Biện Ái Pháp Tắc

Chương 123



Vệ Linh gật đầu đẩy cửa bước xuống xe, đứng bên lề đường nhìn Kỳ Tham phất phất tay, sau đó xoay người đi về hướng cửa lớn Vệ gia. Tuy đèn đường đủ sáng, nhưng Kỳ Tham vẫn kiên trì mở đèn xe để nàng có thể nhìn rõ đường hơn. Chờ Vệ Linh đi tới cửa lớn, quay đầu nhìn lại, xe Kỳ Tham vẫn đậu ở đó, cúi người nhìn thì thấy Kỳ Tham ở trong xe vẫy tay tạm biệt, nhất thời Vệ Linh thấy nghẹn lòng, cố gắng cười vẫy tay tạm biệt.

Lúc này Kỳ Tham mới chịu khởi động xe đánh tay lái rời khỏi. Cuối tuần Trương Hoắc Tưởng, Phú Tường, Trâu Bằng và Tiểu Lan nhận được lời mời của Kỳ Tham tới nhà thầy Tôn tụ họp.

Còn về phần lý do, Kỳ Tham chỉ nói có chuyện quan trọng cần tuyên bố chứ không chịu nói cụ thể, thành công kích thích sự tò mò nhiều chuyện của mọi người nên ai nấy đều nhận lời ngay lập tức.

Kỳ Tham chuẩn bị mọi thứ cần thiết rất kỹ, sau đó lái xe đi đón Vệ Linh. Vệ Linh mặc quần áo thể thao, sẵn tiện dẫn theo Citrus mà Kỳ Tham rất yêu thích. Kỳ Tham lái xe rất chậm, mấy chuyện mà hai người nói đều không đầu không đuôi, nhưng vẫn cảm thấy tới chỗ cần đến rất nhanh.

Trương Hoắc Tưởng đứng ở đầu cầu khoanh tay nhướng lông mày, cười ha hả nhìn hai người xuống xe, trêu ghẹo nói: "Ơ! Hình như mình đoán được chuyện cậu muốn tuyên bố rồi!"

Kỳ Tham nhìn bãi đậu xe một vòng, chỉ có xe Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lam, không có xe của Phú Tường và Trâu Bằng, hiển nhiên hai người này vẫn chưa tới, mà Tiểu Lan lại không có mặt ở đây, chắc đang ở trong phòng sưởi ấm rồi. Kỳ Tham nhìn Trương Hoắc Tưởng đứng ở đằng kia cười khiêu khích, liếc mắt nói: "Rảnh rỗi thì tới đây phụ đem đồ ăn vào! Đứng đó nói năng lung tung cái gì?"

Trương Hoắc Tưởng cười xấu xa, xoay người nhìn vào trong nhà nói lớn: "Tiểu Lan! Đồ ăn tới rồi!". Kêu Tiểu Lan xong thì bước nhanh tới chỗ hai người, nhìn Vệ Linh cười gian xảo: "Buổi sáng tốt lành, Vệ Linh!"

"Chào buổi sáng, Hoắc Tưởng." Vệ Linh khẽ mỉm cười, mở dây trên cổ Citrus ra, rồi xoay người ra phía sau xe giúp Kỳ Tham đem đồ vào nhà.

Trương Hoắc Tưởng đứng sau hai người nhìn dáo dác: "Cậu chuẩn bị cái gì? Mau cho mình nhìn một chút! Mình không ăn đồ tầm thường đâu à nhe..."

"Con mẹ nó! Là thịt nướng thiết bàn! Mà ai nói chuẩn bị cho cậu ăn!" Kỳ Tham liếc mắt không bình tĩnh đem đồ ném tới chỗ Trương Hoắc Tưởng, mặc kệ bạn mình chụp được hay không. Thấy Trương Hoắc Tưởng vững vàng đón được, liền tặng thêm một cước: "Mau đem vào đi."

Trương Hoắc Tưởng thấy Vệ Linh xách một đống đồ hình như được mua ở siêu thị, lúc này mới gật đầu đáp ứng, hí ha hí hửng ôm đồ vào nhà, đi được nửa đường thì gặp Tiểu Lan chạy ra, liền đưa qua cho Tiểu Lan, vỗ vỗ hai tay nói: "Chị cảm thấy chị phải tự mình ra đó xem xét còn cái gì không."

