Biện Ái Pháp Tắc

Chương 105



Kỳ Tham nhăn mặt nhìn Vệ Linh một hồi lâu, nhưng Vệ Linh không nhìn cô, nàng xoay người nhìn chằm chằm dòng nước chảy dưới cầu, gắng gượng không nói thêm lời nào.

Căn bản đây không hề liên quan tới phẩm chất cao thượng hay không cao thượng, mà là… ngón tay Vệ Linh bấu chặt vào thành cầu, mặt nàng đã trắng bạch từ lâu, nàng cố gắng, rất cố gắng kìm chế bản thân để không nói với Kỳ Tham là nàng không muốn nhìn thấy Kỳ Tham với Tô Oánh ân ái ngọt ngào trước mặt mình.

Thế nhưng đúng lúc Tô Oánh đi tới chỗ hai người, sự xuất hiện của Tô Oánh giống như chậu nước lạnh, dội tắt những kích động trong lòng Vệ Linh. Tô Oánh tới gần, rất tự nhiên choàng tay vào tay Kỳ Tham, thân mật dựa nửa người vào người Kỳ Tham, cười ha hả dáng vẻ dường như cái gì cũng không biết: “Kỳ Tham, Vệ tiểu thư, sao hai người ra đây mà không đợi mọi người cùng đi?”

Vệ Linh liếc mắt nhìn tay hai người đang lồng vào nhau, cổ họng dâng lên nỗi chua xót.

“Tay lạnh nên cô ra đây tìm ấm lô sao?” Kỳ Tham mới cùng Vệ Linh lớn tiếng qua lại, nhất thời khẩu khí vẫn còn bực tức chuyển qua người Tô Oánh.

“Ai kêu tay cô luôn luôn ấm áp như vậy!” Tô Oánh nhìn Kỳ Tham, cười càng tươi hơn.

Vệ Linh xen vào, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Tôi có việc đột xuất cần giải quyết nên phải trở về trước, hai người… Ở lại chơi vui vẻ! Tạm biệt.”

“Phải về sớm vậy sao? Có điều không thể làm gì khác đành phải tạm biệt Vệ tiểu thư.” Tô Oánh trưng ra nụ cười thương hiệu của mình, nhìn Vệ Linh vẫy tay.

Vệ Linh gật đầu, vòng qua hai người trở vào trong nhà lấy túi của mình, đồng thời tạm biệt vợ chồng thầy Tôn, rồi đi thẳng ra chỗ đậu xe, nhanh chóng lấy xe rời khỏi.

“Cô đúng là rất thích diễn xuất!” Kỳ Tham nhìn theo xe Vệ Linh tới khi khuất bóng, liền đẩy tay Tô Oánh ra, lạnh nhạt nói.

Tô Oánh cũng không giận, chỉ cười bên trong như ẩn chứa nghi vấn, lên tiếng: “Sao đây? Vệ tiểu thư không vui, tâm tình cô cũng theo đó đi xuống?”

“Cô lo chuyện của mình cho tốt đi!” Kỳ Tham chẳng thèm nói cái khác.

Tô Oánh cười nói: “Thì tôi đang quản chuyện của mình đây? Gần đây có rất nhiều tạp chí muốn được phỏng vấn tôi độc quyền, xem ra chuyện của hai chúng ta đã lan truyền rất mạnh mẽ, tôi đang suy nghĩ chúng ta có nên tạo thêm tin tức chấn động hơn nữa hay không đây!”

Kỳ Tham liếc mắt nhìn Tô Oánh: “Tin tức chấn động?”

“Hai chúng ta đi khách sạn đi!” Tô Oánh trực tiếp nói ý nghĩ của mình.

Kỳ Tham liền trừng mắt: “Chỉ là tạo chút hiệu ứng tuyên truyền mà thôi, ngay cả loại scandal rẻ tiền vậy mà cô cũng muốn làm sao?”

Tô Oánh lại không chút để ý: “Cô đã từng nói, ở thành phố này khách sạn thuộc quyền sở hữu của Kỳ gia rất nhiều mà, tùy tiện tìm một chỗ là được rồi, tôi với cô chỉ cần qua đêm ở khách sạn làm như vô tình để lộ bóng lưng cho các paparazi thì mọi chuyện xem như thành công rồi!”

“Tự cô chú ý đừng để thanh danh của mình bị người ta chà đạp.” Kỳ Tham nhìn bãi đậu xe trống đi một chiếc, rồi hỏi: “Chừng nào diễn cảnh này đây?”

