Biện Ái Pháp Tắc

Chương 121



Vệ Linh được hơi ấm cơ thể của Kỳ Tham bao quanh, khí tức khi cô nói chuyện phả vào tai nàng, làm mặt nàng càng đỏ hơn, lan rộng xuống tận cổ, thấy có chút không quen đẩy nhẹ Kỳ Tham: “Kỳ Tham…”

Hai tay Kỳ Tham buông lỏng, dời từ eo lên hai vai Vệ Linh, cúi đầu nhìn gò má đỏ ửng của nàng, cười trêu chọc: “Còn một chuyện nữa, lần trước chưa được sự đồng ý của tôi đã ngang nhiên hôn tôi, bây giờ có phải tới lúc nên trả lại rồi không?”

Vệ Linh nghe vậy trong lòng cả kinh, không nói hai lời xoay người muốn đẩy cửa xe ra ngoài, kết quả kéo thế nào cũng không mở ra được, vừa nghĩ liền biết Kỳ Tham đã khóa cửa lại từ trước rồi.

Kỳ Tham thấy thế, bật cười thành tiếng, giọng cười hết sức gian xảo, từ phía sau ôm Vệ Linh vào lòng, xấu xa nói: “Vệ đại luật sư còn muốn trốn đi đâu?”

Vệ Linh thấy Kỳ Tham ôm mình không quá chặt, định xoay người phản kích, kết quả lại tạo thêm sự thuận tiện để Kỳ Tham tìm được môi nàng. Thời điểm môi hai người tiếp xúc, cả hai đều sửng sờ, bản năng Vệ Linh muốn tránh, nhưng không biết vì sao cả người nàng gần như vô lực, trái tim như ngưng đập, rồi nhanh chóng tăng tốc độ.

Kỳ Tham dùng sức kéo Vệ Linh vào lồng ngực, không nói gì vươn lưỡi đi vào trong, đầu lưỡi tham lam càng quét mật ngọt trong miệng nàng, trong lúc nhất thời cảm giác dâng trào, giống như trời đất quay cuồng, hô hấp vì căng thẳng mà dồn dập hơn, nhưng sự dụ dỗ, lưu luyến giữa răng môi làm cả hai người không có cách nào dừng lại.

Nhiệt độ bên trong xe tăng cao, Vệ Linh nhắm mắt chìm đắm trong nhu tình của Kỳ Tham, nàng không có cách nào chống cự, bàn tay Kỳ Tham động viên vuốt ve, đặt lên cổ nàng, hôn môi xong, tiện thể nâng cằm tinh xảo của Vệ Linh lên, cúi xuống hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi kéo dài khoảng cách, trong mắt mang ý cười nhìn vẻ mặt mê ly của người mình yêu.

“Em…” Vệ Linh dùng tay che môi bị Kỳ Tham hôn tới đỏ tươi, nhìn cô một chút rồi ngượng ngừng dời mắt.

Kỳ Tham hôn trán Vệ Linh một cái, cười nói: “Chúng ta đi xem phim, được chứ?”

“... Bộ phim có Tham diễn sao?” Vệ Linh suy đoán, vữa nghĩ tới trước đây Kỳ Tham và Tô Oánh cùng đóng chung, khó tránh khỏi sự ghen tuông len lỏi trong lòng.

Kỳ Tham nhít tới gần nhìn hai má nàng vẫn còn ửng hồng, tiếng cười từ cổ họng phát ra không thể nào nhịn được: “Đúng vậy, em không muốn xem?”

Vệ Linh lắc lắc đầu, dùng tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Kỳ Tham, chân thành trả lời: “Ngược lại, em rất muốn xem.” Quên đi, mặc kệ trước đây Kỳ Tham với Tô Oánh đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại quan hệ giữa hai người họ không phải yêu đương là được rồi, nàng không thể quá mức hẹp hòi được.

Kỳ Tham rất thông minh đương nhiên đoán được ý nghĩ của nàng, lại lần nữa không nhịn được nở nụ cười: “Em không phải… Lẽ nào tới bây giờ vẫn không biết tôi và Tô Oánh…”

“Cái gì?” Vệ Linh không hiểu hỏi ngược lại.