"Được a, mà trong này là cái gì a? Nặng muốn chết..." Tiểu Lan hô to gọi nhỏ nhưng vẫn không dám buông tay, chỉ có thể loạng chòa loạng choạng xoay người vào nhà.

Bốn người thay phiên lần lượt đi từ bãi đậu xe vào nhà, tới tới lui lui để đem hết mọi thứ mà Kỳ Tham đã chuẩn bị cho buổi trưa hôm nay, Citrus cũng chạy tới chạy lui sau lưng Vệ Linh. Thỉnh thoảng Kỳ Tham sẽ đưa một bịch ni lông nhỏ cho nó ngậm trong miệng, nó liền ngoan ngoan ngậm chạy theo, tới vị trí Vệ Linh chỉ định thì bỏ xuống, Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lan thấy cảnh này thì trợn tròn con mắt, lớn tiếng khen Citrus quá thông minh.

Khi bốn người một chó đem đồ vào nhà gần xong hết, thì Trâu Bằng và Phú Tường một trước một sau lái xe vào bãi đậu.

Trương Hoắc Tưởng dựa thành cầu lau mồ hôi, thấy Trâu Bằng và Phú Tường thì liếc mắt nói: "A! Chúng tôi làm xong hết, hai người mới tới! Trên đời này làm gì có chuyện ngon cơm như vậy chứ!"

"Phạt hai người phụ trách nướng thịt! Chỉ cho nhìn, không được ăn!" Kỳ Tham nói một cách khẳng định.

Trâu Bằng vội vàng nhấc tay biểu thị mình đầu hàng: "Xe em hư dọc đường, may là gặp được Phú Tường, hai người tụi em lay hoay mãi mới xong, nếu không chắc không tới được rồi, xin lỗi, xin lỗi."

Kỳ Tham vẫy tay: "Phạt hai người dọn dẹp vệ sinh một vòng, rồi chúng ta bắt đầu chuẩn bị nấu ăn!"

Nói tới dọn dẹp thì thật ra cũng không cần làm cái gì nhiều vì trước khi đi thầy Tôn và sư mẫu đã sắp xếp ổn hết rồi, cái gì bao bọc được đều bao bọc hết, chỉ có sàn nhà là bụi bậm nhiều thôi, sáu người chia nhau, thoáng cái là sạch sẽ.

Trời quá lạnh, nướng thịt bên ngoài cũng không phải cách hay, cũng may trên tầng hai có ban công rộng lớn hơn nữa còn có mái hiên kéo dài, không chỉ chắn gió tốt mà còn rất ấm, sáu người lần lượt đem những dụng cụ cần thiết lên, chuẩn bị bữa trưa phong phú.

Trong quá trình nướng thịt, Kỳ Tham đem một miếng thịt lớn đã chuẩn bị trước để ra dĩa, cô lấy dao cắt ra từng miếng nhỏ, Citrus đứng một bên ngửi được mà thèm nhỏ dãi. Kỳ Tham cho nó ăn nhưng bắt nó làm trò mới cho, nào là lăn vòng rồi bắt tay, tới ném cầu... Nếu như nó chơi xấu hoặc ngồi đó bán manh thì cô nhất quyết không cho ăn.

Citrus vừa ăn vừa phải vận động tiêu hao rất nhiều năng lượng, được ăn thì ít, nên nó luôn trong tình trạng đói bụng, Kỳ Tham đút hơn nửa miếng thịt mà vẫn thấy Citrus bày ra bộ dáng đói muốn chết.

Vệ Linh nhìn cảnh này đúng là không vừa mắt, xoay người gắp miếng thịt đã được nướng kỹ bỏ vào dĩa Kỳ Tham, ôn nhu nói: "Đừng làm hư nó, Tham ăn thử coi vừa miệng không?"

Kỳ Tham quay đầu nói: "A! Em đút cho tôi ăn."

"A....." Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lan cùng lúc phát ra âm thanh thật dài.

"Có phải em bị ảo giác không? Hình như có cái gì đó không đúng đang diễn ra..." Phú Tường cảnh giác nhìn qua lại giữa Kỳ Tham và Vệ Linh rồi nhìn Trâu Bằng thấy hắn cũng gật đầu: "Đúng rồi, nãy giờ tôi luôn cảm giác được có gì đó rất vi diệu."

