoán, giữa Cố gia và Tiểu Yến nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ là Cố gia bắt nạt đứa nhỏ, dù sao Tiểu Yến cũng ngây thơ,vô hại, dễ bị bắt nạt.

Cố tiên sinh... đừng nhìn thường ngày im lặng, hắn chính là một con cáo già ngàn năm thành tinh, Tiểu Yến lại ngoan ngoãn như một con thỏ, làm sao có thể không bị con cáo già ăn thịt?

Trong lòng quản gia Thẩm nói không nên lời.

Quên đi, tốt hơn là ông nên đi cắt trái cây.

Bên kia, Lâm Thanh Yến ở trong phòng mở phát sóng trực tiếp, vừa bắt đầu phát sóng liền có một làn sóng fan kéo đến, trước sau cậu cũng chỉ phát sóng trực tiếp mấy lần, cũng không thuần thuật lắm trong việc chào hỏi mọi người.

[Oa... em bé Yến Yến ngoan xinh yêu của mama cuối cùng cũng phát sóng trực tiếp, mama nhớ con quá! ]

[Đã năm ngày rồi! Tôi tưởng bé đã quên mật khẩu tài khoản của mình! Cuối cùng tôi cũng đợi được bé, nhưng may mắn là tôi không bỏ cuộc...]

[Hôm nay tôi muốn nghe em trai ngâm thơ "Tỳ Bà Hành", "Thục Đạo Nan" và "Tiền Xích Bích Phú"!! ]

[Còn có "Ly tao"!!! ]

[Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo bối Yến Yến, hãy bắt đầu màn trình diễn của mình đi [Vỗ tay]]

"..." Nhìn làn đạn cuộn trên màn hình, Lâm Thanh Yến nghi ngờ rằng mình đã quay trở lại lớp học cao trung một lần nữa, khóe miệng cậu khẽ run rẩy, nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự, "Hay là tôi hát cho mọi người nghe một bài nhé? Hay nhảy một điệu nhé?"

Nếu không được nữa, cậu có thể xoạc ngang ngay tại chỗ?

[KHÔNG!! ]

[Damie*!! ]

*Không không được ngôn ngữ mạng của Trung Quốc từ này của Nhật phát âm theo kiểu Trung.

[Chúng tôi sẽ lắng nghe Ly Tao của bé mà!! ]

[ Tới đây tới đây, để tôi bắt đầu trước. Đế Cao Dương chi miêu duệ hề, Trẫm hoàng khảo viết Bá Dung*;... Chuẩn bị sẵn sàng! ]

*Dịch thơ Nhượng Tông, cre wikisource.org

Lâm Thanh Yến: "..."

Cậu không hiểu, cậu bối rối, tại sao người khác phát sóng trực tiếp đều là ca hát nhảy múa biểu diễn đủ loại tài năng khác nhau, mà đến lượt cậu lại trở thành đọc diễn cảm và ngâm thơ?

[Em trai, tôi đã biến tất cả những bài thơ mà em đọc thành nhạc chuông đồng hồ báo thức, mỗi sáng khi thức dậy đều phải nghe vài lần, cuối cùng cũng vượt qua bài kiểm tra ngữ văn, mẹ tôi đã không còn phải lo lắng về vấn đề học tập của tôi nữa, hahaha!! ]

[+1!! Tôi cũng lôi kéo những người bạn vô dụng cùng lớp đến xem phát sóng trực tiếp của Yến Yến, hiệu quả rất rõ ràng! ]

[Đúng vậy, tôi là người bạn cùng lớp vô dụng được đề cập ở trên.]

[+1 người bạn vô dụng cùng lớp.]

[Đợi một chút! Tôi sẽ gọi cho người bạn vô dụng cùng lớp của mình tới ngay bây giờ! ]

...

Tâm trạng của Lâm Thanh Yến lúc này không thể diễn tả bằng lời, dở khóc dở cười, vì vậy cậu đành phải thành thành thật thật bắt đầu đọc "Ly Tao" và những lỗi sai của cậu còn được cư dân mạng nhiệt tình sửa chữa nhiều lần.

Ngâm xong bài "Ly Tao", Lâm Thanh Yến cảm thấy nửa cái mạng của mình cũng trôi theo, cậu uống nước làm ướt cổ họng khô khốc, rồi bắt đầu nói chuyện chính: "Thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói với mọi người."

