Biện Ái Pháp Tắc

Chương 103



“Được rồi, mời Vệ tiểu thư vào đi.” Kỳ Tham nói thêm: “Sẵn tiện vào bếp, dặn mọi người làm những món sở trường của mình, hôm nay nhà có khách.”

Người làm gật đầu tỏ ý đã hiểu, Trương Hoắc Tưởng vội vàng nói theo bóng lưng người giúp việc: “Làm món tôm nhiều nhiều nhe! Thịt dê cũng vậy... Thêm món đôn thịt bò nữa...”

Lúc Vệ Linh đi vào, Vệ Duyệt đang ngồi bên cạnh Kỳ Tham uống nước trái cây, sắc mặt tươi tỉnh hơn rất nhiều, thấy vậy không khỏi khó hiểu nhìn Kỳ Tham, Kỳ Tham cũng nhìn nàng gật đầu chào hỏi: “Chào Vệ luật sư!”

Trương Hoắc Tưởng nhanh miệng chen vào: “Vệ Linh, chút nữa cùng nhau ăn cơm trưa, chắc chắn đây là lần đầu tiên cô tới nhà Kỳ Tham đúng không?”

Thấy em họ mình không sao, Vệ Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu với Kỳ Tham nói: “Đột nhiên Tiểu Duyệt chạy tới đây, không gây phiền phức gì cho mọi người chứ?”

“Khách sáo cái gì.” Kỳ Tham cười, liếc mắt nhìn Vệ Duyệt ngoan ngoãn ngồi đó uống nước trái cây, đứng dậy nhường chỗ cho Vệ Linh ngồi: “Vệ luật sư muốn ăn cái gì, tôi sẽ dặn nhà bếp làm thêm...”

Trương Hoắc Tưởng lại hớn hở: “Hồng môn đại tôm, thanh tiêu hâm lại thịt, bao xào thịt dê...”

Chưa nói xong Kỳ Tham đã đánh cánh tay cô, chỉ cô nhít vào trong cho mình ngồi: “Ai hỏi cậu chứ!”

Vệ Linh mỉm cười nhìn hai người nháo qua nháo lại, nhưng cũng biết thời biết thế nói: “Không bằng ăn những món Hoắc Tưởng vừa nói đi.”

“Chị...” Vệ Duyệt xê dịch lại sát Vệ Linh, ôm cánh tay nàng, nói nhỏ bên tai: “Kỳ Tham nói chị ấy không phải thật sự cùng Tô Oánh yêu đương! Chị ấy nói hai người chỉ là đùa giỡn thôi.”

Vệ Linh điều chỉnh vẻ mặt, nhưng không dễ bị lừa gạt như Vệ Duyệt, nghi ngờ nhìn về phía Kỳ tham, cũng không lên tiếng dò hỏi điều gì.

“Là thật đó chị, chính miệng Kỳ Tham nói với em.” Vệ Duyệt biết chị họ mình không tin, gấp gáp bổ sung: “Chị ấy còn nói Tô Oánh không phải đồng tính, Tô Oánh yêu nam nhân.”

Nếu như Kỳ Tham với Tô Oánh thật sự không có liên quan gì với nhau, làm sao có thể biết rõ Tô Oánh yêu thích cái gì được chứ! Điều này càng làm Vệ Linh thấy hoài nghi và bất an.

Ngay cả như vậy, nàng cũng ẩn nhẫn không hỏi cái gì, ý thức nhắc nhở nàng phải tỉnh táo, đây là chuyện riêng của Kỳ Tham, nàng không có tư cách gì để tiến thêm một bước xác định rõ mọi chuyện. Vệ Duyệt tuổi trẻ nóng tính, nhất thời không nhịn được chạy tới đây hỏi Kỳ Tham. Còn nàng là người trưởng thành, có nhiều phương diện phải lo lắng, không thể tùy tiện xen vào chuyện riêng tư của người khác được. Hơn nữa Kỳ Tham rất ghét người khác đụng chạm vào những vấn đề cá nhân của cô, nàng không muốn làm Kỳ Tham chán ghét mình.