Vì mọi người cùng nhau ồn ào bàn tán nên Kỳ Tham không được như ý nguyện, Vệ Linh liếc mắt nhìn cô ý muốn cô tự ăn nên Kỳ Tham thấy có chút bực bội, xoay người hẳn lại, dùng chiếc đũa gõ lên bàn, ho khan hai tiếng rồi nói lớn: "Đừng ồn ào nữa, cũng đừng suy đoán chi cho mệt! Im lặng hết đi! Bây giờ mọi người đều có mặt đông đủ, tôi muốn tuyên bố một chuyện rất quan trọng."

Nghe Kỳ Tham nói xong, Vệ Linh thấy có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt thì không có chút thay đổi nào.

Kỳ Tham thấy mọi người đều im lặng, thì đưa tay quăng miếng thịt còn lại cho Citrus, cô lau tay sạch sẽ rồi nắm tay Vệ Linh, biểu tình vừa đắc ý vừa nghiêm túc: "Thật ra, tôi còn chưa có ý định chia sẻ tin tốt này với mấy người khốn nạn này sớm đâu, nhưng mà..."

"Hai người đang yêu đương! Tiểu Tham Tham và Vệ Linh! Chuyện là vậy! Được rồi, đại gia tiếp tục đi ha ha, mau uống thôi!" Giọng nói Trương Hoắc Tưởng siêu lớn cố ý lấn át của giọng của Kỳ Tham, sau đó rất giảo hoạt gấp miếng thịt bỏ vào dĩa của mình.

"Con mẹ nó, Trương Hoắc Tưởng!" Kỳ Tham muốn tự mình tuyên bố tin vui này, cũng muốn tận mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, kết quả bị Trương Hoắc Tưởng lắm miệng phá hỏng kế hoạch, nên cô tức giận tới đỏ mặt, chút nữa là đem dĩa thịt hất vào mặt bạn thân mình rồi.

"Khoan đã! Khoan đã! Hai người bắt đầu từ lúc nào?" Phú Tường cướp lời Trâu Bằng với Tiểu Lan, lên tiếng hỏi trước.

Trương Hoắc Tưởng tránh qua một bên, vừa nhai thịt vừa có lòng tốt thay Kỳ Tham trả lời: "Phỏng chừng trong tuần này thôi!"

"Không mượn cậu nói!" Lần này Kỳ Tham không chút do dự, lấy cái khăn ném tới chỗ Trương Hoắc Tưởng.

Phú Tường chạy tới thay Trương Hoắc Tưởng chụp cái khăn, Vệ Linh thì kéo tay Kỳ Tham lại, Tiểu Lan thừa được cơ hội nhanh chóng chen vào: "Chuyện này quá đột ngột rồi. Hai người... Là ai theo đuổi ai trước?"

Kỳ Tham và Vệ Linh nghe Tiểu Lan hỏi thì dừng một chút, Kỳ Tham quay đầu nhìn hai má đỏ ứng của Vệ Linh, cười nói: "A, vấn đề này không phải quá rõ ràng sao? Đương nhiên là tôi theo đuổi Vệ đại luật sư rồi, đúng không, Vệ Linh?"

Vệ Linh không có biểu hiện đồng ý hay phủ định gì, chỉ lặng lẽ mang theo sự cảm kích nhìn Kỳ Tham, không nói gì.

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh cười đặc biệt ôn nhu, một tay ôm bả vai nàng, một tay cầm ly giơ cao, nói: "Tôi hy vọng nhận chúc phúc của mọi người."

"Aaaaaa! Chúc hai người răng long đầu bạc!" Tiểu Lan cũng vội vàng cầm ly đứng lên.

"Hạnh phúc mỹ mãn!" Trương Hoắc Tưởng cũng nghiêm túc nói.

"Vĩnh kết đồng tâm!" Phú Tường nói tiếp theo.

"Ây... Vĩnh viễn... Yêu thương!" Nhất thời Trâu Bằng không biết nên chúc gì, lung tung nói được bốn chữ.