"Một tháng tiếp theo, hoặc là hai ba tháng, bởi vì một số lý do cá nhân, có thể tôi không thể phát sóng trực tiếp cùng mọi người được."

Vài ngày nữa, cậu sẽ đi ghi hình Ngôi sao ngày mai, chỗ đó không thể sử dụng điện thoại di động.

Vừa dứt lời, làn đạn vang lên tiếng kêu thảm thiết, mọi người đều đang hỏi cái gì, Lâm Thanh Yến chỉ có thể xấu hổ xin lỗi mọi người: "Có lẽ, mọi người sẽ gặp tôi ở nơi khác." Dừng một chút, cậu nghiêm túc nói thêm: "Mọi người cũng nên học tập chăm chỉ..."

Cậu còn muốn nói thêm nữa, đột nhiên có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói lạnh lùng và từ tính: "Yến Yến, tôi vào được không?" Giọng điệu giống như một câu hỏi, nhưng Lâm Thanh Yến đã nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay.

"!!!"

Cậu nhanh chóng hạ giọng chào tạm biệt mọi người, sau đó vội vàng tắt phát sóng trực tiếp, sau đó cầm cuốn sách phụ đạo bên cạnh bày ra trước mặt, giống như một đứa trẻ sợ bị bắt gặp người lớn bắt gặp lo chơi mà không lo học, làm bộ nghiêm túc cúi đầu đọc sách.

Vừa mở sách ra, Cố Phi liền mở cửa đi vào, Lâm Thanh Yến ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, khóe môi nhếch lên một nụ cười, giả vờ bình tĩnh: "Anh Phi, anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Ăn trái cây."

Cố Phi đi đến phía sau Lâm Thanh Yến, đặt đĩa hoa quả trong tay lên bàn, cúi đầu cúi xuống, thuận thế cúi đầu khom lưng, thân hình cao lớn bao phủ lấy thiếu niên gầy gò. Gần như dán vào vành tai thiếu niên, nói với Yến Yến:"Cậu cầm ngược sách."

Giống như có một luồng điện chạy từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Lâm Thanh Yến suýt nữa đứng bật dậy, nhưng cuối cùng cậu nắm chặt tay nhịn xuống, nhìn xuống cuốn sách quả thực bị ngược.

"..."

Dù Cố Phi là người duy nhất ở đây nhưng cậu vẫn trải qua cái gọi là cái chết xã hội.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi tai trắng nõn mượt mà của thiếu niên ngay ở trước mắt Cố Phi, có thể nhìn thấy chóp tai của thiếu niên bị nhuộm đỏ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Lâm Thanh cũng có thể cảm nhận được mình và người đàn ông này gần nhau đến mức nào, cảnh tượng trong văn phòng ngày đó lại hiện lên trong đầu, cậu hoảng loạn lấy một miếng đào đã cắt sẵn nhét vào miệng, phồng má nói: "Anh Phi, quả đào này thật ngọt."

Cậu đang cố gắng thay đổi chủ đề.

"Anh có muốn ăn không?" Lâm Thanh Yến dùng xiên tre xiên một miếng đào khác, xoay người đưa đến miệng người đàn ông, ánh mắt hai người chạm nhau, như phản xạ có điều kiện cậu ngả người về phía sau, lưng tựa vào bàn, không đường rút lui.

Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi chỉ cần Cố Phi cúi đầu một chút, hoặc Lâm Thanh Yến ngẩng đầu lên một chút, chóp mũi của họ sẽ chạm vào nhau, bầu không khí trong phòng vô cớ lâm vào ái muội.

Cố Phi vẫn giữ nguyên tư thế chống tay lên bàn, há miệng cắn miếng đào, vừa ăn vừa chăm chú nhìn người trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng, như thể thứ mình đang ăn không phải là đào, mà là một thứ gì khác.

Đôi mắt của Lâm Thanh Yến đảo quanh căn phòng, nhưng lại không dám nhìn vào mặt Cố Phi.

Mấy giây trôi qua dài như hàng thế kỷ, hầu kết của Cố Phi cuộn tròn, miếng đào cuối cùng cũng ăn xong, một giọng nói trầm thấp mang theo nụ cười nhẹ lọt vào tai Lâm Thanh Yến, Cố Phi nói: "Thật ngọt ngào."

