Biện Ái Pháp Tắc

Chương 1



Trước khi bắt đầu đọc truyện, để các bạn dễ hiểu hơn về sơ đồ nhân vật và mối quan hệ thì Phong sẽ tóm gọn một vài lời.

+ Về Kỳ gia.

Ông nội của Kỳ Tham chỉ có một người con trai là cha của Kỳ Tham. Kỳ Tham có một người chị gái tên là Kỳ Tề.

Mẹ của Kỳ Tham họ Trâu, bà có một người em trai, ông ấy có hai người con là Trâu Bằng và Trâu Giai Giai

=> Kỳ Tham, Kỳ Tề, Trâu Bằng và Trâu Giai Giai là biểu tỷ muội. Nhưng vì một số lí do mà Kỳ Tề không ở Kỳ gia 10 năm, cho nên hai anh em nhà họ Trâu có thói quen gọi Kỳ Tham là biểu tỷ, còn Kỳ Tề là đại biểu tỷ.

+ Về Vệ gia.

Ông nội của Vệ Linh có ba người con trai, trong truyện lần lượt gọi là Vệ đại gia, Vệ nhị gia và Vệ tam gia.

Vệ đại gia là bác cả của Vệ Linh, ông có hai người con trai là Vệ Tân và Vệ Minh.

Vệ nhị gia, cũng chính là cha của Vệ Linh. Ông chỉ có một người con là Vệ Linh. Cho nên Vệ Linh là trưởng nữ nhà họ Vệ.

Vệ tam gia, là chú út của Vệ Linh. Ông có một đôi long phượng song bào là Vệ Duyệt và Vệ Khác.

=> Vệ Tân, Vệ Minh, Vệ Linh, Vệ Duyệt và Vệ Khác là đường huynh muội, luôn xưng hô với nhau là đường huynh/đường tỷ/đường đệ hay đường muội. Thỉnh thoảng Vệ Khác có gọi Vệ Minh là nhị ca.

Vì tiêu chí của Phong là edit thuần việt, cho nên cách xưng hô cũng sẽ thuần việt. Vệ Tân là anh cả, Vệ Minh là anh hai, Vệ Linh là chị gái duy nhất nên sẽ gọi là "chị". Còn riêng nhà họ Kỳ đơn giản hơn thì Phong sẽ để anh em nhà họ Trâu gọi Kỳ Tham là chị hai, Kỳ Tề là chị cả.

*****

Ánh mặt trời đầu thu khá dễ chịu. Bên ngoài cổng lớn của Pháp viện, từng chiếc lá màu vàng của hàng cây ngân hạnh chậm rãi rơi trên mặt đất, nổi bật giữa bầu trời trong xanh thăm thẳm. Nhưng mà, cảnh tượng hết sức yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, trong nháy mắt khi một nhóm sáu người đi ra từ trong Pháp viện thì một đám phóng viên và nhiếp ảnh gia bất ngờ vây quanh, micro và bút ghi âm lướt qua gương mặt của vệ sĩ mặc âu phục, hướng đến cô gái cao gầy đeo kính râm lớn đang được bảo vệ ở giữa vòng vây.

"Tô Oánh tiểu thư! Kết quả phán quyết cuối cùng của phiên tòa này thế nào?"

"Cô có còn giữ thái độ kiên quyết đối với sự kiện xâm phạm bản quyền lần này hay không?"

"Vụ kiện lần này có ảnh hưởng đến các dự án phim truyền hình và điện ảnh của cô hay không? Hay là cô có cảm thấy chuyện lần này mang đến mặt trái gì cho con đường điện ảnh tương lai của mình không?"

"Lúc trước cô nói muốn thay đổi hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình XX, bây giờ cô có thay đổi chủ ý không?"