Tô Oánh thưởng thức ánh tà dương dưới mặt nước, cười cợt rồi quyết định nói: “Thế này đi, chiều mai tôi có tham gia tiết mục giải trí ở đài truyền hình, lúc đó chắc chắn MC sẽ mượn cơ hội này hỏi chuyện giữa tôi và cô, tôi sẽ không nói cái gì hết. Chạng vạng cô lái xe tới đón tôi, tôi khẳng định sẽ có paparazi mai phục gần đó, hai chúng ta cứ trực tiếp tới khách sạn, để bọn họ ở bên ngoài chụp vài tấm hình là xong.”

Kỳ Tham nghe Tô Oánh nói hết liền lắc đầu: “Cô đúng là hồ ly ngàn năm, những minh tinh khác đều bị paparazi chơi đùa, còn cô thì ngược lại.”

“Trước khi bộ phim được công chiếu, thật thật giả giả vẫn phải tiến hành, làm phiền cô rồi!” Tô Oánh làm ra vẻ rất trượng nghĩa vỗ vai Kỳ Tham: “Có điều tôi phải nói trước, cho dù phóng viên có hỏi thế nào, tôi cũng không thể thừa nhận tình yêu giữa hai chúng ta, cô tiếp nhận được không?”

Kỳ Tham cười nhạo nói: “Vốn không phải sự thật, cô không cần phải thừa nhận cái gì hết!”

Tô Oánh thay đổi ánh mắt nhìn Kỳ Tham một lúc lâu, rồi thở dài nói: “Được rồi, cô cứ giữ vững suy nghĩ này đi… Ngày mai tôi nhắn tin cô hãy xuất phát, đừng tới quá sớm, bây giờ tất cả các phóng viên đều nhận ra cô, nếu nhìn thấy cô, rất có thể sẽ vây quanh không thể thoát thân được!”

“Chỉ cần cô thông báo chính xác thời gian tiết mục kết thúc, tôi sẽ canh giờ ở bên ngoài chờ cô. Cô nói cũng đúng, tôi rất sợ phiền phức mà các phóng viên giải trí là những người phiền phức nhất.” Kỳ Tham trả lời.

Tô Oánh không tỏ rõ ý gì, kế hoạch ngày mai xem như đã thỏa thuận xong.

Chiều hôm sau, Kỳ Tham nhận được tin nhắn của Tô Oánh, tính toán thời gian rồi lái xe chầm chập tới bãi đậu xe ngoài đài truyền hình, vì sợ các phóng viên mai phục gần đó phát hiện, Kỳ Tham chọn chiếc xe có kính phản quang lớn, phòng ngừa những phiền phức không đáng xảy ra.

Chưa chờ được bao lâu thì Tô Oánh được người quản lý, trợ lý, cận vệ và bảo an đài truyền hình hộ tống bước ra, lập tức không biết có bao nhiêu phóng viên từ mọi góc chạy tới bao vây, ánh đèn flash chớp tắt liên tục, họ tranh nhau phỏng vấn. Kỳ Tham ở trong xe lấy điện thoại ra gọi cho Tô Oánh, thấy Tô Oánh ở giữa đám người lấy điện thoại ra nghe, liền nói: “Tôi đang ở đối diện chỗ của cô, xe màu trắng, bảng số xe XXXXX, mau lên xe.”

“Tôi còn tưởng cô chưa tới.” Tô Oánh nói xong, thì ở trong đám người bỗng nhiên đổi hướng, từ từ đi tới chỗ Kỳ Tham.

Kỳ Tham trả lời: “Mặc dù tôi hơi lề mề, nhưng cái tôi ghét nhất chính là tới trễ!”

“Được, nghe dự báo thời tiết, tối nay đúng lúc sẽ có mưa.” Tô Oánh cười trả lời, sau đó chủ động cúp điện thoại.

Đoàn người đã tiến lại gần xe Kỳ Tham, chỉ có điều Tô Oánh vẫn bị đám người bao vây, một tay Kỳ Tham mang kính mát vào, một tay bấm nút mở cửa xe.

Một bóng người nhanh chóng ngồi vào vị trí kế bên tài xế, Quyên Tử ở bên ngoài nhanh tay lẹ mắt đóng cửa xe lại.

Kỳ Tham dùng dư quang liếc nhìn Tô Oánh đang thở hắt ra thả lỏng người, khóe miệng giương lên, rồi bấm còi, cô căn bản không thèm để ý các phóng viên vẫn vây quanh xe không chịu tản ra, từ từ đạp chân ga chạy đi. Trong khoảnh khắc các phóng viên tránh sang một bên Kỳ Tham liền tăng tốc, lưu loát đánh tay lái rời khỏi.

