Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 61



Giai đoạn ghi hình đầu tiên mất hai ngày, sau đó là đánh giá bài hát chủ đề, khi tập đầu tiên của chương trình được phát sóng, Lâm Thanh Yến đang luyện tập bài hát chủ đề và nhảy cùng mọi người, anh ấy thậm chí còn không có điện thoại di động, ngay cả điện thoại cậu cũng không có nên không biết mình đã lên hot search.

Cuối cùng nhân viên cũng nói cho cậu biết, Lục Vũ Kỳ cũng cho cậu xem nội dung hot search, Lâm Thanh Yến nhìn thấy khóe miệng hơi giật giật, cảm giác của cái chết xã hội*, chắc chắn cậu đã quá ngốc khi chọn phát sóng trực tiếp.

*https://m.toutiao.com/article/6963159652670505503/

Lâm Thanh Yến không ngờ rằng mình sẽ được mọi người yêu thích, cậu xem bình luận của cư dân mạng trên weibo, rất nhiều người khen ngợi và nói rằng họ thích cậu, mũi cậu đột nhiên chua chát, nước mắt lưng tròng.

Ký ức kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu, cậu đã từng bị tổn thương sâu sắc bởi những lời ác ý đó, thậm chí còn không dám ra ngoài vì sợ đám đông.

Lâm Thanh Yến thậm chí không thể tin rằng tất cả mọi người đều thích cậu, cậu đã chờ đợi quá lâu ở kiếp trước, thậm chí không đợi đến ngày này cho đến khi chết, cậu sống lại với đầy sự hối tiếc.

Lục Vũ Kỳ nhìn thấy trong mắt Lâm Thanh Yến ngấn nước, không khỏi đặt tay lên vai cậu, chặc lưỡi nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ là cậu kích động đến khóc à?"

Lâm Thanh Yến cong môi cười nói: "Không có, không phải cậu muốn đến phòng tập để tập nhảy sao? Đi trước đi, tôi tới sau."

Lục Vũ Kỳ biết cậu muốn ở một mình, “Được rồi, vậy thì nhanh chóng đến đó, không có nhiều thời gian để luyện tập đâu."

Quy tắc đánh giá bài hát chủ đề rất đơn giản. Ai có thể thuộc bài hát và vũ đạo nhanh nhất và được sự chấp thuận của huấn luyện viên thì có thể vượt qua. Vị trí đầu tiên sẽ là vị trí center của bài hát chủ đề và phần còn lại sẽ được xếp hạng theo thứ hạng của họ. Những người không vượt qua phần đánh giá sẽ không thể tham gia ghi âm bài hát chủ đề.

Hiện tại đã là ngày thứ hai của cuộc thi đánh giá ca khúc chủ đề, rất nhiều người đã luyện tập đến tận khuya, trong đó có Lâm Thanh Yến và Lục Vũ Kỳ, bọn họ chỉ ngủ được hai ba tiếng lại đi luyện tập.

Không có nhiều thời gian để lãng phí, Lâm Thanh Yến bình tĩnh lại vài phút rồi định đi đến phòng tập, khi cậu chuẩn bị ra ngoài tổng quản đi tới, cầm một chiếc túi zip có điện thoại di động bên trong.

"Yến Yến, đây là điện thoại di động của cậu, cầm lấy đi."

Lâm Thanh Yến có chút bối rối cầm lấy chiếc túi, chiếc điện thoại bên trong quả thực là của cậu, là chiếc mà Cố Phi đưa cho cậu, giống hệt như chiếc điện thoại của Cố Phi, cậu khó hiểu hỏi: "Không phải là bị tịch thu sao? Sao lại trả lại cho em?"

Chị gái tuyển quản thần bí ghé vào tai cậu nói: "Lãnh đạo nói, cậu đừng lo lắng cứ dùng đi, bản chính thức sẽ không xuất hiện, nhưng cũng đừng quá trắng trợn."

"..." Lâm Thanh Yến chỉ có thể nói cám ơn.

Đưa điện thoại di động xong, tuyển quản còn chưa rời đi, cô cười hỏi: "Yến Yến, em có thể ký tên cho chị được không? Chị rất thích em, chị có cảm giác em sẽ trở nên nổi tiếng trong tương lai!" Cho nên trước mắt nên xin nhiều chữ ký một chút, và sau sẽ rất đáng giá.

Lâm Thanh Yến đương nhiên gật đầu đồng ý, "Được, em có thể ký ở đâu?"

Vừa nói xong liền nhìn thấy chị tuyển quản lấy ra một chồng có ít nhất mười mấy tấm ảnh và một cây bút ký từ trong túi xách của mình. Tất cả đều là ảnh chụp cậu, là ảnh chụp màn hình trong tập đầu tiên của chương trình.

Chị gái tuyển quản đầy mong đợi nhìn cậu, "Ký đi."

"...Được." Lâm Thanh Yến mỉm cười cầm lấy bức ảnh và cây bút ký, và ký tên mình lên đó với vẻ xa lạ. Đó là chữ ký nghệ thuật được thiết kế sẵn, đã lâu rồi cậu không ký nên không quen lắm.