Kỳ Tham thu lại một nửa ý cười, dùng sức hôn má Vệ Linh thật sâu, sau đó nhìn nàng nói: “Không có! Chờ sau khi hai chúng ta xem phim xong, tôi sẽ nói cho em biết cụ thể mọi chuyện, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không để lại!”

Ở rạp phim người đông như kiến, tới lúc Kỳ Tham chọn chỗ ngồi mới phát hiện thì ra bộ phim này đang rất hot, mặc dù cầm thẻ VIP trong tay, nhưng cũng chỉ còn mấy chỗ ngồi gần cuối ở suất chiếu cuối cùng mà thôi.

Kỳ Tham bất đắc dĩ hỏi Vệ Linh, Vệ Linh gật đầu, nên Kỳ Tham đã lấy vé suất cuối mười giờ và chọn hai chỗ ngồi sát nhau hiếm hoi còn sót lại.

Hai người quyết định đi ăn tối giết thời gian, chờ tới mười giờ. Kỳ Tham dẫn Vệ Linh tới một nhà hàng Tây, không chỉ gọi hai phần bò bít tết, còn muốn gọi thêm một bình rượu đỏ.

“Người lái xe không được uống rượu.” Vệ Linh thận trọng nói, rồi gọi cho Kỳ Tham ly nước trái cây.

“Ừm, tôi có thể nhìn em uống.” Kỳ Tham cười nói, tay đưa tới nắm lấy tay Vệ Linh, hai mắt rất có thần nói: “Đồng thời còn có thể phòng ngừa em uống nhiều.”

Vệ Linh ôn nhu nhìn Kỳ Tham, nhưng có chút nghi vấn: “Em uống rượu rất biết chừng mực, tám chín phần là không uống say, chỉ sợ Tham… Đừng nghĩ hay nữa.”

“Tôi làm sao a?” Kỳ Tham xấu xa hỏi ngược lại, cố ý dùng ngón tay vẻ một vòng trên lưng bàn tay Vệ Linh.

Đối với cách thức đùa giỡn này của Kỳ Tham, Vệ Linh vô lực phản kháng, tim nàng đập nhanh hơn mặt thì lại bắt đầu ửng đỏ, xấu hổ trừng mắt nhìn cô rồi rút tay về, biểu thị không muốn ở trước mặt mọi người làm chuyện như vậy.

Kỳ Tham lại rất thích Vệ Linh có phản ứng không biết làm sao, không chịu từ bỏ nói: “Đưa tay lại đây.”

“Tại sao?” Đương nhiên Vệ Linh sẽ không muốn làm bé ngoan phối hợp rồi, nàng cầm ly nước lọc trên bàn uống một ngụm, đặt ly xuống, sau đó để tay lên đùi mình.

Kỳ Tham chống cằm, cô rất hưởng thụ được ngắm khí chất thành thục ôn nhu của Vệ Linh, cười nói: “Vệ Linh, em rất đẹp, bất cứ lúc nào cũng đều rất đẹp, em biết không?”

Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham, vẻ mặt nhu tình nói: “Nếu là trước đây, em chưa bao giờ nghĩ tới những lời thế này lại được Tham nói ra.”

“Kim Thiên Khai Thủy, tôi sẽ nói rất nhiều lời tương tự với em.” Kỳ Tham nở nụ cười: “Chỉ sợ em nghe riết rồi chán thôi.”

Bò bít tết được bưng lên, Vệ Linh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng dùng dao nĩa cắt nhỏ miếng thịt, một lúc sau nàng mới dùng ngữ khí giống như không có chuyện gì hỏi Kỳ Tham: “Khi yêu đương, Tham sẽ cư xử giống vậy với đối phương sao?”

“Đối phương mà em muốn nói tới là ai đây?” Kỳ Tham cầm dao nĩa, nhìn nhìn một lúc rồi bỏ xuống, nhóm dậy cầm tay Vệ Linh đang cầm nĩa có sẵn miếng thịt đưa tới miệng của mình.