“Kỳ Tham, cô quá ngầu!” Tô Oánh thông qua kính chiếu hậu nhìn đám người bị bỏ lại đằng sau, lúc này hài lòng nói: “So với bất cứ lúc nào, bây giờ tôi rất muốn hôn cô một cái!”

Kỳ Tham chuyện tâm lái xe, nhưng không che giấu sự đắc ý của mình: “Chờ xong luôn chuyện tiếp theo, cô hãy vui mừng.”

Từ kính chiếu hậu sẽ thấy vài chiếc xe đuổi theo sát xe Kỳ Tham, cầm máy ảnh bất chấp nguy hiểm thò nửa người ra ngoài chụp xe cô. Kỳ Tham không để ý, vẫn duy trì tốc độ chạy đến điểm hai người cần tới.

Hai người tới một khách sạn rất nổi tiếng ở thành phố này, đây chính là gia sản dưới cờ của Kỳ gia, Kỳ Tham đã dặn dò quản lý ở đây từ trước, khi xe vừa dừng hẳn, lập tức có người ra nghênh đón, sau đó Kỳ Tham nhanh tay mở cửa xe đi xuống, trực tiếp quăng chìa khóa cho nhân viên ngoài cửa, đi xoay qua bên kia mở cửa cho Tô Oánh.

Hai người theo cửa xoay tròn đi vào khách sạn, cũng vừa đúng lúc các phóng viên chạy tới, chỉ kịp chụp được bóng lưng của hai người. Mọi chuyện đành chấm dứt ở đây vì tất nhiên bảo vệ khách sạn không để bọn họ vào trong, cho nên trò khôi hài hôm nay liền kết thúc.

Tới phòng ở tầng cao nhất, không gian rất xa hoa thoải mái triệt để làm thần kinh căng thẳng của Tô Oánh thanh tĩnh lại, cả người ngã xuống giường lớn mềm mại, sau đó tự nhiên nở nụ cười: “Tôi rất mong chờ tin tức giải trí ngày mai.”

“Chắc chắn cô sẽ chiếm vị trí trang đầu.” Kỳ Tham ngồi trên ghế sa lông xem báo, trước tiên coi tin tức giải trí, rồi cười cợt: “A, Minh Đạo cũng đã bắt đầu mượn cơ hội này tuyên truyền cho bộ phim của các người rồi. Hình như mức độ được quan tâm rất cao, điều này không thể không kể công của cô rồi!

Tô Oánh vẫn cười rất tươi: “Chuyện đó là tất nhiên, có điều hiệu suất làm việc của những người bên cạnh Minh Đạo cũng không phải xuất sắc gì, xem ra không bao lâu nữa sẽ chính thức tuyên bố về bộ phim này, hôm công chiếu lần đầu tiên, tôi sẽ đưa cho cô mấy thiệp mời tham dự.”

“Thiệp mời tham dự buổi công chiếu đầu tiên thì có là gì chứ, cô nhanh chóng nói Minh Đạo chuyển tiền thù lao cho tôi là tốt rồi!” Kỳ Tham vươn tay lấy trái cây được chuẩn bị chỉnh tề trên bàn, không có chút động tâm nói.

Tô Oánh nhảy xuống giường đánh giá xung quanh một vòng, tán thưởng: “Khách sạn này quả thật rất tốt.”

“Tốt xấu gì cũng là khách sạn danh tiếng.” Kỳ Tham nói tiếp: “Chút nữa nhân viên phục vụ sẽ đem bữa tối lên đây, cô ăn xong thì ngủ đi, tôi đoán phóng viên vẫn mai phục bên ngoài không từ bỏ đâu, để bọn họ chờ đi, sáng mai có người tới đón cô không?”

Tô Oánh xoay người nhìn Kỳ Tham cười nói: “Không có người tới đón, cô sẽ đưa tôi đi sao?”

“Cô vẫn nên ít đem phiền phức tới cho tôi đi.” Kỳ Tham ngồi khoanh chân, tiếp tục đọc báo, đúng lúc phát hiện tin tức về thời gian mở phiên tòa xét xử Vệ đại gia, vụ án này kéo dài cũng đủ lâu nên mức độ quan tâm của quần chúng cũng đã hạ thấp, tin tức cũng không quá dài, chỉ đăng trọng điểm.

Đột nhiên Tô Oanh xuất hiện bên cạnh ôm lấy cổ Kỳ Tham, ở bên tai cô thổi một hơi, khiêu khích hỏi: “Đêm nay cô muốn ngủ cùng giường với tôi sao?”