Đột nhiên nhớ tới chuyện Vệ Khác đang đi tìm Vệ Duyệt, Vệ Linh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, Vệ Khác bắt máy, thở hồng hộc hỏi: “Sao vậy, chị.”

“Tiểu Duyệt đang ở Kỳ gia.” Vệ Linh nói tới đây thì liếc nhìn Vệ Duyệt bây giờ đã lấy lại dáng vẻ thường ngày, Vệ Duyệt cũng nhìn nàng, chột dạ lè lưỡi cười với nàng, Vệ Linh lắc đầu, bất đắc dĩ nói với Vệ Khác: “Em đừng đi khắp nơi nữa, tới đây đi.”

“Sao? Chị ấy thật sự chạy tới nhà người ta sao? Được... Em đang ở gần Kỳ gia, lập tức tới liền.” Vệ Khác nói xong thì tắt điện thoại.

Vệ Linh dùng ngón tay chỉ nhẹ vào đầu Vệ Duyệt xem như trừng phát tiểu nha đầu này dám không nói gì chạy ra khỏi nhà làm người khác phải lo lắng. Sau đó mới nói với Kỳ Tham: “Trưa nay có thể thêm chén đũa không? Vệ Khác chút nữa sẽ tới.”

Kỳ Tham cười cợt: “Không thành vấn đề, chúng ta có đủ thức ăn.”

Trong phòng khách, năm người trẻ tuổi cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, khoảng nửa tiếng sau, Vệ Khác được người làm Kỳ gia dẫn vào, đầu tóc ngắn của hắn ướt đẫm mồ hôi, vừa bước vào nhìn thấy Vệ Duyệt đang ngồi đó nói chuyện vui vẻ, lập tức bùng nổ: “Vệ Duyệt! Chị có biết suy nghĩ hay không? Tự nhiên bỏ em lại trung tâm thương mại một mình, quay đầu lại chơi trò mất tích!!! Đầu của chị chỉ để trang trí thôi sao?”

Vệ Duyệt nghe em trai mình rống lên, cũng muốn phát tính tiểu thư lại, nhưng vừa nhìn thấy mùa đông mà đầu tóc hắn đầy mồ hôi, áo khoác nhung cũng cởi ra, áo sơ mi thì đầy vết mồ hôi lộ ra, những thứ này chứng minh hắn đã vội vàng chạy đi tìm mình, nhất thời không nói được gì, nhịn xuống tính tình, biểu môi thể hiện sự oan ức của mình.

Vệ Linh nhận khăn nóng từ người làm Kỳ gia, nói tiếng cám ơn rồi bước tới chỗ Vệ Khác đưa cho hắn lau mặt, ôn hòa nói: “Tiểu Khác đừng có gấp, không phải Tiểu Duyệt vẫn khỏe sao. Bây giờ chúng ta đang ở Kỳ gia làm khách, muốn tức giận thì về nhà rồi nói được không?”

Nghe chị họ nói có lý, hơn nữa hắn không còn sức để ồn ào nữa, Vệ Khác cũng yên tĩnh lại, có chút đỏ mặt cầm khăn lau mồ hôi, xong xuôi rất có khí khái đàn ông nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì. Tìm được chị ấy, thấy chị ấy không có chuyện gì là tốt rồi.”

Kỳ Tham cười đứng dậy, thuận tiện kéo luôn tay Vệ Duyệt đi tới chỗ Vệ Linh nói: “Ba người con trai thừa kế Vệ gia, tôi thấy Vệ Khác là người có tiền đồ nhất.” Nói xong chớp chớp mắt trái giơ ngón tay cái với Vệ Khác. . truyện tiên hiệp hay

Vệ Khác nghe Kỳ Tham khen gợi có chút ngượng ngùng, Trương Hoắc Tưởng ở phía sau nói lớn: “Thật khó có lúc nghe Tiểu Tham Tham khen gợi người của Vệ gia, có điều tôi đồng ý với lời nói này. Anh chàng đẹp trai cố lên!”