"Cảm ơn, Yến Yến, em thật tốt bụng. Chị tin em nhất định sẽ nổi tiếng. Cố lên!"

Chị tuyển quản nhận lấy chữ ký và vui vẻ rời đi. Lâm Thanh Yến vẫn còn bối rối, cậu mới vừa khởi động máy đã có cuộc gọi tới, trên đó hiện: Anh Cố.

…Cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hình như Cố thị là nhà đầu tư trong chương trình này, là kim chủ baba của chương trình.

Cuộc gọi của Cố Phi vẫn là cuộc gọi video, Lâm Thanh Yến cảm thấy điện thoại mình đang cầm giống như một củ khoai lang nóng hổi, cảm giác như chạy vào phòng tắm nhìn vào gương, người trong gương mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình là đồng phục tổ chương trình cung cấp, tóc rối bù, mắt đỏ trong mắt còn có tơ máu, dưới mắt còn có quầng thâm, trông đặc biệt hốc hác.

Đêm qua cậu luyện tập gần như suốt đêm, lúc về mới ngủ được hai ba tiếng, ngay cả việc tắm rửa cũng không có thời gian, cúi đầu ngửi ngửi, lập tức lộ ra vẻ mặt có chút chán ghét, trên người cũng bắt đầu có mùi rồi.

Lâm Thanh Yến: "..."

Điện thoại vẫn rung lên, tựa như đang nhắc nhở.

Cậu không muốn Cố Phi nhìn thấy mình trong bộ dạng xấu xí như vậy, nhưng kể từ khi đến đây, cậu cũng không hề liên lạc với Cố Phi, đã hơn một tuần rồi, cậu muốn gặp và nói chuyện với Cố Phi, thậm chí thông qua màn hình.

Cố Phi đợi hồi lâu, cuộc gọi vẫn không kết nối, vừa lúc hắn chuẩn bị cúp máy, đầu bên kia đã bắt máy, một giọng nói trong trẻo dịu dàng quen thuộc truyền vào dòng điện thoại, mang theo chút do dự và thử: " Cố, Cố tiên sinh?"

Nói xong, thiếu chút nữa cậu cắn lưỡi mình luôn rồi.

Khuôn mặt của chàng trai không xuất hiện trên màn hình, dường như anh ta đã dùng tay chặn camera, chỉ để lại một khung cảnh tối tăm.

Trong mắt Cố Phi hiện lên một tia nghi ngờ, trong giọng nói trầm thấp từ tính của hắn có chút thất vọng: "Xem ra mấy ngày không gặp, Yến Yến đã xa cách với anh Phi rồi, biến thành Cố tiên sinh."

"Không phải vậy...." Trước khi Lâm Thanh Yến xác nhận tình cảm của mình với Cố Phi, cậu sẽ rất lo lắng khi Cố Phi cố tình trêu chọc. Bây giờ khi đã xác nhận tình cảm của mình với Cố Phi, khi nói chuyện cậu lại càng khẩn trương.

Cậu vô thức buột miệng thốt ra: “Em rất nhớ anh, anh Phi.”

Nói xong, má cậu đỏ bừng.

Cậu cảm thấy gần đây mình ngày càng trở nên không biết xấu hổ.

Nếu trước đây mấy câu như vậy cậu sẽ không thể nói nên lời.

Lâm Thanh Yến che camera trước, Cố Phi không thấy được cậu, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy Cố Phi, bối cảnh hẳn là ở phòng ngủ trong biệt thự, trên màn hình hiện lên khuôn mặt như tạc của người đàn ông. Truyện Hệ Thống

Cameras chỉ quay được một phần thân trên của người đàn ông, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen, không cài hai nút trên cùng và cổ áo rộng mở, có thể mơ hồ nhìn thấy một nửa xương quai xanh và một phần cơ ngực săn chắc màu lúa mạch, trong sự gợi cảm lộ ra vài phần cấm dục.

Dù cách màn hình, cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tràn ngập hormone nam mãnh liệt, Lâm Thanh Yến không khỏi làm động tác nuốt nước miếng, hầu kết gợi cảm cuộn tròn.

Đáng tiếc là Cố Phi không thấy được.

Hắn đang nhớ lại lời thiếu niên vừa nói, đứa nhỏ nói rất nhớ hắn, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn về phía màn hình đen, chậm rãi nói: “Anh Phi cũng nhớ Yến Yến, cho nên đừng chặn camera và để anh Phi nhìn em. "

Một giọng nói trầm thấp lọt vào tai Lâm Thanh Yến, cậu có thể nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, bất giác di chuyển tay che camera, ánh mắt lảng tránh.

Cậu nhỏ giọng nói: “Bây giờ trông tôi rất khó coi, rất luộm thuộm…”

Con người luôn có thói quen thể hiện mặt hoàn hảo của mình trước mặt người mình thích, và Lâm Thanh Yến cũng vậy.