Cô gái vì những câu hỏi miệng năm mồm mười này mà hơi nhíu mày, nhìn nhìn chiếc xe hơi đến đón mình đang đậu cách đó không xa, nhưng khổ nỗi bây giờ đang bị bao vây, tốc độ di chuyển quá chậm. Xem ra đây là muốn ép mình phải bày tỏ chút thái độ với phóng viên truyền hình sao... Sau lưng truyền đến hai tiếng tặc lưỡi "chậc chậc" không kiên nhẫn, cô xoay đầu lại, nhìn thấy nữ luật sư một thân đồ trắng cũng đang được vệ sĩ bảo vệ đang nhíu chặt đôi mày, bước nhanh về trước, trên mặt lộ ra biểu tình chuyện này không liên quan đến mình, vươn tay tách đám phóng viên trước mặt, anh tư hiên ngang đi về chiếc xe hơi đang đậu. Ai nha, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc thì đã thấy tính khí của cô nàng luật sư này không đáng yêu chút nào rồi. Tô Oánh đột nhiên cười rộ lên, tháo kính râm xuống, xoay mặt hướng về phía các phóng viên, trả lời: "Tôi rất vui, công ty chủ quản của tôi đã mời Kỳ luật sư giúp đỡ, giúp tôi chiến thắng trong vụ kiện xâm phạm bản quyền lần này. Chuyện này không hề mang đến tiêu cực gì với sự nghiệp của tôi, nó chỉ cho tôi biết, sau này bản thân càng phải nghiêm túc với công việc hơn nữa. Những chuyện còn lại.... trước tiên hãy bán cho tôi chút nhân tình, chờ đến tháng sau lúc tổ chức buổi họp báo công khai vụ việc lần này thì tôi sẽ nói rõ ràng tỉ mỉ hơn. Cảm ơn, cảm ơn...."

Trong lúc các phóng viên đang chăm chú nghe cô nói thì các vệ sĩ cũng rất biết nhìn tình thế, nhanh chóng tiến về phía trước, thuận lợi đưa cô đến bên cạnh xe. Cô trợ lý nhỏ vụng về giúp cô mở cửa xe, một bàn tay của cô đặt lên cửa xe, quay đầu để lại cho đám phóng viên phía sau một nụ cười câu hồn đoạt phách cùng bóng lưng vui vẻ, sau đó không do dự nữa mà ngồi vào trong.

"Quả đúng là một diễn viên 'giỏi'" Lúc cửa xe đã được đóng lại thì nữ luật sư sớm đã ngồi chờ nãy giờ dùng giọng nói lãnh đạm để đánh giá.

Tô Oánh cười một tiếng, một tay chống gò má xinh đẹp của mình, liếc mắt đánh giá cái người lúc nào làm việc và hành xử lãnh đạm kia: "Cô đây là đang giễu cợt tôi sao? Chẳng qua vụ kiện lần này có thể thắng, tôi vẫn phải thật lòng cảm ơn cô nha, Kỳ Tham (cān) luật sư."

"Lần này Tô tiểu thư có thể đọc đúng tên của tôi, tôi thật sự rất vui." Rốt cuộc Kỳ Tham cũng chịu không nổi ánh mắt trực tiếp của người kia mà phải lên tiếng. "Đối với vụ kiện này, tôi cũng chỉ là dùng tiền của cô giúp cô giải trừ tai họa, cô không cần phải cảm ơn tôi."

Tô Oánh "ai nha" một tiếng: "Lần đầu gặp mặt đem tên của cô đọc thành 'Kỳ Tham (shēn)' là vì phản ứng bản năng thôi. Ai bảo tên của cô rất giống "Hoa Kỳ Tham" làm gì, haha...." Tiếng cười như chuông bạc của cô khiến cho tài xế và trợ lý không còn khẩn trương nữa mà nhịn không được cười theo. Nhưng mà Kỳ Tham lại hoàn toàn không thấy có gì đáng buồn cười, ngược lại mặt mày càng lạnh lùng hơn.

"Hóa ra là như vậy. Được rồi, vụ án đã kết thúc, tôi liền cáo từ trước. Làm phiền bác tài dừng xe ở giao lộ phía trước."

"Sao vậy, không uống một tách trà chiều rồi hẵng đi sao?" Tô Oánh ngừng cười, đứng đắn đưa ra lời mời. "Tôi cảm thấy tôi và Kỳ Tham luật sư rất hợp nhau, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện đi."

Kỳ Tham nhìn đồng hồ, thờ ơ cự tuyệt: "Thân là người nổi tiếng, thời gian của cô nhất định rất quý báu, tôi cũng không dám chiếm dụng nhiều hơn. Vả lại tôi còn chuyện khác phải làm, để lần sau đi."

Trên mặt Tô Oánh lóe lên tia bất đắc dĩ cùng nghiền ngẫm: "À, vậy thì tôi cũng không tiện giữ cô lại nhiều hơn." Cô gọi tên của trợ lý, sau đó lấy danh thiếp từ trong túi xách, đưa cho Kỳ Tham. "Nói không chừng sau này còn có chuyện phiền cô bận rộn, đến lúc đó xin quan tâm nhiều hơn."

