Biện Ái Pháp Tắc

Chương 120



P/S: Từ chương này sẽ thay đổi cách xưng hô.

Kỳ Tham: Tôi - Em.

Vệ Linh: Tham - Em.

Tuy Vệ Linh hơn Kỳ Tham một khoá, nhưng xưng chị em, Thư thấy hơi kỳ. Dựa vào mọi người thảo luận... Thư sẽ đổi như vậy.

- --------------------

Hôm nay đã trễ quá rồi, không thể lung ta lung tung chạy tìm Vệ Linh như vậy… Ngày mai! Đúng! Sáng sớm ngày mai, cô nhất định phải đi tìm Vệ Linh, nói với nàng, cô cũng yêu nàng, hỏi nàng có đồng ý yêu đương với cô không?

Aaaaaaa trời ạ! Tại sao vẫn còn chưa sáng? Còn mấy tiếng nữa, sau thời gian lại trôi qua chậm như thế!

À! Đúng rồi… Ngày mai lúc đi tìm nàng có cần chuẩn bị một bó hoa tươi không?… Không đúng, theo cô biết người tặng hoa cho nàng không ít, mà mấy chuyện như tặng hoa tươi không phải quá ngu quá dung tục sao? Vậy chuẩn bị cái gì mới tốt đây? Hơn nữa gặp nàng rồi nên nói cái gì đầu tiên đây? Không thể vừa gặp đã nói yêu nàng ngay được, quá trực tiếp có khi nào dọa nàng sợ hay không?

Khoan đã, còn một vấn đề quan trọng, Vệ Linh là đời sau của Vệ gia, nàng… Đệt! Mặc kệ nàng họ gì, đã là người cô yêu thì họ gì cũng không quan trọng! Ai dám ngăn cản hai người tới với nhau chỉ có một con đường chết! Nhiều khi trong tương lai, Vệ Linh sẽ len lút đổi họ Kỳ theo cô cũng không chừng… Ha hả…

Chuyện này có nên nói trước với chị cả một tiếng hay không? Nói với chị cả, cô đã tìm được một đại mỹ nhân làm bạn gái A ha ha ha! Giao thừa năm nay có thêm hai người cùng nhau đón năm mới! Vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn muốn chết rồi!

Trên thực tế mọi chuyện không diễn ra theo đúng suy nghĩ của Kỳ Tham!

Bởi vì quá kích động nên cả đêm Kỳ Tham không có nghỉ ngơi, vết thương chuyển biến xấu hành cô sốt cao, mẹ Kỳ thấy con gái ngủ mê không tỉnh, vội vã gọi bác sĩ tới chít thuốc giúp cô hạ sốt.

Lần này vết thương của Kỳ Tham rất nghiêm trọng, một khi phát sinh biến hóa gì có thể nguy hiểm tới tính mạng, bác sĩ nhanh tay truyền nước kê toa, mấy tiếng sau mới hạ sốt. Nhưng do thuốc có tác dụng phụ, Kỳ Tham đã nằm trên giường mê man ròng rã ba ngày, không hay biết gì, vậy là kế hoạch tỏ tình với Vệ Linh hoàn toàn sụp đổ.

Vệ Linh ngồi trong văn phòng, nhìn tài liệu tố tụng trong tay mà sửng sờ, từ khi tạm biệt Kỳ Tham tới nay đã gần một tuần lễ rồi, mấy ngày qua Kỳ Tham không hề chủ động liên lạc với nàng, đây có phải là câu trả lời của cô không?

Tự mình còn mơ tưởng hy vọng, xem ra đã tới lúc đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi…

Ngồi thả hồn cả nửa ngày, điện thoại nội bộ reo nàng vẫn không hay, tới lần thứ ba, Vệ Linh mới hoàn hồn, cầm ống nghe lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Vệ luật sư, em ở bộ phận đại sảnh. Vừa nãy có công ty chuyển phát nhanh gọi điện nói có đồ chuyển cho chị, nhưng đồ quá lớn không thể đem lên, mời chị xuống lầu nhận.” Nhân viên đại sảnh nói rất nhỏ nhẹ.

Vệ Linh kinh ngạc “Ồ” một tiếng rồi hỏi: “Công ty chuyển phát nhanh có nói người gửi là ai không?”

Nhân viên đại sảnh vội vàng nói: “Cái này… Họ không có nói, họ chỉ nói mời Vệ luật sư xuống nhận liền thôi, nếu không công ty bọn họ không biết xử lý làm sao.”

Vệ Linh không thể làm gì khác nói: “Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”

Cúp điện thoại, Vệ Linh mặc áo khoác vào, đề phòng phải trả tiền chuyển phát nhanh nên cầm theo túi, bước ra khỏi phòng, vào thang máy xuống lầu một.

Ra khỏi Offices, nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy xe chuyển phát nhanh hay nhân viên chuyển phát đâu hết… Sau đó nàng phát hiện có một chỗ không đúng: Bình thường bãi đỗ xe vẫn đầy kín, sao lúc này lại trống không. Chỉ có bảo vệ kiêm người thu phí vẫn ngây ngốc đứng chốt ở chỗ ra vào thì không có gì thay đổi thôi.