“Dì kỳ quái…” Vệ Khác bỏ qua lời cổ vũ của Trương Hoắc Tưởng.

Vệ Duyệt được giải vây thành công, thì len lén kéo tay em trai mình, nhỏ giọng xin lỗi hắn, hai chị em làm gì có chuyện thù dai, mọi chuyện tới đây coi như thuận lợi hóa giải.

Hôm nay phòng khách Kỳ gia náo nhiệt vô cùng, đầu bếp cũng trổ hết tay nghề, luân phiên đem đồ ăn dọn lên, cả một bàn lớn đầy thức ăn, Trâu Bằng từ trong hầm rượu đem ra một chai rượu trái cây, nói giúp mọi người trợ hứng. Vốn Vệ Linh không đồng ý để Vệ Khác uống rượu, nhưng Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh không ngừng líu ra líu ríu nói mười sáu tuổi cũng coi như hơn nửa người trưởng thành rồi, rượu trái cây thôi nồng độ cồn không cao, nếm thử một chút là được rồi, cộng thêm vẻ mặt Vệ Duyệt và Vệ Khác đều thể hiện rõ muốn nếm thử, Vệ Linh không thể làm gì khác đành nhượng bộ để hai đứa nhóc thử một ít.

Mọi người vui vẻ cùng nhau ăn cơm trưa, ăn được một nửa, điện thoại Kỳ Tham reo lên, Kỳ Tham đi nghe điện thoại, Vệ Duyệt thuận miệng nói: “A, là Tô Oánh hát, thật dễ nghe!”

Câu nói này thành công khơi dậy lo lắng trong lòng Vệ Linh, xoay mặt nhìn Kỳ Tham đang đứng ở đằng xa nghe điện thoại.

Qua mấy phút, Kỳ Tham quay trở lại, tiện tay bỏ điện thoại lên bàn ăn, nửa cười nói với Vệ Linh: “Là quan tòa gọi cho tôi.”

Vệ Linh điều chỉnh nét mặt hỏi: “Liên quan tới bác cả tôi sao?”

Kỳ Tham gật đầu: “Thời gian mở phiên tòa đã được xác định, thư thông báo sẽ được gửi cho chúng ta sớm thôi, có điều phần thắng rất lớn, vì với những chứng cứ bên phía viện kiểm sát trình lên thì trách nhiệm Vệ đại gia phải nhận không quá lớn, tuy mở phiên tòa là quá trình tất yếu không thể thiếu, nhưng phỏng chừng chỉ làm cho có mà thôi.”

Vệ Linh biết rõ để được kết quả này là do ba nàng, chú út và Kỳ Tham đã bôn ba để dàn xếp, nàng lại nghĩ tới những gì bác cả đã làm trong mấy năm nay, Cung Hồng Bình phải tự sát vì an nguy của bác cả, còn nàng ở trong thời điểm quan trọng muốn trốn tránh làm luật sư biện hộ, nhưng để bác cả bình yên vô sự vẫn phải theo gia đình làm chuyện nàng không muốn làm… Vào giờ phút này, về tình về lý, về công về tư, nàng không có cách nào nói cám ơn với Kỳ Tham, hoặc đem mọi chuyện đã xảy ra rũ sạch nói không liên quan tới nàng.

Tay Kỳ Tham ở dưới bàn đụng tay Vệ Linh làm Vệ Linh giật mình, quay mặt nhìn qua, thấy Kỳ Tham cầm ly lên, chạm vào ly mình, cười nói: “Mọi chuyện đã sắp kết thúc, quá khứ thì cho nó qua đi. Cạn ly, Vệ luật sư.”

Lời nói có rất nhiều ý tứ, Vệ Linh ngẩn ra, vội vàng cầm ly lên nói: “Đúng đó… Cạn ly, Kỳ luật sư.”

Ly rượu còn chưa uống cạn, điện thoại Kỳ Tham lại reo lên, Vệ Linh theo bản năng đưa mắt nhìn qua, hình như nàng thấy tên Tô Oánh hiện lên màn hình, nàng chưa kịp xác định không biết mình có nhìn lầm không thì Kỳ Tham đã nhanh tay cầm điện thoại trực tiếp đi ra phòng khách nghe.