Sáu người chạm ly, Kỳ Tham nói lớn: "Vì chúng ta sau này đều tự mình nắm giữ hạnh phúc của bản thân! Cạn ly..."

"Cạn ly!" Sáu người đồng thanh nói.

Sau đó mọi người ăn càng nhiệt tình hơn, Kỳ Tham không hề che giấu mà chăm sóc Vệ Linh rất chu đáo, cô nướng được miếng nào đều bỏ vào dĩa cho Vệ Linh, nhìn thịt trong dĩa chất chồng, nên nàng nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Kỳ Tham mình không ăn được nhiều như vậy. Kỳ Tham liền "Ồ" một tiếng, bắt đầu chuyển thịt qua dĩa cho Trương Hoắc Tưởng. Đương nhiên Trương Hoắc Tưởng không từ chối rồi, vì vậy miệng cô bắt đầu không được nhàn rỗi, mãi cho tới lúc ăn cảm thấy no no, mới để miệng rảnh rỗi lên tiếng hỏi: "Kỳ Tham, tên khốn kiếp kia, thịt cậu cho mình sao có vị là lạ vậy?"

"Ai biết đâu!" Kỳ Tham thể hiện sự vô tội của mình: "Chắc thịt nướng chưa chín... Hoặc nướng hơi quá tay không chừng, cậu ăn xong rồi?"

"Cậu là muốn trả thù chứ gì?" Trương Hoắc Tưởng bày ra bộ dáng giống như bị trúng độc, chạy tới một góc đứng đó nôn mửa.

Vệ Linh tin là thật, vội vàng bỏ đũa xuống bàn muốn đi tới coi Trương Hoắc Tưởng có sao không...

Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh lại, làm động tác động viên, rồi hai tay bỏ túi quần chậm rãi đi tới chỗ Trương Hoắc Tưởng, dùng sức vỗ vào lưng cô nói: "Ôi! Cậu bị sao vậy? Thực thần của chúng ta cũng có lúc ăn tới ói? Thật đáng sợ a!"

Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, giọng điệu hơi trách cứ: "Kỳ Tham, là Tham sai còn nói như vậy sao?"

"Cậu ấy không có chuyện gì đâu, dạ dày của cậu ấy làm sao dễ dàng bị trúng thực được." Kỳ Tham cười ha hả từ trong túi áo Trương Hoắc Tưởng lấy ra một gói thuốc và cái bật lửa rồi nói tiếp: "Nhớ năm đó có người nói đồng học Trương Hoắc Tưởng của chúng ta vì muốn đoạt giải nhất cuộc thi ăn uống đã dám lén lút lấy chuột trắng nhỏ mà giáo sư dùng trong phòng thí nghiệm để ăn.... Cậu ấy vẫn sống khỏe mạnh tới giờ, mình cũng quên hỏi cậu, lúc đó cậu có nấu chín không hay cậu ăn sống luôn?"

"Nói láo! Rõ ràng là được nấu chín rồi!" Trương Hoắc Tưởng lập tức đứng thẳng người giơ tay giành gói thuốc và bật lửa trong tay Kỳ Tham đồng thời nghiêm túc sửa lại.

"... Hoắc Tưởng, cô thật sự... Ăn chuột trắng nhỏ rồi sao?" Vệ Linh không khống chế được biểu tình khiếp sợ của mình.

Trương Hoắc Tưởng thì ung dung châm điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi, rồi cười mắng: "Đều tại hai tên khốn khiếp Trâu Bằng và Kỳ Tham nè, vì muốn hủy hoại hình tượng tốt đẹp của tôi mà đồn đãi tào lao, tôi có phát điên cũng không thể nào ăn chuột trắng nhỏ a."

Lúc này Vệ Linh mới thở phào nhẹ nhỏm, cũng không nhịn được buồn cười gật gật đầu. Kỳ Tham vội vàng đi tới đè tay nàng lại, dùng ánh mắt ra hiệu nàng đừng đưa ra kết luận về Trương Hoắc Tưởng nhanh quá.

Đúng như Kỳ Tham nghĩ, Trương Hoắc Tưởng hút được nửa điếu thuốc thì lên tiếng bổ sung: "Bởi vì chuột trắng thí nghiệm nhỏ như vậy, căn bản không thể nào làm tôi no bụng được!"