Đột nhiên tiếng kèn xe vang lên, Vệ Linh theo bản năng nhìn qua, liền thấy một chiếc xe màu trắng ở chỗ ngã rẻ lái vào bãi đậu, thậm chí không cần ngừng lại quẹt thẻ, bảo an đã trực tiếp mở cổng, xe chạy vào thẳng tới chỗ Vệ Linh đang đứng, sao đó rất phách lối bóp kèn lần nữa.

Vệ Linh biểu thị sự kinh ngạc, mở to hai mắt vì xuyên qua lớp kính xe, nàng thấy tài xế chính là Kỳ Tham.

Kính xe được hạ xuống, Kỳ Tham rất nghiêm túc nhìn Vệ Linh đang không biết phản ứng ra sao, hỏi: “Đang chờ ai sao?”

“...Tôi đang chờ chuyển phát nhanh.” Mặc dù cảm thấy tình huống hiện tại rất kỳ lạ, nhưng nhất thời Vệ Linh không thể tìm ra manh mối gì, chỉ cố gắng ôn hòa trả lời Kỳ Tham.

Nét mặt Kỳ Tham vẫn như vậy, nghiêng người qua mở cửa xe bên phía ghế phụ: “Có thể lên xe trước không? Tôi có chuyện muốn nói.”

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham do dự một lúc, cuối cùng vẫn lẳng lặng gật đầu, bước xuống bậc thang, ngồi vào ghế phụ.

Khóe miệng Kỳ Tham lơ đãng kéo lên, lúc này mới đánh tay lái, xe rất nhanh đi thẳng tới phía trước, vững vàng đậu ngay chính giữa bãi đậu xe trống không.

Vệ Linh vẫn trong tình trạng không hiểu gì nhìn xung quanh một lượt, rồi nhìn Kỳ Tham, ánh mắt bất định, nhẹ giọng nói: “Vết thương… Đã khá hơn chút nào chưa?”

“Ở nhà sốt cao ba bốn ngày, cuối cùng cũng coi như thoát khỏi khổ ải.” Kỳ Tham đưa cái tay còn quấn băng dày tới trước mặt Vệ Linh, cố ý dùng giọng điệu thất vọng nói: “Bác sĩ nói không chừng sau này nó không còn linh hoạt như trước nữa.”

Vệ Linh hốt hoảng, vội vàng lên tiếng: “Sẽ không, chỉ cần cô cố gắng dưỡng thương, thay thuốc, uống thuốc đúng giờ, nhất định sẽ khôi phục bình thường!”

Kỳ Tham câu khóe môi đầy thâm ý, thấp giọng ho khan một tiếng, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau: “Vệ Linh, hai chúng ta ra ghế sau tán gẫu đi, thay đổi vị trí.”

Vệ Linh khó hiểu nhìn Kỳ Tham, nhưng thấy cô rất tự nhiên tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.

Vệ Linh xuống xe, chuẩn bị mở cửa phía sau ra thì bốn phía trong bãi đậu xe vang lên tiếng kèn inh ỏi, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, có mấy chiếc xe màu vàng nhạt từ nhiều phương hướng khác nhau chạy tới, khi cách chỗ nàng khoảng mười mấy mét thì toàn bộ đều quay đầu xe, rồi từ từ de xe lại, cách nàng cỡ hai mét thì ngừng lại, cốp xe bật lên, bên trong chất đầy hoa Bách hợp xuất hiện trước mặt nàng.

Mười mấy chiếc xe, nên bên trong không ít hơn một trăm bó hoa tươi.

“Lễ vật lớn thế này không có cách nào đem lên lầu được. Nên phải để em tự mình xuống đây nhận.” Kỳ Tham thấy Vệ Linh đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cô lấy một bó Bách hợp từ trong chiếc xe đưa cho Vệ Linh, rồi phất tay ra hiệu, mấy chiếc xe liền rời khỏi.

Kỳ Tham và Vệ Linh cùng ngồi ở vị trí ghế phía sau, Vệ Linh vẫn còn chút ngây người, yên lặng nhìn Kỳ Tham cười rất vui vẻ, một lúc sau mới hỏi: “Hình như Kỳ Tham bị dị ứng với các loại như hoa tươi và mùi nước hoa mà, đúng không?”

“Vì trước đó tôi đã ngồi trong xe ngửi rất nhiều lần rồi.” Kỳ Tham chỉ vào mũi mình, tiếp tục mỉm cười: “Chủ yếu là em có thích hay không?”

“Thích…” Vệ Linh đã hiểu được tình hình hiện giờ khoảng bảy tám phần rồi, trong nháy mắt gò má ửng đỏ lên, tim đập như hươu chạy, không biết làm sao biểu đạt sự kinh hỉ và vui mừng trong lòng.