Kỳ Tham vươn tay nhận danh thiếp, nhưng chỉ lướt nhìn một cái rồi bỏ vào túi xách của mình: "À, được. Vậy tạm biệt. Chúc con đường diễn viên của cô phát triển vững mạnh." Câu nói sau cùng này chẳng qua chỉ là lễ phép mà thôi, không có một chút dáng vẻ chân thành nào cả. Còn chưa chờ Tô Oánh khoe nụ cười thì xe đã dừng lại, Kỳ Tham khoát tay với cô rồi bước xuống xe, cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng.

"Chị Oánh Oánh, danh thiếp riêng tư của chị cứ cho cô ấy như vậy sao?" Xe lại xuất phát, trên mặt trợ lý nhỏ tràn đầy không hiểu nhìn Tô Oánh. "Nếu có chị A Quyên ở đây, nhất định sẽ lại mắng chị tùy tiện giao du bạn bè vô dụng."

"Không sao đâu." Tô Oánh mặc kệ hình tượng thục nữ mà duỗi người tựa vào lưng ghế, "Người đại diện nhiều chuyện, tôi đã sớm chịu đủ rồi. Chẳng qua Kỳ Tham này, không tính là "người vô dụng".... Ừm, chẳng qua nhìn dáng dấp kia, chắc là cô ta sẽ không gọi điện cho tôi đâu. Haha, một người thú vị nha..."

*****

Kỳ Tham ngồi trong một quán ăn hạng trung gọi một tô mỳ, sau đó điện thoại cho cậu em họ Trâu Bằng của mình, bảo cậu ấy lái xe đến đón.

"Thắng kiện rồi?" Lúc Trâu Bằng cầm chìa khóa xe tìm thấy cô thì câu đầu tiên là hỏi về vụ án.

"Đúng vậy, còn đơn giản hơn tưởng tượng nữa." Kỳ Tham uống một ngụm nước ép dưa hấu, đánh giá gương mặt tràn đầy tươi cười của em họ. "Đã thu mua được cửa hàng mặt tiền ở thành Tây rồi à?"

Trâu Bằng khoát tay một cái, nói: "Đấu thầu thất bại, bị công ty khác lấy đi rồi."

"Cái gì?" Kỳ Tham cau mày, "Là công ty nào? Ra giá cao hơn chúng ta nữa sao?"

"Ra giá không cao, nhưng cấp trên của người ta có cách nha." Trâu Bằng vẫn một bộ không sao cả, cười nói: "Là Vệ gia."

Kỳ Tham nhíu mày một cái, không nói gì. Trâu Bằng rất kiên nhẫn giải thích: "Từ năm ngoái Vệ gia đã bắt đầu đặt chân vào lĩnh vực này, mục tiêu ban đầu là gầy dựng căn cơ, sau đó phát triển ra ngoài. Nhà bọn họ mọi việc đều thuận lợi, lại nhiều tiền nhiều của, gây áp lực không nhỏ với công ty nhà chúng ta."

Kỳ Tham im lặng một lúc lâu, uống xong ly nước ép, cô chỉ chỉ sàn nhà dưới chân mình: "Chỗ này là một nơi tốt, nghĩ cách thu mua cái quán này đi."

"Hả? Cái gì?" Mặt mày Trâu Bằng co quắp lại vì không hiểu gì, Kỳ Tham rất nghiêm túc nói: "Cửa hàng ở thành Tây đã không thể thu mua, nhưng nơi này nhất định phải lấy được. Em biết chưa? Bắt đầu từ ngày mai lo nghĩ cách đi, hai chúng ta về nhà trước."

Trâu Bằng nở nụ cười khổ lắc đầu một cái, đứng dậy đi theo cô ra ngoài: "Chị hai, chị giúp Tô Oánh thắng kiện, chị cảm thấy cô ta là người thế nào?"

"Như nhau. Chị thấy minh tinh đều có chút tự luyến. Sao vậy?"

Trâu Bằng cười haha hai tiếng: "Hôm qua Giai Giai xem bộ phim nào đó của cô ta, nói là rất thích cô ta, chị có thể giúp con bé xin chữ kí không?"

"Xin chữ ký? Hành vi tầm thường." Kỳ Tham lắc đầu một cái.