Vệ Linh cười, đổi dĩa bò cô đã cắt xong qua cho Kỳ Tham, trong mắt có chút do dự nói: “Người yêu trước đây… Hoặc là ai khác nữa không chừng…”

Kỳ Tham ăn xong thịt bò, trầm ngâm gật gật đầu, mỉm cười nói với Vệ Linh: “Em muốn nói tới Tô Oánh? Vốn tôi định sau khi xem phim xong sẽ nói với em, có điều nếu đây là vấn đề em lưu ý thì tất nhiên phải nói rõ với em, đúng không? Chuyện yêu đương của tôi và Tô Oánh, scandal gì đó, đều không phải sự thật. Xin em hãy tin tưởng tôi.

“Không phải sự thật? Làm sao có thể chứ? Rõ ràng hai người đã đi khách sạn…” Vệ Linh dừng câu chuyện lại, không hiểu nhìn Kỳ Tham vẫn đang cười rất tươi ở đối diện.

“Cố ý tạo scandal thôi.” Kỳ Tham rót thêm rượu đỏ vào ly Vệ Linh, rồi nói tiếp: “Ăn cơm, hôn nhau, đi khách sạn, tất cả đều được sắp xếp sẵn hết, trên thực tế khi vào khách sạn hai chúng tôi không hề làm gì hết, tôi rất lễ phép nhường giường cho cô ấy ngủ, còn tôi ngủ trên ghế sa lông.”

Vệ Linh hơi nghiêng đầu: “Nhưng em thấy Tô Oánh có cảm giác đối với Tham á.”

Kỳ Tham để chai rượu xuống, nhân cơ hội Vệ Linh không để ý nắm tay nàng để trên bàn lần nữa, thực hiện thành công nên càng vui vẻ hơn: “Tôi tin tưởng nếu là Tô Oánh, cô ấy sẽ không bao giờ nói rõ là cô ấy yêu thích tôi. Làm như vậy không phải đã tạo ra sự uy hiếp nào đó cho mình sao?”

Vệ Linh bình tĩnh gật đầu: “Nhưng em và cô ấy không phải cùng một kiểu người.”

“Tôi thích tính cách thẳng thắng của em.” Kỳ Tham nói: “Vì lẽ đó khi ở cùng với em, tôi không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi đi chung với Tô Oánh, mỗi giây tôi đều phải suy nghĩ, phân tích, suy đoán cô ấy sẽ làm gì tiếp theo, chuyện cô ấy làm có mục đích gì, tôi không thích kiểu đó.”

Vệ Linh khẽ mỉm cười: “Nhìn ra rồi, Tham yêu thích người thông minh thua Tham một bậc.”

“Nhưng em không phải người ngu ngốc, dạng như em gọi là thông minh mà giả ngu ngốc a.” Kỳ Tham nói chuyện, tay cầm nĩa vươn qua dĩa thịt bò của Vệ Linh, ghim một miếng nhỏ đưa vào miệng mình, dáng vẻ ăn rất thỏa mãn.

Trong mắt Vệ Linh đầy ý cười, liếc nhìn tay trái không mấy linh hoạt của Kỳ Tham, bất đắc dĩ lắc đầu, tự mình ghim một miếng đưa tới miệng cô, thân thiết nói: “Trước đây em không biết Tham thích ăn kiểu này…”

“Nếu người đúc là em.” Kỳ Tham cố ý kéo dài âm điều: Trái phải chớp mắt, đàng hoàng nhìn Vệ Linh liếc mắt đưa tình: “Loại trừ một số nhân tố bên ngoài, em thuộc kiểu đúng chuẩn người yêu lý tưởng, nên tôi cũng không ngoại lệ mà yêu thích em, thậm chí có thể nói là yêu chết đó chứ!”

Vệ Linh cắt miếng thịt bò gọn gàng, ghim miếng nhỏ đúc cho Kỳ Tham, đồng thời ho nhẹ một tiếng che giấu nhịp tim hoảng loạn của mình, ôn hòa dặn dò: “Lo ăn đồ ăn đi, không được nói lung tung.”

“Được. Có điều trước khi tôi im miệng tập trung ăn, tôi phải nói thêm câu nữa: Tôi yêu em!” Kỳ Tham thật nhanh chớp chớp mắt trái, lại sợ bị mắng nên vùi đầu ăn thịt mà Vệ Linh đã cắt sẵn cho mình.

Vệ Linh cười như không cười nhìn Kỳ Tham ăn, nghĩ thầm tại sao người này càng ngày càng giống con nít, nhưng… Bướng bỉnh cũng rất đáng yêu.