Rõ ràng là đang nói đến miếng đào, nhưng từ trong miệng người đàn ông, hình như mùi vị đã thay đổi, Lâm Thanh Yến chưa kịp nếm thử cẩn thận, Cố Phi đã lên tiếng lần nữa: "Yến Yến không nghe lời, không chăm chỉ học hành, tương lai sao có thể thi đại học được?"

"..."

Lâm Thanh Yến khóc không ra nước mắt, thật vất vả mới đẩy đi được giờ lại bị kéo về, "Tôi không có ý đó..."

Cũng may, điện thoại của Cố Phi rung lên đúng lúc, Lâm Thanh Yến yếu ớt nhắc nhở: "Anh Phi, điện thoại của anh đang đổ chuông, có phải anh nên nghe trước không?"

"Ừm." Cố Phi cuối cùng cũng đứng thẳng, quay người nhận điện thoại, Lâm Thanh Yến lập tức thở phào nhẹ nhõm như thể được ân xá, tim và thân nóng như lửa đốt, trán nóng bừng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cố Phi nói không bao lâu liền cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thiếu niên vẫn còn khẩn trương lo lắng, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy không trêu chọc đứa nhỏ nữa.

"Có muốn cùng anh Phi ra ngoài chơi không?"

Lâm Thanh Yến theo bản năng lắc đầu, nhưng lại không nghe lời nói ra một chữ: "Muốn."

Cố Phi: "Đi thay quần áo đi, tôi đợi cậu ở dưới lầu."

"..." Nếu không có xuất hiện ảo giác mà nói, Lâm Thanh Yến rõ ràng nhìn thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, Cố Phi đang cười nhạo cậu, Lâm Thanh Yến nói: "...Được."

Cậu thừa nhận mình thực sự muốn đi ra ngoài với Cố Phi.

Lâm Thanh Yến ở trong nhà Cố Phi lâu như vậy, cuộc sống của người đàn ông này rất có quy luật, ngoại trừ những hoạt động xã giao cần thiết ra thì chưa bao giờ thấy hắn có cuộc sống giải trí gì, bây giờ đột nhiên muốn ra ngoài chơi, Lâm Thanh Yến thực sự tò mò.

Không đúng, hiện tại không phải cậu đang tránh Cố Phi sao?

Lâm Thanh Yến thầm khinh thường lập trường của chính mình không vững, lại thành thật thay quần áo, nán lại trong phòng mấy phút mới đi xuống, mới phát hiện người đàn ông đang đợi dưới lầu cũng đã thay quần áo.

Cố Phi ăn mặc giản dị hơn bình thường, mặc dù vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, nhưng áo sơ mi là chất liệu vải lụa màu đen được thiết kế rất thời trang, có nếp gấp đẹp mắt, hai nút trên cùng không cài nút, cổ áo mở ra một đoạn nhỏ ở xương quai xanh.

Cấm dục và gợi cảm.

Lâm Thanh Yến không thể không nhìn thêm vài lần, rồi kiềm chế nhìn đi chỗ khác, "Anh Phi, chúng ta sẽ đi đâu?"

Cố Phi úp úp mở mở, "Đến sẽ biết."

Lâm Thanh Yến không hỏi thêm gì nữa, có chút mong chờ bước lên xe với Cố Phi, xe chạy khoảng nửa tiếng mới dừng lại trước một câu lạc bộ giải trí cao cấp.

Nơi này là địa điểm giải trí dành cho những người giàu có dựa trên tư cách thành viên, Lâm Thanh Yến đã từng đến những câu lạc bộ tương tự như thế này trước đây, nhưng lại không phải những kỷ niệm vui vẻ gì.

Cậu cũng không muốn nghĩ về chuyện đó nữa.

Có vẻ trước đây Cố Phi từng đến nơi này, người phục vụ lễ phép chào hỏi, kính cẩn gọi hắn Cố tổng, sau đó chuyển sự chú ý sang Lâm Thanh Yến bên cạnh, tò mò nhìn cậu.

Cố Phi nói số phòng riêng, người phục vụ thu hồi ánh mắt, dẫn hai người đi tới phòng.

Đây là phòng VIP cao cấp nhất ở đây.

Cánh cửa được mở ra, ánh đèn bên trong hơi mờ.

Nhưng Lâm Thanh Yến liếc mắt vẫn nhận ra người ngồi bên trong.

Là An Cảnh, An Dụ và... An Nam Ý.