Kỳ Tham và Tô Oánh… Chắc chắn không đơn giản không có quan hệ gì… Vệ Linh nhìn bóng lưng Kỳ Tham… Trái tim nàng chìm xuống đáy vực.

Kỳ Tham nói điện thoại xong cũng năm, sáu phút, lần này cô không nói ai gọi tới, càng không nói liên quan tới chuyện gì, chỉ cười hì hì kêu Vệ Duyệt và Vệ Khác ăn nhiều một chút, nhìn Kỳ Tham vui vẻ hẳn ra, Vệ Linh gần như chết lặng.

Cơm nước xong hết, ba chị em Vệ gia cáo từ ra về, mọi người ai cũng có uống chút rượu không thể lái xe, Kỳ Tham liền kêu tài xế trong nhà chạy xe Vệ Linh đưa ba người về.

Kỳ Tham ra tiễn, Vệ Duyệt với Vệ Khác đi ở trước, Kỳ Tham đi cùng Vệ Linh phía sau, ra tới cửa, Kỳ Tham mới nhớ tới một chuyện, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói với Vệ Linh: “Lần trước không phải cô nói muốn tới nhà thầy Tôn sao? Tuần sau chúng ta hẹn thời gian cùng nhau tới thăm thầy.”

“Ừm, được.” Vệ Linh hơi mất tập trung chỉ trả lời một tiếng.

“Vậy tuần sau cô quyết định thời gian đi. Còn tôi, ngoài thời gian mở phiên tòa thì còn lại đều rảnh.” Kỳ Tham nói tiếp, không chú ý tới thái độ khác thường của Vệ Linh.

Vệ Linh vẫn miễn cưỡng trả lời, lên xe với hai đứa em mình, phất tay tạm biệt Kỳ Tham, rồi đóng cửa xe rời khỏi. Đúng như Kỳ Tham nói, đầu tuần tiếp theo, tòa án đã gửi thư thông báo về, thời gian gần giống như cô và Vệ Linh dự đoán trước đó, phiên tòa này là công khai thẩm vấn. Nhận được thông báo, Kỳ Tham mới tới Vệ gia, cùng Vệ nhị gia xác định mọi chuyện cần thiết một lần nữa.

Sau khi Vệ tam gia thấy mọi chuyện ổn thỏa, thì đã quay về doanh trại, mọi chuyện ở đó không thể trì hoãn được nữa. Vệ nhị gia gọi điện thông báo thời gian mở phiên tòa, Vệ tam gia liền nói, trước đó một ngày, ông và vợ mình sẽ về lại, cần phải xác nhận đại ca bình an vô sự trở về nhà mới được.

Kỳ Tham với Vệ nhị gia bàn bạc xong mọi chuyện, thì đi ra vườn hoa phía sau, định tìm Vệ Linh hỏi ngày nào tới chỗ thầy Tôn.

Vệ Linh đang ngồi ở vườn hoa đọc báo, Citrus nằm úp dưới chân nàng, vừa nhìn thấy Kỳ Tham thì chạy tới nghênh đón.

Vệ Linh thấy Kỳ Tham tinh thần thoải mái vuốt lông Citrus, nhất thời nhíu lông mày lại, trùng hợp tờ báo nàng đang cầm trong tay, đưa tin về cô. Bức ảnh Kỳ Tham và Tô Oánh cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng tây, kèm theo dòng chữ: Tô Oánh và người yêu, có phải đang công khai hẹn hò không?

“Chừng nào tới nhà thầy Tôn đây?” Kỳ Tham quăng trái banh cho Citrus chơi, rồi tới gần Vệ Linh hỏi.

Tâm tình Vệ Linh thì trái ngược hoàn toàn, nhìn Kỳ Tham cười với dáng vẻ rất hài lòng, lập tức có chút tức giận hỏi: “Tô tiểu thư sẽ đi cùng Kỳ luật sư sao?”