"Ầy, em cũng biết chị sẽ nói như vậy, dù sao thì Giai Giai cũng thích nhiều minh tinh lắm rồi." Trâu Bằng cười cười giúp cô mở cửa xe. "Bây giờ em đưa chị về nhà trước. Hôm nay ba mẹ dẫn con bé đi khám định kì, chắc là lúc này đang ở nhà chị."

Nhà của Kỳ gia nằm trong một khu biệt thự trung cấp, bởi vì nhiều năm gần đây làm ăn khấm khá nên diện tích cũng ngày càng lớn hơn, dần dần biết thành khu nhà biệt lập của một mình Kỳ gia. Sau khi Kỳ Tham tốt nghiệp được một năm thì nhận được giấy chứng nhận luật sư, thỉnh thoảng giúp cha mẹ xử lý chuyện công ty, nhưng những chuyện quan trọng vẫn giao cho cậu em họ nhỏ hơn mình một chút là Trâu Bằng quản lý. Cậu xuất thân từ chuyên ngành quản lý doanh nghiệp, lại là người trong nhà có thể tin tưởng, biểu hiện của hai năm gần đây cũng khiến người lớn hài lòng, bây giờ đã là trụ cột của công ty gia đình.

Trâu Giai Giai, em gái ruột của Trâu Bằng, đứa con thứ hai nhà cậu của Kỳ Tham, lúc còn trong bụng mẹ thì đã được chẩn đoán là mắc chứng bệnh ốm yếu bẩm sinh, bác sĩ đề nghị không nên sinh đứa trẻ ra. Thế nhưng mợ lại không chịu, cố gắng mang thai mười tháng, sau khi sinh thì đứa nhỏ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng thiếu máu và bệnh tim bẩm sinh, lúc nào cũng có thể tái phát. Mà bây giờ, cô bé nhỏ nhắn được bác sĩ tiên đoán là không sống qua 12 tuổi đó năm nay đã được 8 tuổi rồi, ngoại trừ mỗi tháng đến bệnh viện hai lần đề kiểm tra định kì ra thì mỗi ngày cô bé đều ngoan ngoãn chơi đùa và đi học cùng những đứa trẻ khác. Kiên cường lạc quan đến nỗi khiến người lớn phải xúc động.

"Chị hai, đây là thiệp sinh nhật mà hôm nay bạn học tặng cho em đó." Trong phòng khách rộng lớn, Trâu Giai Giai đang đứng canh giữ trước màn hình ti vi xem phim truyền hình, vừa nghe được tiếng Kỳ Tham và anh trai của mình về thì lập tức vui vẻ nắm chặt tấm thiệp trong tay đưa cho Kỳ Tham xem, rất kiêu ngạo nói: "Các bạn ấy nói chờ đến hôm sinh nhật của em thì sẽ đến nhà chúc mừng sinh nhật."

"Em thích là được rồi." Kỳ Tham ngồi xổm xuống, vuốt ve mái đầu nho nhỏ của cô bé, rồi theo thói quen nhéo nhẹ cánh tay gầy gò tựa như cành cây khô héo của cô bé, nhịn không được mà có chút khổ sở, nhưng vẫn cười nói: "Vậy thì đến sinh nhật em muốn quà gì?"

Trâu Giai Giai cười rộ lên, đôi mắt to tròn trong suốt, chạy quanh Kỳ Tham một vòng: "Em cũng không biết em muốn gì nữa, chị hai không nên hỏi em nha, tự chị nghĩ đi, sau đó cho em một ngạc nhiên bất ngờ có được không?"

Kỳ Tham và Trâu Bằng cùng bật cười một tiếng, Trâu Bằng khẽ búng cái mũi nho nhỏ của em gái: "Nghịch quá đi, không biết lớn biết nhỏ gì với chị hai cả."

"Tối nay chúng ta ăn ngon, để anh của em mua bánh ngọt mà hai chị em mình thích nhất, rồi nói phòng bếp chuẩn bị một mâm trái cây luôn." Kỳ Tham không khách khí mà liếc cậu em nhà mình, "Mọi chuyện nhờ em đó."

Từ trước đến giờ Trâu Bằng không có cách nào từ chối hai chị em nhà này, cho nên đành phải nghĩa bất từ nan mà xoay người đi ra ngoài: "Nói sớm là được rồi.... Xem ra em cần phải đi ra ngoài một chuyến nữa rồi."