Kỳ Tham thu lại ý cười, điều chỉnh tư thế, nhìn thẳng Vệ Linh, trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc nói: “Vệ Linh, tôi và em quen biết lâu như vậy rồi, tính tình của tôi thế nào, nhất định em biết rất rõ, nhưng những gì tôi biết về em lại không tính là quá nhiều. Có lúc tôi còn xem em là chỗ để trút giận, không hề quan tâm tới cảm giác của em, có thể đã làm tổn thương em. Thế nhưng từ trước tới nay em vẫn không bỏ mặc tôi, vẫn luôn ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tôi…. Cám ơn em, trong suốt thời gian qua đã ở bên cạnh tôi mà không có danh phận gì, ngay cả bạn bè cũng chưa từng được tôi công nhận một lần. Thật ra tôi đều cảm nhận được, chỉ là không muốn thừa nhận em đối với tôi có cảm giác mà tôi đối với em cũng có cảm giác vì em họ Vệ, còn tôi họ Kỳ. Gia đình hai chúng ta đã dây dưa không rõ quá nhiều năm rồi, mà tôi lại là người thù dai… Nhưng tôi bảo đảm, từ nay về sau, tôi sẽ không xả những chuyện cũ năm xưa lên người em nữa… Em… Em đã thổ lộ với tôi, bây giờ tới lượt tôi thổ lộ với em… Tôi cũng yêu em, Vệ Linh, em có tiếp nhận tôi không?”

Tâm tình Vệ Linh lơ lửng trên chín tầng mây, nàng mừng suýt khóc, nghe Kỳ Tham hỏi, mới cố gắng đè nén xúc động xuống, ngượng ngừng, run rẩy trả lời: “Tham, em tiếp nhận.”

Kỳ Tham thì không kèm chế được, nở nụ cười, vươn tay lau nước mắt cho Vệ Linh, nói: “Khóc cái gì a? Những ngày tháng hạnh phúc sau này phải làm sao?”

Vệ Linh vội vã quay đầu nhìn hoa Bách hợp được các tài xế trước khi rời khỏi trải xung quanh xe Kỳ Tham, len lén lau nước mắt, cười quay đầu lại nhìn Kỳ Tham hỏi: “Tại sao lâu như vậy Tham mới tới tìm em?”

“Lúc nãy tôi có nói mà, ở nhà sốt ba bốn ngày trời, rồi phải chuẩn bị mọi thứ, làm quen với mùi của hoa Bách hợp nữa, muốn cho em niềm vui bất ngờ.” Kỳ Tham chỉ chỉ tay trái của mình, cười nói thêm: “Trước đây từ nhà lái xe tới chỗ này chỉ cần nửa tiếng thôi, tại vì nó nên hơn một tiếng mới tới được đây.”

Vệ Linh liền nhít lại gần hơn, hai tay nhẹ nhàng cầm tay trái Kỳ Tham, cẩn thận hỏi: “Có phải vết thương vẫn chưa khép lại không? Còn đau không?”

Kỳ Tham thấy Vệ Linh lo lắng cho mình, không khỏi nhếch miệng cười: “Trước khi tới đây, bác sĩ đã thay thuốc cho tôi rồi, vết thương đã bắt đầu khép lại, không phải quá đau, nhưng không thể vận động mạnh.”

Vệ Linh cúi đầu nhìn tay trái Kỳ Tham, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, chuyện xảy ra ngày hôm đó, đều tại em…” . truyện xuyên nhanh

“Đừng tự trách, căn bản không phải lỗi của em, mà nói thật, tôi còn thấy may mắn vì chuyện xảy ra, nếu không làm sao tôi biết em yêu tôi và tôi cũng yêu em đây.” Kỳ Tham ôn nhu nhìn Vệ Linh nói.

Mặt Vệ Linh đỏ lên, ngượng ngùng trở về vị trí gần cửa xe, cố gắng che giấu nhìn hoa tươi bên ngoài, khi bình tĩnh lại mới nói: “Em còn một vấn đề cuối cùng.”

“Em hỏi đi.” Kỳ Tham nhìn chằm chằm gò má ửng đỏ của Vệ Linh, trong lòng hưng phấn muốn chết.

Vệ Linh ôn hòa nhìn Kỳ Tham hỏi: “Tại sao chúng ta phải đổi ra sau này ngồi?”

“A, thứ nhất là vì muốn em xuống xe, tự mình nhìn toàn bộ quá trình tôi đã chuẩn bị cho em.” Kỳ Tham đàng hoàng nhìn Vệ Linh trả lời, lợi dụng lúc nàng đang chuyên chú nghe cô nói, lặng lẽ nhít lại gần rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khóe môi giương cao hết mức có thể: “Thứ 2 là….”

“Sao?” Vệ Linh đoan chính nhìn Kỳ Tham.

Cảm thấy khoảng cách đã không thể gần hơn nữa, Kỳ Tham nhanh chóng kéo Vệ Linh ôm nàng thật chặt vào lòng, miệng dán vào vành tai nàng nói nhỏ: “Đương nhiên mục đích thứ 2 là ngồi đây mới thuận tiện để tôi ôm em!”