Hắn không chút do dự nhìn chằm chằm thiếu niên mệt mỏi trên màn hình, khuôn mặt vốn đã gầy nay càng gầy hơn, dù vậy trong mắt hắn cậu vẫn rất đẹp, không ai có thể đẹp bằng đứa nhỏ.

Hắn nói: “Đẹp trai, không luộm thuộm.”

Hắn nói với giọng nghiêm túc, nhìn thẳng vào người trên màn hình, một khi đôi mắt đó nhìn một cách nghiêm túc thì sẽ đặc biệt thâm tình, giống như đang nhìn chằm chằm vào người hắn yêu nhất...

Người anh ấy yêu nhất... Ý nghĩ này đọng lại trong đầu Lâm Thanh Yến một giây, sau đó bị cưỡng ép đuổi ra ngoài, cậu không biết tình cảm của Cố Phi đối với cậu là gì, cậu cũng không dám chủ động phá vỡ mối quan hệ mơ hồ hiện tại.

Cố Phi lại nói: "Yên Yến gầy rồi, luyện tập rất vất vả sao?"

"Có chút vất vả, nhưng có vất vả cũng không sao, em rất vui vẻ." Nói đến đây, Lâm Thanh Yến có chút hưng phấn, di chuyển điện thoại xuống, camera đối diện với chữ A được dán trên áo.

Giọng nói của chàng trai trẻ lộ ra vẻ vui mừng không giấu được và có chút tự hào: “Sân khấu đánh giá đầu tiên em được điểm A, rất nhiều người nói em rất tuyệt.” Kỳ thật điều cậu muốn nghe nhất chính là Cố Phi nói cậu rất tuyệt.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trong mắt chàng trai trẻ, Cố Phi không khỏi mỉm cười, nói: "Ừ, Yến Yến thật tuyệt."

Trong lòng Lâm Thanh Yến cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thực ra anh cậu muốn nói chuyện thêm với Cố Phi, nhưng cậu không biết nên nói gì, đầu óc như bị đóng băng, cuối cùng chỉ lắp bắp: "Ừm, anh Phi, em đi luyện tập."

Cố Phi bảo cậu cúp điện thoại trước, sau khi cúp máy đứng dậy, cậu lại cảm thấy luyến tiếc, trong lòng hối hận nghĩ đây là cơ hội hiếm có để nói chuyện điện thoại với Cố Phi, lẽ ra phải nói thêm vài câu.

Cậu tự mắng trong lòng, Lâm Thanh Yến, mày quá nhát?

Bên kia, người đàn ông nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình, khóe môi nhếch lên nụ cười tượng trưng cho sự vui vẻ, giơ tay lên chậm rãi cài hai nút trên cùng của áo sơ mi, trở về bộ dạng nghiêm túc và đoan chính như trước.

Một nụ cười không rõ ẩn hiện trong mắt hắn.

- --

Sau đó quá trình luyện tập căng thẳng khiến cậu tạm thời gác chuyện này sang một bên, lớp A có bảy người, trong đó có Lục Vũ Kỳ đều đang chăm chỉ luyện tập, Lâm Thanh Yến cũng không dám lơ là.

Trong giờ giải lao, hai người ngồi trên sàn, Lục Vũ Kỳ đưa một chai nước khoáng cho Lâm Thanh Yến, thở hổn hển hỏi: “Tập luyện thế nào rồi?”

Lâm Thanh Yến giơ tay lau mồ hôi trên mặt, vặn nắp chai uống một hớp nước lớn, rồi nói: "Phần hát thì được, nhưng nhảy thì không tốt lắm. Tôi hay quên các động tác."

Sức mạnh tổng thể của cậu thuộc hàng top trong số tất cả các thực tập sinh, nhưng khả năng nhảy của cậu thì không tốt như hát. Lục Vũ Kỳ cả hát và nhảy đều rất giỏi, nhưng cậu không được tốt như vậy, nên phải chăm chỉ luyện tập.

Cậu biết mình không đủ sức để đạt được vị trí Center nên nói với Lục Vũ Kỳ: “Hiện tại chưa có ai đi đánh giá, hay là cậu đi thử xem? Đừng để người khác giành trước, tôi cảm thấy cậu có thể đạt được vị trí center."

Cậu cũng không lo lắng, vị trí center của bài hát chủ đề kiếp trước là Lục Vũ Kỳ. Đời này chắc hẳn không có gì thay đổi, người giỏi nhất đều ở lớp A. Năm người còn lại vẫn đang luyện tập bọn họ vẫn chưa thể hoàn thành bài nhảy.

Lục Vũ Kỳ nói: "Nghỉ ngơi trước đã, lát nữa tôi sẽ đi."

Sự tự tin Lục Vũ Kỳ đương nhiên có, việc được vị trí center đã chắc như ván đã đóng thuyền, y nghỉ ngơi mười phút rồi đi đến phòng đánh giá. Khiến người ta ngạc nhiên là An Nam Ý đã đến trước y một bước.

An Nam Ý?

Cái tên chỉ biết diễn?

D*!